Yêu người bội bạc đến dại khờ
Tại sao anh có thể bỏ rơi em trong khi em đang rất cần anh, em tin tưởng anh tuyệt đối và em đã rất yêu anh? Tại sao anh lại lừa dối em? Bốn năm yêu nhau, bây giờ anh chỉ nói một câu xin lỗi ư?
Anh thật nhẫn tâm, anh đã lấy đi tất cả của em, đã hứa với em những lời mật ngọt. Tại sao? Để khi đã hai lần em mang thai và anh dụ dỗ em bỏ đi những đứa con của chính anh. Anh thật không còn chút lương tâm nào nữa. Em hận anh, rất nhiều.
Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng với em nó chỉ là nỗi đau buồn. Anh, người đàn ông đầu tiên mang cho em những cảm xúc yêu thương của một người con gái đang tuổ.i mới lớn. Cả quãng thời gian là sinh viên, em chỉ biết lao đầu vào yêu anh như một con thiêu thân. Em thật mù quáng không nhận ra những gì anh đang lừa dối em.
Đó là vào một buổi tối thật đẹp em chạy sang nhà anh rủ anh đi chơi. Em vui vẻ bên anh đâu biết rằng chuyện gì sắp xảy ra. Anh nói: Chúng ta đi ăn kem nhé, đi ăn ốc nữa. Em mỉm cười gật đầu và ôm anh thật chặt. Anh cầm tay em bỏ ra. Lúc đó em nghĩ do anh mệt chứ đâu ngờ rằng… Em đưa kem cho anh, anh bảo em ăn hết đi.
Em cầm hai que kem vừa ăn vừa đùa anh. Lâu lắm rồi em không có cảm giác vui vẻ như vậy bên anh. Nhưng có lẽ chưa bao giờ anh để ý tới tâm trạng của em. Cả đời này em không bao giờ quên được những câu nói đó, nó khắc sâu trong tim em.
- Em có nghĩ anh yêu em không?
Em mỉm cười nói với anh bằng giọng điệu bướng bỉnh:
- Không! Anh chẳng yêu em chút nào cả, anh toàn để em ăn kem một mình, toàn để em khóc. Huuu …
Rồi em cười thật tươi nhìn anh. Một khoảng thời gian im lặng tuyệt đối. Anh nói:
- Chúng ta chia tay đi. Anh chưa từng yêu ai thật lòng cả.
Video đang HOT
- Ngay cả em?
- Ừ …
Em như chế.t đi khi nghe anh nói. Hai que kem chảy hết cả ra tay mà em cũng không còn cảm giác được nữa. Nước mắt em cứ tuôn ra. Anh có biết không trái tim em như vỡ ra hàng trăm mảnh, em nghẹn thở không tin vào sự thật đó. Em được đưa vào bệnh viện trong tình trạng co giật. Ngay cả khi mở mắt ra em cũng không tin rằng đó là sự thật anh ạ! Em cố không khóc để trấn tĩnh lại mọi thứ. Nhưng nước mắt cứ tuôn ra thôi. Em đã đặt niềm tin quá nhiều vào một người và rồi khi biết bị phản bội em thật sự rất sốc.
Đã hai lần mang thai với anh, anh hứa với em, rất nhiều, em không nhớ nổi những gì anh đã hứa nữa. Bởi vì lúc đó em chỉ biết tin vào anh thôi. Vậy mà anh lại nỡ đối xử t.ệ bạ.c với em. Lần đầu tiên, đó là vào năm học thứ hai em phát hiện mình có thai và cũng là lúc nghe đứa bạn thân nói gặp anh vào nhà nghỉ cùng một người con gái khác. Em còn không tin và cố bênh vực cho anh nữa. Đến khi em nói với anh về việc em có thai, anh thay đổi nét mặt và khuyên em đi phá. Cổ họng em nghẹn đắng, nước mắt trào ra.
Em đa.u đớ.n nằm trên bàn hút thai mà thấy tội lỗi vô cùng. Em đa.u đớ.n cả về thể xác lẫn tinh thần. Em luôn cầu mong sẽ được tha thứ vì việc làm tội lỗi này. Và rồi anh bên em, an ủi động viên, hứa với em sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó nữa.
Thời gian cứ trôi đi, em sống trong dằn vặt, lo lắng. Rồi cách đó 5 tháng, em lại biết mình có thai. Trời như sập ngay trước mắt em. Em đã suy sụp rất nhiều, cuối cùng em quyết định sẽ để lại cho dù có thế nào đi nữa. Vì em sợ sau này sẽ không có khả năng làm mẹ nữa. Khi đó em mới là sinh viên năm thứ ba. Gặp anh em ngã luôn vào lòng anh mà khóc lên thảm thiết. Em nói với anh dù thế nào cũng không được bỏ đứ.a b.é, phải giữ lại. Anh gắt lên với em và bảo em phải bỏ đi.
