Yêu người bỏ vợ
Cho tới bây giờ nhìn lại tất cả những gì đã qua tôi không tin đó là sự thật mà giống như một vở kịch, có trường đoạn, có kịch tính và trong vở kịch đó tôi là nhân vật chính. Một vở kịch chưa có hồi kết.
Học xong 3 năm cao đẳng tôi may mắn xin được việc thành phố. Là cô gái năng động, hình thức ưa nhìn, tôi được sếp phân công nhiều công việc khác nhau như viết lời dẫn, kịch bản cho các chương trình… Tôi thử sức với việc dẫn chương trình. Mọi việc đến với tôi có vẻ rất suôn sẻ và trong suy nghĩ của bạn bè tôi là người may mắn…
Nhưng tôi chỉ thực sự thấy mình may mắn khi gặp anh. Có lẽ do đã theo dõi tôi dẫn chương trình nhiều lần nên anh quý mến tôi, vì vậy sau mỗi chương trình tôi đều nhận được một món quà từ anh, với những lời nhắn rất dí dỏm: “khi em nhận được món quà này em là người hạnh phúc, và khi em nhận món quà của anh 3 lần em là người may mắn, anh sẽ xuất hiện. Và bây giờ ai đó đang đọc những dòng chữ này hẳn là cô gái xinh đẹp và thông minh”. Sau mỗi lần nhận quà trong suy nghĩ của tôi lại là những mường tượng về hình ảnh của người ấy, nghĩ và mơ về tương lai, biết đâu đây lại là người mình cần tìm.
Lần thứ ba nhận quà của anh đúng vào hôm sinh nhật của tôi, anh xuất hiện chững chạc, điềm tĩnh, tự tin, anh mời tôi đi uống nước. Vốn cẩn trọng trong mọi thứ và hơi e dè khi nhận lời anh, nhưng khi tiếp xúc với anh, anh tạo cho tôi cảm giác gần gũi và chân thật. Tôi thừa nhận mình đã có cảm tình với anh…
Sau những buổi đi chơi, tìm hiểu, tôi nhận lời yêu anh và trong mỗi công việc tôi làm anh đều dõi theo. Những ngày giá lạnh tê người của miền Tây bắc, anh vẫn đến thăm tôi trong những chuyến tôi đi công tác xa. Là chủ doanh nghiệp không có nhiều thời gian nhưng tôi biết anh đã sắp xếp thời gian để được bên tôi. Lo lắng tôi không quen với sinh hoạt và ăn uống khi đi tuyên truyền ở vùng sâu, vùng xa, anh vào bản xem tôi biểu diễn và mang bao nhiêu là đồ nào sữa, nào bánh… Khi tôi diễn xong 10h30-11h anh lại ra thành phố để ngày mai tiếp tục công việc. Tôi thương anh, yêu và thấy mình cần có anh. Rồi khi tôi trở về anh lại về phòng trọ của tôi tự mình nấu nướng những món ăn tôi thích và động viên tôi ăn thật nhiều, anh cũng duy trì thói quen mua và cắm hoa hướng dương trang trí trong phòng. Tôi cảm nhận được tình cảm chân thật anh dành cho tôi…
Video đang HOT
Cái tin anh có vợ và con gái làm tôi sốc… tôi không tin vào sự thật đó. Tôi tự hỏi mình là tại sao lại thế này? Tại sao anh không cho tôi biết điều đó sớm hơn biết rằng bây giờ anh đã ly hôn, nhưng tôi vẫn rất kỳ thị với những người đã từng có gia đình, liệu rằng khi biết điều này bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì?… Tôi phải làm thế nào đây? Bạn bè bảo tôi nên chia tay bởi anh đã một lần bỏ vợ thì không lẽ gì không thể bỏ tôi. Không một ai đồng ý mối quan hệ này.
Tôi cảm nhận được tình cảm chân thật anh dành cho tôi… (Ảnh minh họa)
Suy nghĩ nhiều, vượt qua định kiến của chính bản thân tôi vẫn yêu anh vì biết rằng anh đã chân thật khi kể cho tôi tất cả những điều đó, quan trọng hơn cả là tôi yêu anh, tôi và anh quyết định tiến xa hơn. Để cuộc sống hai vợ chồng được gần gũi và tôi có điều kiện chăm sóc gia đình, không phải đi công tác xa, anh đã đề nghị tôi bỏ công việc đang làm về công ty anh. Biết chuyên ngành văn hóa tôi học không liên quan gì đến các dự án xây dựng của anh, nhưng tôi cũng đã suy nghĩ: làm doanh nghiệp tuy không ổn định nhưng kinh tế dễ phát triển hơn, nhiều điều kiện thuận lợi hơn.
