Yêu một người lại khó vậy sao?
Tôi và anh ấy chia tay nhau hơn một năm nay rồi vậy mà sao tôi vẫn thấy nhớ vẫn yêu một người mà phụ tình bạc nghĩa thế ?
Tình yêu của tôi và anh rất đẹp, rất hạnh phúc đến nỗi bạn bè tôi còn ghen tị và hay nói với tôi là ước gì mình cũng có một người yêu thương chiều chuộng mình như anh ấy. Tình yêu của chúng tôi cứ thế lớn dần theo thời gian vậy mà cũng 3 năm trôi qua.
Khi nhận lời yêu anh thì tôi cũng chỉ là một đứa ra quê ra Hà Nội học kế toán còn anh thì học điện, cũng tình cờ tôi và anh quen nhau và yêu anh, ngày tôi nhận lời yêu anh cũng là ngày mà anh kỷ niệm một năm vào đảng, tôi và anh đi chơi và anh đã ngỏ lời rồi tôi chấp nhận yêu anh tình yêu ngọt ngào anh dành cho tôi, chăm sóc tôi lo lắng cho tôi từ miếng ăn giấc ngủ, ở cùng kí túc lên thời gian cả hai gặp nhau gần như là 24/24 khi đi học thì thôi chứ về là hai đứa lại đi chơi hoặc đi ăn nhiều món ăn mà tôi chưa bao giờ được ăn, anh là người lớn hơn tôi lên anh hiểu và rất tình cảm nữa.
Ảnh minh họa
Lúc đầu thì tôi chưa thật sự yêu anh nhưng mãi về sau vì sự quan tâm của anh mà tôi càng càng yêu anh ấy nhiều, cũng có lúc giận hờn nhưng rồi lại làm lành, anh luôn luôn là người nhận lỗi cho dù người sai không phải là anh mà lại chính là tôi, tôi biết mình trẻ con luôn giận hờn vô cớ mà sao tôi vẫn cứ giận để rồi anh lại an ủi lại làm lành tôi thấy hạnh phúc lắm, cảm thấy mình đã chọn được một nửa của cuộc đời mình rồi cả hai sẽ đi đến bến bờ hạnh phúc, cùng nhau xây đắp tương lai, bao dự định bao ước mơ, một ngôi nhà hạnh phúc có anh có tôi và những đứa con trong tương lai mà cả hai đã vạch ra, chúng tôi còn bàn nhau sau này thì sinh bao nhiêu đứa, đặt tên chúng là gì?
Vậy mà thật là trớ trêu người ta nó mối tình đầu bao giờ cũng khó mà thành đôi mà mối tình đầu bao giờ cũng khó quên mà. Khi học xong anh đi làm tôi thì thực tập rồi về quê thời gian hai người gặp nhau đã ko có ” xa mặt cách lòng “” ở công ty anh làm có một người thầm thích anh, theo đuổi anh mà người ta lại là cấp trên của anh làm anh hoa mắt vì danh lợi anh đã quên tôi, quên đi tất cả những kỷ niệm mà ba năm qua chúng tôi từng có để phụ bạc tôi để yêu cô ấy.
Anh nói chia tay tôi trong khi tôi còn yêu anh rất rất nhiều mà trong khi đó anh đã tới xin phép gia đình tôi vậy mà anh làm như thế với tôi, thật đau lòng, ngày ấy khi nghe anh nói chúng ta không hợp nhau đâu, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, mà anh thích sự giàu sang, anh không muốn mãi nghèo khó như thế này vì thế mình chia tay thật em nhé ! khi nghe anh nói mà tôi ko thể tin nổi vào tay mình nữa chân tay tôi run lên, dường như trái đất đang sụp đổ xuống chân tôi, tôi quay cuồng và choáng váng một lúc lấy lại bình tĩnh, tôi muốn gặp anh để nghe chính miệng anh nói chia tay tôi và tôi muốn biết nguyên nhân lý do mà anh chia tay tôi. Nhưng rồi do khoảng cách và sự chốn tránh của anh làm tôi không có cơ hội mà gặp được anh để mà nói mà hỏi.
Video đang HOT
Mỗi lần nói thì anh nói anh đang bận làm, anh làm ca không phải là giờ hành chính nên không biết thế nào ? anh nói anh sẽ ra gặp tôi vậy mà một tuần, hai tuần rồi cứ thế đến ba tháng trôi qua tôi vẫn tin anh và nghe lời anh rằng chúng ta hay tạm xa nhau để suy nghĩ lại, đùng một cái anh nói ngày này của tuần sau anh cưới vợ anh nói xin lỗi tôi vì quá buồn mà anh đã làm cô ấy có bầu giờ phải lấy, số phận đã an bài anh xin tôi tha thứ ,tôi không nói gì tôi hận anh ấy lắm tình yêu tôi trao anh là chân thành vậy mà anh nỡ làm tôi đau khổ thế này.
