Yêu một người lính, bạn có dám không?
Yêu anh, em không được liên lạc với anh thường xuyên vì anh không được sử dụng điện thoại. Chỉ khi nào đó anh lén ra ngoài gọi điện cho em nhưng rồi lại tắt rụp một cách phũ phàng vì có cán bộ đi kiểm tra.
Những lúc ấy em buồn và hụt hẫng biết bao. Cám giác chờ đợi thật lâu để được nói chuyện với anh, vậy mà khi câu chuyện còn chưa kết thúc, anh đã lại gác máy rồi.
***
Một sớm thức dậy, thấy đông đã gõ cửa. Lạnh! Nhìn sang bên cạnh, không có anh.
Ừ phải rồi, anh đang ở nơi rất xa, đang canh giữ bầu trời cho em có giấc ngủ an lành. Anh là một chàng bộ đội, một chàng lính, một chàng trai nhỏ bé, nhưng mang trên vai trọng trách nặng nề: bảo vệ sự sự bình yên cho Tổ quốc.
Nhận lời yêu anh vào một ngày đông đầy gió, đến bây giờ em cũng không hiểu sao mình lại đủ can đảm để đồng ý yêu anh mà em biết chắc rằng sẽ rất thiệt thòi. Nhưng trái tim đã mách bảo em rằng, anh, chính anh chứ không phải là ai khác mới là người mà em yêu.
Yêu anh, em không được liên lạc với anh thường xuyên vì anh không được sử dụng điện thoại. Chỉ khi nào đó anh lén ra ngoài gọi điện cho em nhưng rồi lại tắt rụp một cách phũ phàng vì có cán bộ đi kiểm tra. Những lúc ấy em buồn và hụt hẫng biết bao. Cám giác chờ đợi thật lâu để được nói chuyện với anh, vậy mà khi câu chuyện còn chưa kết thúc, anh đã lại gác máy rồi.
Ngày lễ tết, khi người ta tay trong tay bên nhau, anh cũng chẳng thể ở bên em như mọi người. Anh hỏi em có buồn không? Có thiệt thòi không? Có chứ, em cảm thấy thật cô đơn, thật tủi, nhưng vì em đã lựa chọn như vậy, thì em vẫn sẽ mạnh mẽ để chờ ngày anh trở về.
Em vẫn nhớ có một lần, anh bảo tuần này sẽ được về phép hai ngày cuối tuần, em đã rất vui, em lên kế hoạch về việc chúng ta sẽ làm gì, đi đâu chơi, em vẽ ra một viễn cảnh thật đẹp để thỏa nỗi nhớ anh sau bao ngày chờ đợi. Vậy mà, anh nói đơn vị có chuyện và không thể về phép được nữa. Bao nhiêu hy vọng lại trở thành thất vọng, em òa khóc vì những ngày nhớ anh vô bờ mà không thể nói, khóc cho cả sự hụt hẫng, sự tiếc nuối, cuối cùng vẫn chẳng thể gặp được anh…
Vậy đấy, bộ đội mà. chẳng có gì chắc chắn cả. Từ đó em hiểu rằng, cho đến khi anh bước chân ra khỏi cánh cổng Học viện, khi đó mới chắc chắn là anh trở về.
Video đang HOT
Yêu một chàng lính mà bao đắng cay vui buồn chẳng thể cùng anh chia sẻ, những lúc mệt nhọc, muốn một cái ôm từ anh, muốn tựa vào vai anh và khóc cũng không thể. Đôi khi, rạp chiếu phim hay, muốn cùng anh thưởng thức, nhìn lại, làm sao được. Anh còn đang gánh trên vai trọng trách lớn hơn mang tên: Đất Nước!
Em đã đọc đâu đó câu thơ:
“Anh yêu em bằng trái tim người lính
Tình trong ngực và đất nước trên vai”.”
Đúng rồi, yêu anh là phải nhận thấy rằng mình nhiều khi không phải ưu tiên hàng đầu, chấp nhận đủ thứ thiêt thòi. Em thấy mình mạnh mẽ quá, khi mà có thể cố gắng chấp nhận như vậy. Trước đây, em yếu đuối biết bao nhiêu, thì giờ lại cứng rắn biết nhường nào, đó là vì yêu anh và vì bởi tình yêu của anh nữa.
Dù có bao nhiêu tủi hờn nhưng em nghĩ nó chẳng là gì so với tình yêu của em dành cho anh cả. Em đã nguyện bên anh từ những ngày đầu tiên, thì sẽ ở bên anh trong mọi hoàn cảnh. Người ta nói rằng yêu xa khó lắm. Có gì khó đâu nếu như mình hướng về nhau? Khoảng cách dù xa nhưng chỉ cần trong tim mình có nhau thì mọi thứ không phải là vấn đề, đúng chứ?
Yêu xa mình gặp phải biết bao vấn đề, bao cãi vã, có lúc tưởng như phải chia tay nhau. Nhưng em tin vì tình yêu của mình lớn hơn tất thảy nên mình sẽ chẳng thể xa nhau được đâu.
Tháng 12, tháng của những chàng lính, chàng bộ đội, những chàng sĩ quan. Ngoài kia bao nhiêu sóng gió, mệt mỏi, hãy vững tin làm tốt nhiệm vụ nhé, ở nhà hậu phương vẫn luôn chờ đợi và mong ngóng moi người trở về.
