Yêu nhầm… em họ của mình
“Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu…”
Em vượt cả quãng đường dài gần 200km để về quê dự đám cưới cô bạn thân trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Ngày hôm nay không nhiều nắng, nhưng bầu trời thì vẫn cứ trong xanh, thăm thẳm và cao tít, giống như chỉ để trêu ngươi những cặp mắt của thế gian. Nhìn thấy đấy, nhưng sao cứ xa vời vợi, cũng giống như anh.
Đám cưới rộn ràng và vui vẻ lắm, cho đến tận lúc họ nhà trai đến rước dâu. Em sững sờ đến lặng cả người đi khi gặp lại anh trong đoàn người theo sau chú rể. Anh bây giờ nhìn đĩnh đạc và rắn rỏi, khác hẳn với những nét thư sinh của ngày xưa. Đã 4 năm rồi không gặp, vậy mà lòng em vẫn quặn lại khi nhìn thấy dáng anh.
Anh không còn xưng hô “anh – em” như ngày xưa mình vẫn gọi, mà cũng chẳng phải là “chị – em” giống như đáng lẽ ra là phải thế. Vậy nên câu chuyện gượng gạo của chúng mình diễn ra chưa đến mười phút rồi cả hai đều tự kiếm cớ rút lui. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm là chưa đủ để chúng ta vượt qua được những nỗi mặc cảm từ sâu thẳm trái tim.
Ngày đó gia đình anh từ trong Nam chuyển về quê sinh sống. Nhà anh cách nhà em tới 2km đường bộ, nhưng vì học chung trường nên chúng mình thường xuyên gặp nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu học trò ngây ngô và khờ dại, nhưng có lẽ chính vì thế nó lại trở thành những kỷ niệm không dễ để quên, nhất là đối với cả anh và em, vì đó đều là mối tình đầu.
Chúng mình yêu nhau, cùng bảo ban nhau học tập, cố gắng phấn đấu vì tương lai hai đứa. Năm em đỗ vào đại học thì anh cũng đang là chàng sinh viên năm thứ hai. Em hân hoan đưa anh về nhà ra mắt, với mong muốn để bố mẹ yên tâm hơn khi biết ở trên trên trường, em đã có một chỗ dựa vững chắc và tin cậy là anh.
Video đang HOT
Nhưng có ai ngờ đâu, đó lại là cuộc gặp gỡ định mệnh của chúng mình. Lúc anh về rồi, mẹ gọi em vào trong phòng và tuyên bố: hai đứa mình nhất định phải cắt đứt quan hệ yêu đương. Mẹ bảo, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn nếu cứ kéo dài thì sau này thế nào cũng sẽ phải hối hận: “Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu. Từ trước tới giờ mày chỉ cắm đầu vào học, còn bố mẹ lại chỉ mải lo làm ăn, không dạy dỗ và bảo ban về quan hệ họ hàng cho đến nơi đến chốn nên mới để xảy ra chuyện này, bố mẹ có lỗi. Nhưng bây giờ mẹ biết rồi thì mẹ nhất quyết không đồng ý đâu. Chia tay đi con ạ”.
Ngỡ ngàng, em ngây người ra, cố định thần lại, chỉ hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. Em trống rỗng, không biết nên làm điều gì cho phải. Những ngày sau đó, em quyết định nghe theo lời mẹ, chia tay với anh. Nhưng tình yêu đâu phải là thứ có thể dễ dàng sai khiến. Mình cứ xa nhau, rồi lại quay lại vì không thể sống thiếu được nhau.
Khi quay lại, dường như ở cả hai đứa đều xuất hiện một ranh giới, to lớn lắm, mà lại vô hình. Khi người ta lo lắng về một vấn đề gì cực kỳ quan trọng thì thường hay nổi nóng. Em và anh cũng không nằm ngoài quy luật đó. Mình cứ nói chuyện, hay gặp một lúc là lại cãi vã, hoặc giận dỗi nhau, mặc dù cả hai đều rất yêu nhau, và những sự giận hờn đó chỉ là vì đang lo sợ về ngày mai không xa.
Dằn vặt, đau khổ như thế trong vòng hơn một năm thì anh quyết định chính thức chia tay. Anh bảo rằng sẽ đến một vùng đất mới, tập sống một cuộc sống mới, để quên đi những ký ức về em. Và rồi anh đi du học theo chương trình tài trợ của một công ty liên doanh với nước ngoài. Còn mình em ở lại, vô hồn.
Từ ngày đó chúng mình không gặp nhau, cũng chẳng còn liên lạc. Em có thử yêu thêm hai lần nữa, nhưng rồi mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu, vì trong trái tim em, chưa người nào có thể thế chỗ được anh.