Lí do của anh là muốn sau này thành đạt thì sẽ sinh con trong điều kiện đầy đủ để con được hạnh phúc. Em đã cố gắng thuyết phục và va.n nà.i anh bằng mọi cách nhưng anh cũng không đổi ý. Lúc đó em đã nghĩ khác về anh. Em ghét anh rất nhiều, chưa bao giờ em lại ghét anh như thế. Em mặc kệ mọi thứ, không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, bởi em đã quá mệt mỏi.
Anh đưa em đến bệnh viện, bác sĩ siêu âm và nói đó là thai đôi. Em vẫn nhớ câu chúc mừng của bác sĩ. Em nước mắt lưng chừng ra ngồi bên anh, không nói được lời nào. Chỉ đưa cho anh tờ giấy bác sĩ vừa khám. Em cứ nghĩ anh sẽ bảo về không phá nữa vì sự thật anh thừa biết em thích trẻ con, nhất lại là những đứ.a tr.ẻ sinh đôi. Em nói em sẽ chịu hết trách nhiệm chỉ xin anh hãy giữ lại con. Em đa.u đớ.n nói trong nước mắt. Nhưng tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ, anh vẫn không thay đổi ý kiến của mình.
Trước tình hình đó em đã xin anh về để suy nghĩ thêm. Thực ra là vì em sợ, em không muốn b.ỏ co.n anh ạ! Anh đã ôm em thật chặt, lại hứa và xin em tha thứ… rất nhiều những câu hứa. Em không hiểu tại sao nữa, tại sao em lại tin anh đến như vậy. Một niềm tin tuyệt đối. Em đã bỏ đi hai đứa con của mình một cách nhẫn tâm như vậy đấy. Thật xấu xa, thật không xứng đáng làm người nữa đúng không anh?
Mãi sau này, khi nghĩ lại em mới thấy mình thật ngu ngốc. Anh lừa em thật bài bản và không chút lương tâm. Anh nỡ đi lừa một người con gái yêu anh thật lòng và tin tưởng anh như vậy ư? Anh có biết quãng thời gian anh bỏ em em đã như thế nào không? Giờ đây em đã và đang làm lại tất cả nhưng em vẫn phải vật lộn cùng nỗi đau anh mang đến cho em. Em đau khổ khi biết rằng mình không còn khả năng làm mẹ nữa. Mỗi khi nghĩ lại mọi chuyện, mỗi khi nhìn thấy những đứ.a tr.ẻ là tim em lại quằn lên một nỗi đau, rất đa.u đớ.n.
Ra trường em phải lo công việc và bắt đầu lại tất cả khi không còn anh bên cạnh. Nhiều khi mệt mỏi em không muốn tồn tại trên đời này nữa nhưng em sẽ bước tiếp cuộc đời này từng bước, từng bước một chắc chắn hơn. Em biết đến với anh, em không có được những giây phút hạnh phúc nhưng em vẫn cảm ơn những gì anh đã làm cho em để em biết được rằng trên đời này vẫn còn có một loại người như anh. Cảm ơn anh đã cho em những bài học đắt giá nhất trong đời này mà em cần phải học.
Hạnh phúc là do tự mình tạo ra, em đã để quãng đời sinh viên của mình chìm trong nước mắt vì đã yêu phải một người đàn ông lừa dối mình. Giờ đây, em sẽ sống thật hạnh phúc bằng chính những thứ mình đã tạo ra, để một ngày nào đó hi vọng anh nhận ra rằng, những mối quan hệ giả dối của anh sẽ không bao giờ mang lại cho anh sự thành công trong cuộc đời này.
Vậy là đã hơn một năm rồi không gặp anh, hôm nay biết được tin anh có bạn gái mới, nghe họ kể về chuyện anh quan tâm và yêu thương ban gái như thế nào. Em đã khóc không hiểu vì lí do gì nữa, có lẽ em thấy mình bị xúc phạm, bị lừa dối và không được tôn trọng. Nhiều lúc em rất nhớ anh. Em đã tự dặn lòng mình hãy quên anh đi vì thật sự anh không xứng đáng để em phải mất thêm thời gian suy nghĩ. Dù thế nào đi nữa, em vẫn cầu chúc cho anh có được mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống này.
Tạm biệt tình yêu đầu đời của tôi. Người đàn ông bội bạc nhưng tôi đã yêu đến dại khờ…
Theo Eva
Ngủ yên một ký ức
Mối tình đầu khắc khoải những nuối tiếc, xó.t x.a cho một kẻ dại khờ, đôi bàn tay người yêu cũng chưa một lần được nắm, mỗi lần nghĩ về em là những ngọn sóng đắng lòng trỗi dậy...
Chợt bật cười, nếu một ngày đẹp trời nào đó, con tôi hỏi rằng "mối tình đầu của ba thế nào?", không biết tôi sẽ bắt đầu kể từ đâu và như thế nào cho đúng nghĩa. Chỉ đơn giản là vì tôi chưa bao giờ nói tiếng yêu em, một cái nắm tay dù ngỡ ngàng cũng là xa xỉ. Thế đấy, thế mà với tôi, em là một mối tình đầu sâu đậm.