Và cả anh nữa, hãy học tập và công tác tốt. Em không hứa sẽ yêu anh mãi mãi, nhưng sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim này!
Lan Anh Nguyễn
Theo blogradio.vn
Gặp lại anh của nhiều năm trước (P2)
Chẳng ai có thể đau hai lần trên cùng một nỗi đau vậy mà có những người sẵn sàng làm tổn thương lại người khác với cách giống như lần đầu họ đã từng.
Nếu em có thể gặp lại anh của nhiều năm trước chắc chắn em sẽ yêu anh theo cách khác, sẽ là người rời bỏ anh trước để anh cũng nếm trải nỗi đau mà em từng chịu đựng. Nếu em có thể gặp lại anh của nhiều năm trước thì em sẽ xin lỗi anh chứ không vô cớ bỏ đi như cách anh đã làm.
Có lẽ anh cũng đã nhận ra người đang ôm chặt sau lưng mình chính là cô, ngoài cô ra thì không ai có thể tìm được anh bằng trực giác như vậy. Anh dắt tay cô ra khỏi nơi ồn ào đó, dưới ánh đèn đường mập mờ anh ép sát cô vào tường rồi đ.ấm mạnh tay lên đấy. Giọng anh khàn đặc: "Ai cho em đến nơi này anh đã nói bao nhiêu lần rồi".
Nước mắt cô vẫn trào ra: "Vậy ai đã bỏ em ở lại không một lời từ biệt?". Anh nhìn cô không thể trả lời tiếp, anh kéo cô vào lòng hơi ấm từ vòng tay anh bao năm nay vẫn luôn vậy có thể an ủi cô trước mọi đau thương.
Hai người quay lại với nhau, cô cũng không hỏi lí do vì sao mấy năm trước anh ra đi không nói lời nào. Cô không coi đó là chia tay mà cô đã sống với suy nghĩ anh sẽ sớm trở về sau chuyến công tác dài ngày. Cuối cùng thì cô cũng chờ được nhưng chẳng biết anh sẽ lại rời xa lúc nào.
Cô nhận ra anh đã thay đổi và cô cũng không còn giống như trước. Anh không nói yêu cô nhiều như trước, anh bận rộn hơn với công việc và những mối quan hệ khác. Cô cũng không còn là đ.ứa t.rẻ cả ngày chỉ chờ anh nhắn tin rồi lúc nào cũng giữ anh bên cạnh.
Cả hai đều trở nên trầm tĩnh hơn nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm nồng nhiệt anh dành cho mình. Ngày trước nếu như cô luôn là người lo lắng cho anh thì giờ mỗi bước đi của cô luôn có anh theo sau.
Cuộc sống của cô đã trở về đúng với quỹ đạo của vài năm trước mọi thứ chỉ xoay quanh anh và không có ai làm phiền. Mỗi ngày sau khi đi làm về cô sẽ nấu ăn chờ anh trở về, rồi thi thoảng sẽ cùng anh ra ngoài với vài người bạn nhưng nếu cô muốn đến chỗ đông người thì phải có anh đi theo.
Tưởng rằng mọi thứ sẽ trở lại với đúng vị trí ban đầu của nó nhưng dần dần cô nhận ra đó chỉ là cảm giác của cô. Anh đã thay đổi cô cũng chẳng giống lúc trước và quan trọng nhất là thời gian đã trôi đi thì không thể lấy lại được.
Cô dọn dẹp lại tủ đồ của mình trong đó có rất nhiều kỉ niệm của anh và cô. Đã có lúc cô định vứt đi hết nhưng không đành lòng nên thôi. Trong tủ đồ đó tự nhiên rơi ra một bức thư với những nét chữ quen thuộc của anh, cô không hề biết đến sự tồn tại của bức thư này có lẽ nó lẫn vào lúc cô dọn đồ rời khỏi nhà anh vài năm trước.
Cô giở ra đọc nhưng những dòng chữ trong đó như vết dao cứa vào tim cô. Hóa ra ngày đó anh rời đi là vì một người phụ nữ khác, một người mà cô sẽ không bao giờ có thể thay thế được: "Em khác với cô ấy, anh yêu em nhưng không thể quên được cảm giác và thói quen khi ở bên cô ấy...".
Cô lặng lẽ gập bức thư lại rồi nghĩ về quãng thời gian đã qua, cô đã mong sẽ gặp lại anh của nhiều năm trước để viết tiếp câu chuyện tình yêu còn dang dở nhưng lâu nay chỉ là cô tự huyễn hoặc bản thân mình. Cô cũng sẽ chọn cách rời đi giống anh, để anh biết được cảm giác đau đớn, sợ hãi và trống trải biết nhường nào khi không thể tìm thấy người mình yêu nữa. Nhưng cô khác anh ở chỗ cô sẽ không trở lại để tìm anh mà biến mất hoàn toàn - vì trái tim cô xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn hơn.
Theo ilike.com.vn
Trong hôn nhân, phụ nữ thông minh không bao giờ làm 4 điều này, còn phụ nữ 'dại' thì vội vã làm ngay lập tức Duy trì hôn nhân là điều không khó nhưng chưa bao giờ là dễ, quan trọng nhất chính là sự khéo léo của người vợ. Cuộc hôn nhân nào cũng có những lúc chẳng mấy êm đềm, thế nhưng là người vợ - người phụ nữ thông minh, bạn chắc chắn không nên làm những điều này. Để giữ mái ấm hạnh phúc...