Yêu nhau 2 năm qua mạng, lần đầu gặp gỡ khiến tôi sợ hãi, ám ảnh mấy tháng trời
Tôi và anh hẹn hò yêu xa qua mạng suốt 2 năm trời, gặp nhau lần đầu cũng là lúc hai đứa gần gũi nhau, nhưng một lần thôi là khiến tôi phát hoảng.
Tôi hiện là sinh viên năm 3 một trường đại học ở Hà Nội. Còn anh vừa mới tốt nghiệp ra trường, ở tận trong Sài Gòn. Chúng tôi yêu xa.
Hai đứa cũng có gặp nhau, cùng là lần đầu tiên khi tôi vào Sài Gòn theo một chương trình của trường, giao lưu với trường của anh từ hồi tôi năm nhất. Sau đó hai đứa cứ giữ liên lạc với nhau, một thời gian sau thì yêu.
Yêu xa khó thế nào chắc mọi người ai cũng hiểu. Chúng tôi chẳng bao giờ được gặp nhau, vì xa xôi và tốn kém quá, chỉ nói chuyện điện thoại, chat, hoặc gọi video nhìn nhau hằng ngày. Tôi khá xinh đẹp, tôi cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi yêu anh thật lòng nên không bao giờ có suy nghĩ hay ý định bắt cá hai tay.
Tuy ở xa nhau nhưng hai đứa vẫn thường xuyên quan tâm nhau, có nhiều lúc tôi cũng thấy thua thiệt vì nhớ nhau lắm mà không gọi được, nhưng hình như càng vì thế mà tôi càng thấy mình yêu anh hơn. Tôi tin anh, và cảm nhận được tình cảm chân thành anh giành cho tôi. Thậm chí bố mẹ anh cũng biết chuyện, có vài lần gọi video, tôi còn nói chuyện với mẹ anh.
Video đang HOT
Anh vẽ ra tương lai cho hai đứa, anh bảo chỉ cần tôi tin anh, không ngại xa thì sau khi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ cưới ngay và anh sẽ lo cho tôi công việc ổn định trong này.
Chúng tôi gần như không cãi nhau bao giờ, tình cảm rất tốt đẹp.
Thế rồi trước tết vừa rồi, anh ra Hà Nội thăm tôi. Hôm đó chúng tôi cùng đi ăn, đi chơi rất vui vẻ. Buổi tối, tôi không biết để anh ngủ ở đâu, đi về thì không được nên hai đứa dẫn nhau vào nhà nghỉ. Đó là lần đầu tiên tôi cùng với một người đàn ông.
Vừa tắm xong, anh lao vào tôi như con thú đói. Đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt tái dại của người yêu lúc đó khiến tôi hốt hoảng. Anh không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi mà chỉ muốn bản thân được thỏa mãn. Mặc cho tôi kêu đau, anh vẫn không chịu buông tha. Anh còn dùng cả áo trói tay tôi lại để thêm hưng phấn cho bản thân. Trong lần đầu tiên gần gũi người yêu quen qua mạng tôi hoảng sợ tột đột. Vì quá mệt, nên tôi chỉ biết thụ động đón nhận sự “tra tấn” từ anh.
Từ sau lần đó, anh về Sài Gòn, vẫn ngọt ngào với tôi nhưng tôi thì sợ lắm. Cứ thấy ám ảnh, đêm nào nhắm mắt lại tôi cũng mường tượng ra cảnh đó. Tôi thật sự thấy sợ hãi vô cùng. Nhưng tôi còn rất yêu anh, hơn nữa, tôi đã trao lần đầu cho anh mất rồi, tôi nên làm gì đây?
Theo Phununews
Đừng bắt con gái phải chờ đợi quá lâu, thanh xuân của họ rất chóng tàn...
"Chờ đợi không đáng sợ, mà đáng sợ là không biết phải chờ đến khi nào". Là câu nói mà tôi đã đọc được trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình Bên nhau trọn đời của nhà văn Cố Mạn hai năm trước.
"Chờ đợi không đáng sợ, mà đáng sợ là không biết phải chờ đến khi nào". Là câu nói mà tôi đã đọc được trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình Bên nhau trọn đời của nhà văn Cố Mạn hai năm trước. Khi đó chỉ vì câu nói ấy ngôn từ dễ nhớ nên tâm trí dễ khắc ghi cứ vậy nó đeo bám tôi mãi. Kết thúc sự chờ đợi đó, Hà Dĩ Thâm cũng có được một kết thúc tốt đẹp với Triệu Mặc Sênh, tôi thiết nghĩ liệu cuộc sống có happy ending như trong tiểu thuyết ngôn tình kia không? hay chỉ là những phiên bản chờ đợi bị lỗi...?