Cả 3 năm thời áo trắng tôi cũng chưa lần nào biết rung động. Ngày bước chân vào Đại Học tôi quê mùa lắm, thậm chí khăng khăng cho rằng sau này học xong, có việc làm rồi mình sẽ cưới vợ luôn khỏi yêu đương gì hết. Biết nhau từ cái ngày hội đồng hương, em đúng là con gái quê, nhìn em mà tôi nhớ hai bà chị ở nhà, còn tôi thì đặc mùi Hai Lúa.
Những ký ức về em, tôi chỉ dám cho lòng mình dừng ở đó, bởi về sau, mọi chuyện trở thành cú sốc khi tôi nhận ra rằng, tôi chưa thể yêu ai khác ngoài em.
Lần gặp nhau cuối cùng, em đưa tôi thiệp cưới. Một sự ngỡ ngàng, chua xót, bỗng chốc thấy mình bé nhỏ và bỗng chốc mọi thứ xung quanh dường như mờ ảo. Em nhẹ nhàng những lời xin lỗi, xin lỗi vì những ngộ nhận của đôi bên. Bất giác tôi muốn ào tới ôm chặt lấy em, có thể một tình yêu va.n xi.n cũng được, ít ra thì tôi cũng biết cái nồng nàn từ nó. Bởi chúng tôi chưa hề ngộ nhận mà đúng hơn là một tình cảm lặng thầm. Kể ra thì tình yêu không có lỗi thật, lỗi là ở mình, ở những kẻ không dám thừa thận mình yêu.
Cái quê mùa và đơn giản giế.t chế.t những cảm giác dù chưa một lần đến muộn. Tôi cứ luôn nghĩ không cần phải nói bằng lời, đôi khi tình yêu chỉ cần cảm nhận. Thật dại khờ, biết nhau ngần ấy thời gian mà tôi vẫn chưa một lần nói tiếng yêu em, còn em thì cứ như chỗ dựa tinh thần mỗi khi tôi sụp đổ.
Sự bao dung và vị tha cuối cùng chỉ dần chân đến đó, tôi mải miết đi tìm một sự nghiệp lớn lao còn em thì yêu thương đã nửa đường cái tuổ.i. Tôi hãnh diện rằng mình chưa hề rung động trước ai, đơn giản vì em đã là một đối tượng mặc định trong lòng nhất là mỗi khi tôi phấn đấu. Ấy vậy mà, mọi thứ đều tan vỡ.
Hụt hẫng là đúng hơn, tôi như đứ.a tr.ẻ ngây ngô cứ ngỡ nấc thang kia là có thật. Mọi thứ đã quá muộn màng, hạnh phúc vụt qua mà tôi cứ trơ mắt chẳng với tay theo níu giữ. Em vẫn thế, vẫn là cô gái mặn mà, thôn quê, dân dã, dù đã yêu nhưng đâu dám ngỏ lời, đán.h tiếng.
Gặp lại em sau mấy năm, em ốm hơn xưa nhiều, có lẽ lo toan cho cuộc sống, còn tôi thì vẫn một mình gậm nhấm những ký ức chưa bao giờ quên lãng. Ngày em theo chồng, tôi nghẹn ngào như thể bị phụ tình mà không dám hận.
Mối tình đầu khắc khoải những nuối tiếc, xó.t x.a cho một kẻ dại khờ, đôi bàn tay người yêu cũng chưa một lần được nắm, mỗi lần nghĩ về em là những ngọn sóng đắng lòng trổi dậy. Gần 30 tuổ.i đời, tôi vẫn là kẻ lang thang tìm mộng, chợt nhận ra tình đầu là thế, chợt nhận ra còn đó những bẽ bàng. Tôi chưa bao giờ hỏi em về cuộc sống riêng tư nhưng chắc có lẽ em phải lao đao nhiều lắm. Chợt thở dài, chợt chạnh lòng, cái buồn nghèn nghẹn, giá như...
"Đã bao giờ anh nói tiếng yêu em", tôi sợ lắm những giấc mơ có em trong đó, sợ em hỏi mình như thế. Ngần ấy thời gian, tôi cứ dằn vặt bản thân rồi đốt cháy yêu thương, nhốt con tim không cho nó thêm dù một lần lỗi nhịp. Có lẽ hình ảnh em quá lớn và sâu đậm, vết sẹo về em còn đó vẫn chưa nguôi.
Rồi chắc hẳn mai đây, tôi rồi cũng sẽ dừng chân, một mái ấm gia đình, những đứa con kháu khỉnh. Nhưng liệu người con gái kia sẽ ra sao khi nửa trái tim tôi đã chế.t. Thôi thì, hãy cứ ngủ yên ký ức, những ước mơ về em, đời này vẫn không là hiện thực. Mân mê những ngậm ngùi, tôi nhủ thầm chỉ cần em hạnh phúc mà thôi...
Theo Eva
Dại khờ để mất anh Khi em đang đau khổ với tình đầu của mình, thì anh đã xuất hiện hàn gắn những vết thương cho em. Nhưng chính em không nhận ra, tình cảm của mình... Em đã đẩy anh xa em, và giờ đây em hoảng hốt khi mất anh, người đàn ông mà em yêu Anh quay lưng lại với em, cũng không còn hỏi...