Ngày hôm nay đây cũng tròn một tháng anh lấy người con gái kia, tôi hận anh nhưng sao trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn yêu anh nhiều đến thế? phải làm thế nào khi người ta đã có gia đình, đã có những gì mà người tao mong, có ai bất hạnh như tôi không? Tình yêu là gì mà làm cho tôi đau đớn thế này? bây giờ khi yêu ai tôi vẫn sợ cảm giác đó, tôi sợ người ta lừa tôi sợ ai đến với tôi cũng như anh người yêu cũ , phải làm thế nào đây?
Theo Socola
Lời xin lỗi muộn màng
Cũng như bao người con gái khác, tôi đã quen anh và yêu anh với một tình yêu trong sáng của một người con gái tuổi 19 đầy mơ mộng vào tương lai đang chờ phía trước.
Anh trên tôi bốn tuổi, anh chững chạc hơn tôi rất nhiều. Anh và tôi ở cùng chung một xóm nhỏ, hàng ngày tôi đi học, anh đã nhìn tôi với ánh mắt thân thiện từ lúc nào tôi cũng không biết nữa, có những buổi tan trường anh đã đợi chờ và cùng đi song song trên con đường như vô tình qua lúc đó.
Tôi đã chợt nhận ra rằng anh đang dành cho tôi một thứ tình cảm rất đặc biệt. Nhưng một người con gái như tôi đang tuổi còn đi học, đối với bố mẹ chắc rằng tôi còn rất nhỏ không nên nghĩ tới chuyện yêu đương. Tương lai tôi còn dài chắc chắc tôi sẽ gặp người hơn anh vế mọi thứ. Bố mẹ tôi nghĩ thế mà. Tôi cũng sợ bố mẹ la rầy nên tình cảm chỉ có chút nhớ chút thương mà thôi.
Rồi tới ngày tôi cũng xa anh mà đi lên thành phố để bước tiếp con đường học vấn mà tôi đã cố gắng bấy lâu. Dường như anh rất buồn vì phải xa nhau nhưng cũng phải ngậm ngùi: "Em đi cố gắng học xong, rồi về với anh. Anh sẽ đợi em", tôi chỉ biết im lặng mà thôi.
Ngày tôi ra trường, tôi xin được một công việc kế toán nho nhỏ trong một công ty Xây Dựng. Tôi không còn muốn trở về quê để phải nhờ cậy thân thế mới xin được việc làm. Sao lúc ấy tôi ghét cái tư tưởng có tiền mới có việc làm mà các bạn tôi đã có ở quê ấy. Tôi muốn ở lại thành phố này nên tình cảm tôi dành cho anh không thể lớn dần lên được.
Tôi không cảm thấy tự tin cho mối tình mà mỗi người ở mỗi phương trời xa cách. Tết này rồi tết nữa anh vẫn chờ và hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ thay đổi ý định trở về quê làm thì sao? Nhưng tôi đã chính thức nói với anh rằng: "Giữa em và anh mỗi người ở mỗi nơi và mỗi công việc, em không thể đến với anh được nữa. Giờ em chỉ có thể xem anh như một người anh mà thôi".
Ở thành phố phồn hoa này, mỗi lần tới ngày lễ gì là tôi thấy mình buồn và nhớ tới anh. Tôi tâm sự với anh nhiều điều. Anh vẫn luôn luôn trải lòng khi tôi tâm sự nhiều thứ ở nơi này kể cả về những người con trai đang theo tán tỉnh tôi ấy chứ. Tôi luôn ngưỡng mộ anh là người hiền lành và nhân hậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, dường như anh cũng sợ mất tôi thật sự, anh đã chuyển công việc đi đi về về từ quê vào thành phô để mong được gặp tôi (Anh chạy xe chở hàng cho một công ty nào đó trong thành phô). Anh hẹn gặp tôi với một thời gian thật ngắn ngủi, đầy tiếc nuối. Anh thèm được hôn lên mái tóc rối, hôn lên đôi mắt, cái mũi của người con gái lạnh lùng như tôi. Thế nhưng sau bao ngày xa cách tôi đều từ chối tất cả.
Bây giờ nghĩ lại sao tôi thấy mình ích kỷ với anh quá. Những lời yêu thương và nhớ nhung của anh làm tôi không khỏi chạnh lòng, tôi chỉ im lặng không hứa hẹn với anh bât cứ điều gì. Đôi khi tôi cũng muốn bỏ cái nơi có cuộc sông xô bồ, tấp nập này để trở về với anh. Nhưng công việc cứ cuốn tôi theo năm tháng.