Tôi có hai cô bạn thân, hai cô ấy đều xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo, nhu mì, hiền hậu... hội tụ những điểm mặc định của người con gái hoàn hảo. Nhưng dường như "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen".Một cô thì vô vàn người theo đuổi, nguyện chết để chiếm lấy trái tim người đẹp. Cứ thế anh này kình anh kia, nhưng mãi chẳng có ai chịu yêu chân thành và mong muốn sống bên cô hết kiếp người. Cô cứ như cánh bèo dạt mỗi người ngắm nhìn cô một chút, quan tâm cô một chút nhưng chẳng ai đến độ chín. Cô thường than với tôi: Mày chưa có người yêu thì chưa ai hỏi cưới còn đỡ tủi thân, như tao người yêu thì nhiều mà không thằng nào chịu hỏi cưới... đôi lúc tao nghĩ thà làm bạn với cô đơn như mày còn hơn.
Nghe cô trải lòng mà tôi chỉ biết cười chua chát tự giễu. Mọi người nhìn vào bảo cô ấy tốt số nhiều người theo, người thì bảo cô ấy đào hoa lăng nhăng, người thì bảo cô kén cá chọn canh... Mấy ai hiểu được nỗi lòng của cô. Cô khao khát một tình yêu chân thành, một tình yêu bền chặt, không hi vọng hão huyền mà cần một niềm tin vào tương lai có thật.
Rồi một cô thì không tham lam chọn một anh chàng phù hợp để yêu. Anh yêu cô thắm thiết, trong mắt anh chỉ có một mình cô. Yêu lắm, thương lắm, muốn sống cùng cô lắm, nhưng nào ai biết anh chàng chỉ nói sẽ cưới, sẽ cho cô một danh phận, sẽ sống hạnh phúc cùng cô đến đàu bạc răng long... Anh vẽ ra viễn cảnh hai người sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng không chắc chắn ngày đó là ngày mai hay ngày kia hay vài năm nữa.... Cô cứ chờ hết ngày này qua ngày khác, tháng qua tháng, năm qua năm... Cô mệt mỏi với lời hứa của anh, cô muốn giải thoát cho bản thân... mỗi lần cô có ý định rũ bỏ, anh lại dỗ dành bằng những lời hứa cũ mèm đó. Cứ như vậy mà cô chờ đợi anh...
Một anh chàng 30 tuổi mới bắt đầu mọi thứ vẫn ổn, 40 tuổi cưới vợ vẫn được coi là phù hợp. Còn một cô gái 30 tuổi đã bị coi là ế chồng, 35 tuổi đã xác định là mình sẽ ở độc thân, còn 40 tuổi thì chắc không cần đề cập... Thế nên những năm tháng thanh xuân họ đã sống đã yêu và đã tin, hãy đảm bảo cho họ một kết thúc viên mãn sau này.Đừng hỏi cô ấy có chờ được không, cô ấy chờ được chứ, nhưng đừng để cô ấy chờ đợi vô vọng, hãy cho cố ấy một niềm tin chắc chắn trong sự khẳng định vào những hành động của bản thân.
Hỡi những chàng trai, một cô gái yêu thương bạn, hay đơn giản chỉ là một cô gái khao khát yêu thương họ có thể kiên nhẫn chờ bạn vài tháng, vài năm... Nhưng xin đừng để cô ấy chờ đợi trong sự héo mòn của thanh xuân. Bời vì thanh xuân của người con gái yêu thương bạn ngắn ngủi lắm. Trong khi đó hầu hết phần lớn quãng đường thanh xuân ngắn ngủi ấy, các cô gái đã không sống cho mình mà sống cho người họ thương .. Thanh xuân của con gái được ví như những bông pháo hoa, rực rỡ có đấy nhưng nhanh lụi tàn và nó qua đi trong cái chớp mắt, nên nếu nắm bắt được khoảng khắc đẹp nhất trong cuộc đời của cô ấy thì hãy trân quý.
Còn với tôi, thanh xuân của tôi cũng dành để chờ đợi, tôi chờ đợi cái mà thiên hạ gọi là một chữ "Duyên" trong đời.
Cuộc đời của mỗi người giống như chạy xe trên đường, chúng ta hãy ngắm nhìn khung cảnh xung quanh và cảm nhận chúng, chứ đừng nhìn ngắm hạnh phúc qua gương chiếu hậu. Mệt mỏi thì hãy bỏ qua đừng quá gượng ép bản thân vì chúng ta ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, hãy yêu thương bản thân mình và hãy mỉm cười thật tươi.
Theo St/Phununews
Tôi lăn tăn về mối quan hệ với người đàn ông đeo nhẫn cưới Dùng trực giác của người con gái, tôi cảm nhận anh cũng thích tôi, nhưng tôi không biết đó là cảm giác hay là mình quá ảo tưởng. Tôi 34 tuổi, từng trải qua mối tình thời PTTH. Chúng tôi là bạn học chung cấp 3, sau khi tốt nghiệp mỗi người mỗi nơi. Hơn 10 năm sau, trong dịp họp nhóm bạn,...