Hôm nay, gặp lại anh trong đám cưới, em cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Bao kỷ niệm ngày ấy lại ùa về. Nhói đau… Dẫu biết rằng em sẽ phải quên anh, nhưng sao khó quá. Có lẽ chỉ đến khi nào tận mắt nhìn thấy anh cưới vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ thì lúc đó em mới yên lòng. Cầu chúc cho trái tim em bình yên, cho ngày xưa của em được hạnh phúc!
Theo STT
Cái dại khi dùng vợ bẫy tình đàn ông
Gã nóng mặt, cố kìm mình, nhón gót nhẹ nhàng tiến về phía cửa. Tiếng rên rỉ từ phía phòng ngủ dội vào tai gã nhức nhối. Mắt hằn lên lồng lộn, gã xông vào phòng.
Gã nghĩ ngấm nghĩ ngầm thế nào rồi tức tối hất văng cái bát cơm đang ăn dở vào xó bếp, một tiếng "choang" rất to làm con mèo tam thể đang nằm liếm láp gần đó giật nảy, xù lông và kêu "meo meo" khiếp đảm. Thằng cu con cũng buông bát cơm xuống bàn, không dám ngước lên nhìn bố, nó bắt đầu mếu máo khóc. Gã thất vọng nhìn thằng bé, định bụng mắng mỏ vài câu cho bõ tức nhưng lại kiềm chế được và lầm lũi đi về phòng mình, nằm dài ra giường. Giờ này, vợ gã đang say sưa chè chén với ai...
Gã sinh ra trong gia đình đông con, kinh tế chật vật. Không được ăn học đến nơi đến chốn, gã nối nghiệp bố làm nghề mộc. Cần cù, chịu khó lắm cuối cùng gã cũng mở được một xưởng mộc của riêng mình. Rồi gã lấy vợ. Vợ gã là giáo viên cấp một, không quá xinh đẹp nhưng rất có duyên và ưa nhìn. Có gia đình và một cái xưởng mộc, cuộc đời đang bắt đầu mỉm cười với gã, thì hỡi ôi, thiên hạ bắt đầu đua nhau chuộng dùng nhiều loại vật liệu cũng bền, đẹp lại hợp thời khác ngoài gỗ. Công việc ít dần, thợ thuyền bỏ việc. Gã một mình ôm xưởng mộc, cả ngày gã ra ra vào vào như người mất hồn. Thế rồi trời xui đất khiến thế nào gã nảy ra một sáng kiến, kế hoạch đó mà thành công, gã sẽ độc quyền sửa chữa và đóng mới bàn ghế, các đồ dùng khác của trường học nơi vợ gã đang làm việc. Và vợ gã sẽ đóng vai trò rất to lớn trong mưu đồ của gã. Nghĩ là làm, gã bàn với vợ về kế hoạch. Vừa nghe xong, vợ gã đã lắc đầu quầy quậy. Gã lúc thì nịnh nọt, lúc làm mặt tội nghiệp khiến cuối cùng vợ gã cũng xiêu lòng. Được chồng khởi xướng và thúc giục, vợ gã liền bấm bụng làm liều...
Ông hiệu trưởng tuổi ngoài 40 trong khi khí thế vẫn còn đang hừng hực thì bà vợ già đã bắt đầu xuống sắc. Thời trai trẻ ông trót lấy một bà vợ nhiều hơn mình 5 tuổi, lại đẻ cho ông liền 3 cô con gái. Sẵn đang chán nản và bất mãn, gặp cái nhìn đưa đẩy của vợ gã, như "mỡ để miệng mèo", ông ta lao vào chẳng cần suy tính trước sau, đã sập ngay vào cái bẫy tình giăng sẵn. Gã hết lời khen ngợi và ra sức cưng chiều vợ khi những hợp đồng béo bở cứ lần lượt chui tọt vào cái xưởng mộc của mình. Gã đã không nghi ngại thấy ánh mắt vợ có điều gì khang khác...
Gã chua chát nghĩ về việc đã dùng vợ để đi bẫy tình đàn ông... (Ảnh minh họa)
Từ ngày cặp với ông hiệu trưởng, cái tủ quần áo của vợ gã cũng bắt đầu đầy lên những váy dài, váy ngắn. Vợ gã tự dưng thấy mình được những hai người đàn ông chiều chuộng thì đâm ra tự mãn. Nhưng mối quan hệ mèo mả gà đồng của vợ gã cũng chẳng dừng lại ở mình ông hiệu trưởng, vợ gã bắt đầu nhen nhóm những mối quan hệ khác. Tất nhiên gã mù mờ chẳng biết. Chỉ có những thay đổi bên ngoài của vợ làm gã chóng mặt. Mỗi hôm một bộ cánh mới, gã nhìn vợ chợt chột dạ thấy mình ngượng ngập khi đứng cạnh. Mỗi khi những suy nghĩ đen tối tìm về nơi cái đầu óc "sáng láng" của gã, gã lại gạt đi, tự nhủ: "Vợ có làm gì, âu cũng là vì mục đích kiếm việc về cho chồng. Miễn thành công là tốt, vợ thích thế nào mình cũng chiều". Cứ nhìn cánh thợ lúi húi làm cả đống việc, gã lại rất đỗi hài lòng thấy mình chẳng khác nào thiên tài.
