Yêu nhầm… Sở Khanh
Đừng mải mê chạy theo trò chơi thả mồi bắt bóng để rồi cuối cùng, mình chỉ nhận được nỗi cô đơn.
Tôi 27 tuổ.i nhưng còn đang đi học trên thành phố. Tôi quen Khang được 3 năm rồi và tình cảm ấy rất tốt đẹp. Cho tới tận giờ, tôi vẫn tin chắc rằng trên cuộc đời này khó có người con trai nào yêu thương tôi như anh.
Một ngày, bố mẹ ở quê muốn tôi về đi xem mặt một người vì cho rằng người này hợp với tôi về mọi thứ. Dù không muốn nhưng bố mẹ cứ hối thúc nên tôi đành thuận theo và trong lòng chắc mẩm cuộc tình này rồi cũng chẳng đến đâu. Nhưng sự việc đã không như tôi nghĩ. Vương – người đàn ông được bố mẹ giới thiệu rất ga lăng. Anh còn hứa sẽ lo lắng, yêu thương tôi trọn đời. Tôi bắt đầu so sánh giữa Khang và Vương. Khang yêu tôi nhưng ngoài tình yêu ra thì chẳng có gì cả, nghề nghiệp không ổn định. Hơn nữa, gia đình Khang đối xử với tôi rất tệ. Còn với Vương, mọi thứ ngược lại hoàn toàn, nghề nghiệp và gia đình đều tốt.
Tôi nhận lời yêu Vương và chia tay Khang. Khang khóc lóc và xin tôi suy nghĩ lại. Anh còn bảo sẽ kêu gia đình lên xin phép cưới tôi (lúc trước yêu nhau anh chưa hề nói đến chuyện này). Tôi đã dửng dưng trước tất cả lời nói của Khang, vui vẻ với Vương và luôn tự tin rằng giờ đây tôi đã có một tình yêu đẹp. Tôi vui mừng, gia đình tôi vui mừng và cả những người bạn của tôi cũng mừng cho tôi.
Tình cảm tốt đẹp ấy chỉ trọn vẹn một thời gian ngắn thì bắt đầu sóng gió xảy ra. Vương không tốt như tôi nghĩ. Anh ấy thực sự chỉ quan tâm tới tiề.n của tôi và của gia đình tôi. Ấy vậy mà khi yêu, con người tôi mất hết lý trí, chỉ biết đến những ưu điểm của Vương mà không đoái hoài gì đến khiếm khuyết. Vương nói “Ba mẹ anh sẽ rất vui vì có được người con dâu như em” và dẫn tôi về nhà. Điều này chưa bao giờ tôi có được với người yêu trước là Khang.
Không biết vì lý do gì mà tình cảm của Vương dành cho tôi bắt đầu thay đổi. Linh cảm của người con gái mách bảo cho tôi điều đó. Những cú điện thoại, những dòng tin nhắn thưa dần. Tôi đau khổ, lo âu, công việc học hành của tôi bị ảnh hưởng. Tôi tìm đến Phương – cô bạn thân để tâm sự. Vì là bạn thân đã rất lâu nên tôi không giấu diếm bất cứ điều gì. Từ việc tôi không tự tin khi sánh bước bên một người đẹp trai như Vương tới việc anh mượn tiề.n của tôi để mua xe… Nghe xong, cô bạn tôi nổi giận và nói: “Không được rồi. Người này không phải là người tốt. Nếu cậu quen người này cậu sẽ khổ đấy. Tại sạo lại mượn tiề.n của cậu chứ khi hai người mới quen nhau mà”. Nhưng tôi không tin và tìm lời bao biện cho anh.
