Yêu một người vô tâm cũng buồn như yêu đơn phương…
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm.
Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Tôi từng đọc ở đâu đó câu chuyện thế này:
“Một cô gái đến gặp một nhà sư và nói:
- Con muốn chấm dứt với người ấy, con muốn quên đi tất cả, con muốn buông bỏ mọi thứ… nhưng thầy ơi sao con không thể làm được.
Nhà sư đưa cho cô gái một ly nước, rồi lặng lẽ đổ nước nóng vào, cho tới khi nước trong ly đầy, tràn ra làm bỏng tay cô gái. Cô gái vội buông ngay chiếc ly. Nhà sư dừng lại, nhìn cô gái, trả lời:
- Biết đau rồi tự khắc con sẽ buông tay.”
Đến đây lại nghĩ tới những mối tình duyên dang dở trong đời người, nghĩ tới những kẻ si mê trong tình yêu và cả những mâu thuẫn giằng xé họ mang nặng hết thảy tâm can mình.
Video đang HOT
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Nghịch lý ở chỗ kẻ trên cao hiểu ra vị trí của mình nên nhàn rỗi tận hưởng, người phía dưới lo lắng lại cố gắng đặt nhiều tâm tư hơn, ngờ đâu càng thêm vào, càng thấy mình xuống thấp, càng bận lòng càng thấy kết quả bi thương. Bất kể ai trong chúng ta nếu là người ngoài cuộc nhìn vào, chắc hẳn sẽ nhìn ra được mọi thứ đã sai ở đâu và nên làm thế nào mới đúng.
Đáng ra kẻ ở trên cao mới là người cần đặt nhiều tình cảm hơn vào phía cân của mình để san sẻ gánh nặng với đối phương, cùng tìm về thế cân bằng nên có. Thế nhưng, hoặc là họ vốn vô tâm, hoặc là họ được yêu thương quá nhiều nên thành ra tự phụ mà quên bận lòng. Kết cục chỉ còn một người ở lại, cố gắng níu kéo cuộc tình đã chết yểu tự bao giờ.
Em tôi đã thích một người đến si mê, đến mức em mạnh dạn bước vào thế giới của người ta, hét lên để cả thế giới ấy biết rằng em thích nó và muốn trở thành một phần của nó. Người ta càng né tránh, em càng kiên trì, càng cố chấp hơn. Em nói rằng sẽ hối tiếc biết bao nếu để người đi mất. Đến một ngày, người ta thấy tội em mà gật đầu nói rằng hãy thử xem sao.
Khi đó, em vỡ òa trong hạnh phúc vì có được người. Để rồi những ngày tháng về sau, tôi thấy em mòn mỏi chờ đợi những quan tâm từ người, thấy em khóc trong bao tủi hờn khi nghĩ tới người và nhói lòng thấy em chẳng còn là chính em nữa…. Chỉ muốn bước tới mà nói với em, rằng em có nghĩ đây chính là tình yêu? Em có nhận ra hay không mối quan hệ này ngay từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mình em bước vào, người kia căn bản vẫn luôn đứng ngoài vạch biên. Em trách người vô tâm nhưng em biết không, thật ra trong câu chuyện này trước, sau vẫn chỉ có mình em và cuộc tình đơn phương của mình!
Và rồi sau cùng thì, tất cả ai trong chúng ta khi rơi vào tình cảnh ấy cũng đến lúc hiểu ra rằng chúng ta là người bắt đầu thì cũng chính chúng ta là kẻ phải kết thúc. Có những người dứt khoát buông bỏ, có những người lại như cô gái kia tuyệt vọng khẩn cầu tìm lối thoát, nhưng dẫu là ai chăng nữa thì lý do buông tay chỉ một: họ yêu thật tâm và vì thế họ đã biết đau.
Bạn thân mến, chỉ biết nói rằng tôi thật lấy làm tiếc và cảm thông khi bạn phải trải qua những khoảng thời gian như vậy, nhưng bạn biết đấy, người vô tâm được ví như ngọn gió trời, chạy theo cơn gió quả thực rất mệt, vậy nhưng nếu cơn gió đã phải lòng bạn, tự khắc sẽ đưa bạn đi theo. Không phải chúng ta yêu những người vô tâm, chỉ là, thật buồn vì đó đã không là tình yêu!
Lily
Những bí mật nào để biết bạn đã yêu thật lòng?
Yêu một người thì chỉ cần nhìn thấy người ta hạnh phúc là đủ. Dù trong hạnh phúc đó, bạn có phải là nhân vật chính hay không, cũng không hề quan trọng. Chỉ cần biết người ta đang sống vui vẻ, được yêu thương, vậy là đủ.
Hơn một lần tôi thử ngồi lại định nghĩa tình yêu. Cũng hơn một lần tôi ngừng bút hoặc chẳng bao giờ thỏa mãn nổi với những điều mình viết ra. Có những nghịch lý tôi vẫn hiểu là ở đó. Và tôi cũng hiểu, cô gái trong tôi, trong bạn, dù luôn tự nhắc mình phải chấp nhận những điều khó hiểu đó, nhưng dường như vẫn nuôi hi vọng về một phép màu đưa mình đến với thế giới tình yêu hoàn mĩ.
Nếu thực sự yêu người đó, bạn sẽ sẵn sàng ra đi?
Nhưng tình yêu có thực sự vị tha đến thế. Liệu có chăng là bạn chưa yêu người ta đủ nhiều để muốn giữ họ lại bên mình, nên dễ dàng để họ ra đi mà không tiếc nuối, không đau lòng?