Gã chắp tay đi đi lại lại ngắm nghía những chiếc cửa gỗ của các phòng học vừa thay mới hoàn chỉnh, miệng cười mủm mỉm nghĩ đến những con số "0" dài loằng ngoằng trong bản hợp đồng đã ký, bỏ qua số lẻ, cũng đã lên đến hàng chục triệu. Gã rửa tay chân, miệng huýt sáo vang đi xuống phòng hiệu trưởng bàn việc nghiệm thu. Cửa phòng đóng, hiệu trưởng đi vắng. Gã lang thang qua các lớp học để giết thời gian. Giờ này vợ gã đang lên lớp. Gã ngước mắt lên lớp vợ tít trên tầng 3 của tòa nhà, thấy lũ trẻ nô đùa ầm ĩ. Gã phấn chấn sải chân bước những bước dài leo liền hai bậc cầu thang một để lên khoe vợ. Vợ đâu không thấy, lớp đang giờ tự học, không có giáo viên nên ồn ào như một cái chợ. Gã quày quả đi xuống, leo được vài bậc cầu thang, gã chợt giật thót,... chạy vội về nhà.
Đập vào mắt gã là đôi giày cao gót của vợ để kế bên một đôi giày da đàn ông. Gã nóng mặt, cố kìm mình, nhón gót nhẹ nhàng tiến về phía cửa. Tiếng rên rỉ từ phía trong phòng ngủ dội vào tai gã nhức nhối. Mắt hằn lên lồng lộn, gã với tay lấy cái ấm pha trà lăm lăm xông vào phòng. Đôi gian phu dâm phụ giật mình, buông vội nhau ra, hốt hoảng khi nhìn thấy gã. Bị sốc đến tột độ, gã không kịp đập cái ấm trà xuống đất thì nó đã tuột khỏi bàn tay run rẩy của gã, tự vỡ. Gã lao vào tóm cổ ông hiệu trưởng thụi cho một quả đâm. Ông ta ngã dúi dụi, vừa đau vừa xấu hổ chạy vội ra ngoài. Gã toan chạy đuổi theo rồi lại dừng lại, gã quay nhìn về phía vợ đau xót. Bàn tay giang ra định hình một cái tát nhưng rồi lại yếu đuối nắm lại, đập thùm thụp xuống nền nhà. Gã khóc vật vã đau đớn như một đứa trẻ. Vợ gã không nói gì, lẳng lặng mặc quần áo rồi đi xuống bếp nấu cơm, bỏ lại gã lăn lộn một mình trong phòng ngủ.
Đầu óc quay cuồng, gã tự vỗ vào đầu thùm thụp. Gã chua chát nghĩ về việc đã dùng vợ để đi bẫy tình đàn ông, để cuối cùng chính vợ gã tự nguyện rơi thẳng vào bẫy.
Thằng cu con đi học về nhào vào ôm cổ bắt bố cõng, làm gã bừng tỉnh. Gã gồng mình, gạt nước mắt. Gã quyết định nhìn thẳng vào sự thật để sửa chữa lại sai lầm của mình, gã nghĩ bụng và quyết định nhanh chóng: "chỉ cần vợ dừng lại và cũng sửa chữa...". Cõng con vào bếp, gã run rẩy gượng nở một nụ cười méo xệch với nó... Bữa cơm tươm tất đã dọn sẵn trên bàn nhưng không thấy vợ. Gã ngẩn tò te thả thằng bé xuống đất, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa kịp lúc vợ gã leo lên chiếc xe đang nổ máy chờ sẵn. Cô ta mặc một chiếc váy đẹp, giày cao gót và đầu bóp keo xoăn tít. Thoang thoảng trong phòng vẫn còn mùi nước hoa thơm xộc lên mũi làm gã nghèn nghẹn... Gã lẩm bẩm, mắt trợn lên bất lực: "Không phải lão hiệu trưởng!".
Theo STT
Gió chuyển mùa Trái tim tôi như ai bóp nghẹt thở khi thấy chồng và người cũ nắm chặt tay nhau bước ra từ nhà nghỉ... Có một lần thôi khi người ta phản bội Còn mong gì chắp nối kỷ niệm xưa? Trái tim tôi như vỡ vụn khi biết, anh vẫn đi về với người xưa. Chúng tôi lấy nhau được 6 năm và...