Video đang HOT
Rồi tôi và Vương giận nhau. Chúng tôi không còn yêu nhau nhiều nhưng cũng chẳng phải chia tay dứt khoát. Một lần, tôi gọi điện thoại cho Vương và nói rằng cuối tuần này sẽ dẫn Phương về nhà tôi chơi, sẽ làm mai Phương cho anh Minh (Vương và Minh là bạn thân của nhau). Vương trách tôi “Tại sao em không làm mai Phương cho anh mà lại làm mai cho anh Minh chứ”. Nghe tới đây, tôi đã bị sốc thật sự, tôi chỉ biết nói rằng :”Anh là một con người xấu xa. Tại tao anh cứ muốn em làm mai bạn thân của em cho anh dù bây giờ em với anh vẫn chưa chia tay dứa khoát với nhau”. Vương im lặng, có lẽ đây là lần đâu tiên tôi dám nói với Vương rằng anh là một người xấu vì tôi luôn ngụy biện cho những cái xấu của Vương và luôn nhận lỗi về mình cho dù những lỗi lầm đó đều do Vương gây ra.
Lần đầu tiên gặp, Vương rất vui, không ngớt lời hỏi thăm Phương, từ ánh mắt nụ cười anh đều dành cho Phương chứ không phải là tôi nữa. Lâu lâu anh mới quay sang tôi hỏi vài câu cho có lệ. Cứ như thế và chẳng cần suy nghỉ đến tâm trạng của tôi như thế nào và người bạn thân của anh đang ngồi đó ra sao. Tôi ôm cô bạn thân oà khóc.
Điện thoại của tôi reo vang. Là Vương nhưng anh gọi không phải để nói chuyện với tôi mà là gặp Phương và xin số điện thoại của cô ấy. Từ đó, Vương nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho Phương mỗi ngày, tuyệt nhiên không đoái hoài gì đến tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra được Vương đê tiện tới mức nào. Tôi tiếc vì mình đã không nghe lời Phương sớm hơn. Thế đấy, lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi yêu phải một gã Sở Khanh. Thời gian đầu sau khi sự việc xảy ra, tôi cũng khóc nhiều lắm, đau khổ thật nhiều nhưng đúng là thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Tôi tìm đến Khanh không phải để nối lại tình xưa mà để nói với anh lời xin lỗi. Ở vào tình cảnh này, tôi mới hiểu hết nỗi đau khổ của Khang khi tôi ra đi. Bây giờ tôi với anh là hai người bạn tốt. Khang cũng đã hiểu được mọi chuyện. Tình cảm anh dành cho tôi không còn nhiều như lúc trước nữa. Đó là điều tôi mong muốn. Anh sẽ tìm được người nào đó hợp với anh hơn tôi.
Tôi viết ra câu chuyện của mình không phải để oán trách ai hết vì ngay chính bản thân tôi cũng là người có lỗi. Tôi không chung thủy thì đâu dám trách ai không chung thủy với tôi, chỉ mong rằng tìm được ở ai đó sự đồng cảm mà thôi. Mong rằng những ai đang gặp chuyện đau lòng trong tình yêu phải thật bình tĩnh, đừng mù quáng mà phải hối hận về sau… Còn với Vương, gã Sở Khanh ấy, tôi cảm ơn anh vì anh đã tặng cho tôi những giọt nước mắt để tôi biết trân trọng nụ cười có được hôm nay.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu nhầm... em họ
"Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu..."
Em vượt cả quãng đường dài gần 200km để về quê dự đám cưới cô bạn thân trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Ngày hôm nay không nhiều nắng, nhưng bầu trời thì vẫn cứ trong xanh, thăm thẳm và cao tít, giống như chỉ để trêu ngươi những cặp mắt của thế gian. Nhìn thấy đấy, nhưng sao cứ xa vời vợi, cũng giống như anh.
Đám cưới rộn ràng và vui vẻ lắm, cho đến tận lúc họ nhà trai đến rước dâu. Em sững sờ đến lặng cả người đi khi gặp lại anh trong đoàn người theo sau chú rể. Anh bây giờ nhìn đĩnh đạc và rắn rỏi, khác hẳn với những nét thư sinh của ngày xưa. Đã 4 năm rồi không gặp, vậy mà lòng em vẫn quặn lại khi nhìn thấy dáng anh.
Anh không còn xưng hô "anh - em" như ngày xưa mình vẫn gọi, mà cũng chẳng phải là "chị - em" giống như đáng lẽ ra là phải thế. Vậy nên câu chuyện gượng gạo của chúng mình diễn ra chưa đến mười phút rồi cả hai đều tự kiếm cớ rút lui. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm là chưa đủ để chúng ta vượt qua được những nỗi mặc cảm từ sâu thẳm trái tim.