Biết tin tôi nộp đơn xin nghỉ mọi người gặp tôi để giáo huấn. Vốn đã không đồng ý mối quan hệ của tôi, nay lại thấy tôi vì anh mà bỏ việc, người tốt thì khuyên tôi “hãy cứ làm ở đây chuyên môn của tôi vững nếu tiếp tục sẽ tiến xa hơn, mà sau này cuộc sống gia đình có gì trục trặc mình vẫn có kế sinh nhai”. Người xấu lại đặt điều rằng tôi tham tiền của anh nên mới như vậy… Tất cả những điều đó tác động đến tôi. Tôi băn khoăn, đắn đo, nhưng khi nghe anh phân tích “mọi người đâu có hiểu hoàn cảnh anh và em, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho em…” và tôi lại nghe lời anh.
Thời gian đầu anh hướng dẫn tôi làm quen với cuộc sống mới, tôi bắt nhịp khá nhanh và thấy mọi thứ không có gì vướng mắc, cuộc sống dần trôi êm đềm và bình lặng. Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, anh cũng luôn quan tâm, gần gũi với bố mẹ tôi, dần dần bố mẹ cũng nhận ra những điểm tốt từ anh và dần chấp nhận anh… Nhưng tới một ngày…
Tôi phải đi thuê trọ vì anh và một người bạn nữa nhận thầu một công trình lớn nhưng người kia lại biến mất cùng số tiền khổng lồ cả hai bên góp lại. Là giám đốc chồng tôi mang thế chấp cả nhà cửa và các vật dụng trong nhà vẫn không bù lại số tiền đó. Nếu tới thời hạn chồng tôi không hoàn thành công trình đó sẽ phải nộp phạt nặng hơn là phải đi tù, giờ đây tôi đang có bầu cháu bé 7 tháng. Trước kia với niềm hạnh phúc lớn lao chờ cháu bé ra đời nhưng bây giờ… tôi lo sợ cho cuộc sống của hai vợ chồng, lo sợ cho tương lai của con… lo sợ!!!
Tôi vẫn cố gắng duy trì thói quen cắm hoa hướng dương mỗi ngày. Hoa hướng dương – loài hoa luôn hướng tới ánh sáng mặt trời và cầu mong một tương lai tươi sáng hơn
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bối rối về chuyện 'rổ rá cạp lại'
Hơn một năm nay trong lòng tôi mang nặng bao nỗi niềm chất chứa mà không biết chia sẻ cùng ai trong hoàn cảnh này. Tôi, một cô gái xinh xắn ưa nhìn, nhanh nhẹn, hay nói hay cười, gia đình cơ bản, học hành đến nơi đến chốn (đấy là mọi người nhận xét tôi như thế). Năm nay 26 tuổi, cái tuổi không còn trẻ nhưng cũng đủ chững chạc để cần có một gia đình.
Tôi gặp anh năm 2005 trong hoàn cảnh vợ chồng anh đang ly thân vì những xung đột trong mối quan hệ mẹ chồng-con dâu. Vì không hòa hợp với bố mẹ chồng và anh chị em chồng, vợ anh đã đòi ra ở riêng. Nhưng điều kiện kinh tế của hai người nhiều khó khăn nên anh không đồng ý ra ở riêng, vì thế chị vợ đã mang theo con gái nhỏ hơn một tuổi về nhà mẹ đẻ ở. Để dọa chồng, chị vợ đã đâm đơn lên tòa đòi đơn phương ly dị. Anh khuyên vì đứa con nhỏ mà quay lại với nhau nhưng bản tính ngang ngược chị vơ không chấp nhận. Trong khoảng thời gian đó anh và tôi gặp nhau. Tôi và anh đến với nhau như định mệnh xui khiến, ngay từ ánh mắt đầu tiên chúng tôi đã phải lòng nhau. Và sau hai tháng tìm hiểu, đi lại hai gia đình, chúng tôi đã thuộc về nhau. Nhưng thật trớ trêu là ngay khi tôi và anh thuộc về nhau thì anh nói ra sự thật là anh đã có vợ. Tôi bàng hoàng và choáng váng không biết nên như thế nào cho phải. Nhưng tình yêu mãnh liệt mà chúng tôi dành cho nhau đã giúp tôi vượt qua được chuyện đó.