Ảnh minh họa.
Đúng. Chẳng có gì vĩ đại như thế cả. Bạn cũng chỉ là một trong hàng tỉ những người bình thường khác. Bạn cũng biết yêu, biết giận, biết hờn ghen. Dù phần lí trí trong bạn nói rằng bạn phải đi, nhưng cảm xúc đâu đó bên trong vẫn nuôi ở bạn hi vọng có một ngày, người ta sẽ trở về bên bạn, nhận ra bạn đã hi sinh cho họ nhiều đến nhường nào.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là, dù cái buông tay đó trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu tình yêu trong bạn giằng xé, khiến bạn đau lòng đến tột độ, thì tin tôi đi, khi đó, bạn đang yêu thật lòng.
Bạn có sẵn sàng cho một thế giới không còn bất kỳ bí mật nào giữa hai người?
Thật khó để có thể mở lòng hết với một ai đó. Ai cũng có quá khứ, bạn cũng vậy. Và đôi khi, quá khứ đó là cái bạn chỉ muốn quên đi, muốn cất gọn lại để bắt đầu một tương lai mới, một cuộc sống mới với nhiều hi vọng mới.
Tuy nhiên, một mối quan hệ sẽ chẳng thể bền vững nếu giữa cả hai người vẫn còn những bí mật với nhau. Hoặc giả như, nếu bạn có đủ khôn khéo để che giấu thành công những gì muốn giấu, để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thì âu tình cảm bạn dành cho đối phương cũng chưa hẳn là tình yêu thật lòng. Vẫn còn đấy những lí trí, những toan tính cho cái bạn gọi là tình yêu, là tình cảm gia đình.
Ảnh minh họa.
Đồng ý rằng chuyện yêu thương sớm muộn rồi cũng thành tình nghĩa, nhưng, nếu đã chọn con đường đó, thì đừng hỏi tại sao bạn chẳng thể có được thế giới như bạn vẫn hằng mơ. Đừng hỏi người ấy có thật lòng yêu bạn không, mà chỉ nên hỏi rằng người ta có đang còn chân thành với bạn hay không mà thôi.
Tình yêu vốn dĩ là thứ mù quáng, đến mức người trong cuộc chẳng còn đủ tỉnh táo cho những tính toán với cuộc sống của nhau. Cứ thế, họ chia sẻ và chẳng giấu diếm nhau bất cứ điều gì. Và đó, cũng là lí do vì sao, người ta lại dễ tổn thương nhất khi yêu. Bởi khi đó, bạn vốn chẳng đề phòng gì cả.
Câu chuyện của những người yêu nhau rất đơn giản. Dù cả thế giới quay lưng lại và nói cuộc sống của họ chẳng có gì thú vị, họ vẫn nhìn nhau với ánh mắt đầy háo hức trước thế giới của đối phương. Với họ, hàng tiếng đồng hồ dành ra để lắng nghe nhau dù bằng tai hay bằng mắt cũng là những giờ phút chẳng bao giờ nhàm chán.
Bạn có sẵn sàng lắng nghe?
Yêu một người, bạn sẽ chỉ muốn nghe tiếng người ta bên tai cả ngày. Điều này đúng trong mọi hoàn cảnh. Nhưng, một tình yêu sâu đậm sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Bạn sẽ không chỉ hài lòng với những lời đường mật, mà sẽ còn sẵn lòng cho những thứ chẳng thể lọt tai. Một khi bạn có thể đủ bình tĩnh lắng nghe những góp ý chân thành từ đối phương với một con tim đầy biết ơn và trân trọng, chính là khi bạn đã sẵn sàng để đối phương bước vào thế giới riêng của bạn, để cùng bạn sống cuộc sống giao thoa của hai người, cùng nhau bước tiếp, cùng nhau phát triển, cùng nhau yêu thương.
Ảnh minh họa.
Đó cũng là lúc bạn sẵn sàng lắng nghe những mong muốn của đối phương và ngược lại. Lúc này, bạn sẽ dễ dàng thổ lộ những gì mình mong muốn. Và chỉ có khi tâm tư hai bạn hòa vào làm một như vậy, hay chí ít, từ phía bạn, bạn tự nguyện dung nạp tất cả những suy nghĩ trên vào mình, đó mới thực sự là yêu thương.
Nhưng, cứ cho là tôi vẫn còn quá ngây thơ đi, thì có lẽ, chỉ cần bạn nỗ lực, không ít thì nhiều, bạn cũng sẽ dần chạm đến cái gọi là &'tình yêu' thôi. Cũng chẳng còn sớm nữa mà, cứ thử thôi, tại sao không?Yêu thương khó không? Khó chứ. Khó hơn tôi tưởng rất rất nhiều. Dù có cố gắng đến thế nào, sự ích kỉ của mọi cô gái nhiều khi chẳng thể nào kiềm chế được để làm tất cả những điều lí tưởng thế.
Tiêu Dao (tổng hợp)
Em đã sai khi yêu người không thuộc về mình Anh nói với tôi như thế vào một ngày cuối thu đẹp trời, khi chúng tôi đang bước bên nhau, bất chợt tôi thấy lòng mình quặn thắt. Anh và tôi quen nhau như sự sắp đặt của duyên số (Ảnh minh họa). Anh và tôi quen nhau như sự sắp đặt của duyên số, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tựa...