Ngày đó gia đình anh từ trong Nam chuyển về quê sinh sống. Nhà anh cách nhà em tới 2km đường bộ, nhưng vì học chung trường nên chúng mình thường xuyên gặp nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu học trò ngây ngô và khờ dại, nhưng có lẽ chính vì thế nó lại trở thành những kỷ niệm không dễ để quên, nhất là đối với cả anh và em, vì đó đều là mối tình đầu.
Chúng mình yêu nhau, cùng bảo ban nhau học tập, cố gắng phấn đấu vì tương lai hai đứa. Năm em đỗ vào đại học thì anh cũng đang là chàng sinh viên năm thứ hai. Em hân hoan đưa anh về nhà ra mắt, với mong muốn để bố mẹ yên tâm hơn khi biết ở trên trên trường, em đã có một chỗ dựa vững chắc và tin cậy là anh.
Nhưng có ai ngờ đâu, đó lại là cuộc gặp gỡ định mệnh của chúng mình. Lúc anh về rồi, mẹ gọi em vào trong phòng và tuyên bố: hai đứa mình nhất định phải cắt đứt quan hệ yêu đương. Mẹ bảo, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn nếu cứ kéo dài thì sau này thế nào cũng sẽ phải hối hận: "Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu. Từ trước tới giờ mày chỉ cắm đầu vào học, còn bố mẹ lại chỉ mải lo làm ăn, không dạy dỗ và bảo ban về quan hệ họ hàng cho đến nơi đến chốn nên mới để xảy ra chuyện này, bố mẹ có lỗi. Nhưng bây giờ mẹ biết rồi thì mẹ nhất quyết không đồng ý đâu. Chia tay đi con ạ".
Ngỡ ngàng, em ngây người ra, cố định thần lại, chỉ hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. Em trống rỗng, không biết nên làm điều gì cho phải. Những ngày sau đó, em quyết định nghe theo lời mẹ, chia tay với anh. Nhưng tình yêu đâu phải là thứ có thể dễ dàng sai khiến. Mình cứ xa nhau, rồi lại quay lại vì không thể sống thiếu được nhau.
Khi quay lại, dường như ở cả hai đứa đều xuất hiện một ranh giới, to lớn lắm, mà lại vô hình. Khi người ta lo lắng về một vấn đề gì cực kỳ quan trọng thì thường hay nổi nóng. Em và anh cũng không nằm ngoài quy luật đó. Mình cứ nói chuyện, hay gặp một lúc là lại cãi vã, hoặc giận dỗi nhau, mặc dù cả hai đều rất yêu nhau, và những sự giận hờn đó chỉ là vì đang lo sợ về ngày mai không xa.
Dằn vặt, đau khổ như thế trong vòng hơn một năm thì anh quyết định chính thức chia tay. Anh bảo rằng sẽ đến một vùng đất mới, tập sống một cuộc sống mới, để quên đi những ký ức về em. Và rồi anh đi du học theo chương trình tài trợ của một công ty liên doanh với nước ngoài. Còn mình em ở lại, vô hồn.
Từ ngày đó chúng mình không gặp nhau, cũng chẳng còn liên lạc. Em có thử yêu thêm hai lần nữa, nhưng rồi mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu, vì trong trái tim em, chưa người nào có thể thế chỗ được anh.
Hôm nay, gặp lại anh trong đám cưới, em cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Bao kỷ niệm ngày ấy lại ùa về. Nhói đau... Dẫu biết rằng em sẽ phải quên anh, nhưng sao khó quá. Có lẽ chỉ đến khi nào tận mắt nhìn thấy anh cưới vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ thì lúc đó em mới yên lòng. Cầu chúc cho trái tim em bình yên, cho ngày xưa của em được hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những ngày không anh Ngày anh bỏ rơi em là ngày em biết mình mất anh thật rồi. Em ngốc quá phải không anh? Ba năm không phả là thời gian quá ngắn để mình có thể hiểu được nhau nhưng thật tình em không biết tại sao anh có thể lừa dối em một cách phũ phàng như vây? Khi em biết được anh đang giấu...