Đã nhiều lần tôi khuyên anh về với vợ vì tôi thưong chị và thương đứa bé gái, tôi không muốn nó thiếu cha. Tôi biết anh cũng thương vợ thương con nhiều lắm nhưng phải cái tính chị vợ ngang ngạnh không chịu. Các cụ thường nói "Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", cũng đến một ngày anh lên nhà chị vợ thăm con, anh đã nói với chị vợ về tôi. Anh nói nếu chị không về thì anh cưới vợ. Vài ngày sau, chúng tôi vẫn đi chơi với nhau bình thường. Tối hôm đấy anh hẹn tôi là mai nhà anh có giỗ, sáng mai sang nhà anh xem có việc gì thì làm giúp mẹ anh. Tôi nhận lời. Sáng hôm sau, tôi điện thoại cho anh nhưng anh không hề nhấc máy nghe. Tôi điện thoại máy bàn cũng không gặp được anh. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi cùng cô bạn thân đi xe thẳng đến nhà anh nhưng không vào thẳng nhà mà đứng ngoài ao. Từ ngoài ao tôi điện thoại cho anh thì anh nhấc máy lên nghe và anh nói tôi đợi anh ở ngoài ao. Một lúc sau tôi thấy anh khoác tay cô vợ ra gặp tôi. Ngồi xuống uống nước, tôi chưa kịp nói gì thì cô vợ anh đã nói: "Em là Huyền đúng không ? chị là vợ anh Hiếu. Bọn chị giận nhau một thời gian nhưng bây giờ vợ chồng chị hết giận nhau và muốn quay về với nhau, em có hiểu không? Chị muốn em từ nay chấm dứt mối quan hệ với chồng chị tại đây". Toàn thân tôi run bần bật, tôi không biết phải nói gì vào lúc đó, tôi nói muốn gặp riêng anh lần cuối. Khi chỉ có tôi và anh ngồi đối diện với nhau, tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao lại đối xử với tôi như thế, nhưng tôi cũng đồng thời hiểu được rằng tình cảm vợ chồng và tình yêu thương dành cho con cái nó là sợi dây vô hình gắn kết hai người lại với nhau. Họ có tình yêu học trò 10 năm tìm hiểu, họ có đám cưới được mọi người chứng kiến và họ có bé gái xinh xắn, đó là những điều mà tôi không có với anh.
Tôi âm thầm chịu đựng nỗi nhớ anh da diết từng ngày, càng hận anh tôi càng thương anh vì nếu là anh tôi cũng sẽ yêu thương và lựa chọn gia đình mình. Sau đó anh và tôi vẫn liên lạc với nhau nhưng tôi không còn tha thiết như trước nữa, trong lòng tôi nửa thù hận, nửa yêu thương nhưng hơn hết tôi lại muốn phá vỡ cuộc sống của anh bên người vợ kia. Ngày ngày tôi vẫn đi chơi với anh và đến tối tôi lại nghe điện thoại của vợ anh để kể lại cho cô ấy những gì chúng tôi đã làm ngày hôm đấy. Anh tức tối và nói không muốn gặp tôi nữa. Từ đó chúng tôi không gặp nhau.
Sau 6 năm, có một ngày, tôi ngồi online trên mạng và vô thức tìm vào danh sách nick cũ trên mạng. Tôi nhìn thấy nick anh offline trên đó, sau bao nhiêu năm, tôi cũng muốn hỏi thăm anh xem tình hình gia đình anh như thế nào, anh sống có hạnh phúc không. Vì không bao giờ thấy anh online nên tôi nghĩ là nhắn tin cho anh cũng chỉ để đấy mà thôi chứ không bao giờ tôi hình dung là anh lại nhắn lại cho tôi trên mạng. Tôi cũng đã lập gia đình nhưng không có con và chúng tôi cũng đang gặp trục trặc, anh cũng đang gặp rắc rối vì cô vợ anh đang lăng nhăng với người khác. Chúng tôi gặp nhau và mắt anh đỏ hoe khi gặp tôi. Tôi thương hoàn cảnh của anh lắm nhưng nghĩ đến chuyện ngày xưa tôi lại sục sôi căm hận. Lòng tôi muốn tiếp tục trả thù anh cho thỏa cơn hận nhưng mỗi khi nhìn thấy anh lòng tôi lại dịu lại, lại thương anh, không muốn làm anh đau lòng.
Một thời gian sau tôi ly dị chồng và anh ly thân với vợ, chúng tôi đến với nhau, sau một năm qua lại tôi và anh về ở cùng nhau mặc dù anh chưa dứt điểm về mặt pháp luật với vợ. Vì xuất phát điểm của chúng tôi cũng là tình yêu chân thành nhưng hoàn cảnh trớ trêu nên khi về sống cùng nhau chúng tôi vô cùng hòa hợp về mọi mặt. Tôi cũng không định hình được là mình đang đi đúng hay sai đường nữa.
Theo Ngoisao
Bi hài chuyện cắt nối tiền duyên Đi xem bói, thầy bảo phải cắt tiền duyên, cắt một lần chưa được, phải cắt lần 2. Lần 2 vẫn không ổn thì tiếp lần 3, bao giờ cắt kỳ được mới thôi. Thầy này cắt đi... Sinh năm 1983, trắng trẻo, ưa nhìn, công việc ổn định nhưng mãi mà Ngân vẫn chưa chịu... "chống lầy". Bố Ngân lo lắng nhưng...