Có một năm về tết mà tôi không thể nào quên được, anh mời tôi đi chơi, hôm ấy là mùng 3 tôi cũng đồng ý. Nhưng khi chúng bạn rủ tôi đi từ sáng thế là tôi đã bỏ mặc anh ngày hôm ấy. Tôi nghĩ là thôi thì lúc khác gặp cũng được, tôi đâu ngờ anh chờ từ sáng tới chiều mà không gặp được tôi anh buồn và đi nhậu với bạn. Anh không còn đủ tỉnh táo để điều khiển chiếc xe máy nữa, mà đâm phải vào cột điện cao thế ngay trước xóm. Thế là phải nhập viện ngay ngày tết, tuy không nặng lắm nhưng phải may mấy mũi ở da đầu, rồi bác sĩ cho xuất viện.
Anh đã làm cho gia đình và cả xóm một phen hú vía. Tới tối, tôi đi chơi về nghe mọi người gần bên biết chuyện kể lại, cũng có ít người biết hình như nguyên nhân chắc tại tôi. Tự nhiên tôi thấy mình có lỗi với anh. Chị bạn ở nhà bên cạnh khuyên tôi: "Thôi thì qua nhà thăm anh ấy xem sao?". Tôi đã qua nhà anh và an ủi anh rất nhiều, trong tâm trạng anh lúc này tôi không dám nói điều gì xa cách nữa, sợ anh buồn và nghĩ quẩn. Lúc này anh đã như vậy rồi, tôi thì cũng phải xa anh.
Tôi thì muốn anh hãy quên tôi đi, bởi vì tôi đã và đang có việc làm ổn định trong thành phố này. Tôi không thay đổi ý định là sẽ về quê nữa. Ngày anh còn chưa lành bệnh, thì tôi cũng trở lại thành phố tiếp tục công việc của mình đang làm.
Tôi cũng thường xuyên điện thoại hỏi thăm anh, anh vẫn luôn giữ nguyên vẹn tình yêu chung thuỷ với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, đã bao năm xa cách, tôi cũng đã lẩn tránh tình cảm của anh rất nhiều như thế mà không hiểu tại sao anh vẫn luôn hi vọng tình yêu trong tôi sẽ tiến triển cùng anh và cùng đi đến hôn nhân. Đúng là tôi có dành cho anh một tình cạm đặc biệt nhưng khi tôi đã xác định công việc và tương lai thì tình cảm chỉ dừng ở đó mà thôi.
Rồi tôi cũng đã gặp một người (chồng tôi hiện tại), anh đã đem lại cho tôi một cảm giác yêu thương và an toàn, chúng tôi quen nhau 6 tháng rồi đi đến hôn nhân. Lúc này tôi đã 28 tuổi rồi. Nghĩ lại tôi cũng sợ vì sao mình tin và quyết định đến với anh ấy nhanh đến thế. Nhưng không, hiện tại tôi đang rất hạnh phúc cùng chồng và đứa con trai bé bỏng 2 tuổi. Tôi rất yêu chồng và con. Tình yêu thương chồng của tôi ngày càng lớn mạnh vì những gì anh đã làm cho gia đình bé nhỏ này.
Nghĩ về anh, ngày đám cưới tôi, anh hoàn toàn bất ngờ vì tôi không mời anh dự. Tôi sợ làm anh đau khổ. Và tôi không dám nghĩ đến cảm giác của anh lúc ấy thế nào nữa. Nhưng sau khi lấy chồng, tôi không còn biết tin tức gì về anh nữa cả. Chỉ biết anh không còn dùng số điện thoại mà anh hay gọi cho tôi, anh cũng bỏ đi thật xa để bắt đầu cuộc sống mới và công việc mới.
Có chồng rồi thì tết tôi vẫn về quê thăm gia đình tôi cùng chồng (chồng tôi người thành phố). Trong lòng tôi vẫn mong biết được tin tức về cuộc sống của anh hiện tại thế nào?! Nhưng tới mãi bây giờ tôi cũng không biết anh đang ở đâu và làm gì ?! Nghĩ tới anh sao tôi vẫn thấy ray rứt. Tôi chỉ mong anh sẽ gặp được người con gái yêu anh thật lòng, và anh sẽ trãi lòng mình để đón nhận và có một gia đình hạnh phúc để quên đi một tình yêu trong quá khứ. Nếu như anh đọc được những dòng tâm sự này của em mong anh nhận một câu xin lỗi từ em.
Em vẫn mong được là người bạn tốt của anh mãi mãi. Trong một góc nhỏ tim em, hình ảnh của anh lúc nào cũng được em nâng niu và trân trọng.
Theo Eva
Nhà đài bị tố lừa khán giả? Theo đơn phản ánh của bạn đọc tới tòa soạn, chương trình "Bình chọn bàn thắng đẹp giải V.League - Eximbank" trên VTV3 không biết đã cố tình hay vô ý lừa gạt khán giả? Đoán đúng không trúng Trong đơn này, nạn nhân là anh Hoàng Văn Phú (SN 1974, thường trú tại xã Thái Sơn, Đô Lương, Nghệ An, hiện đang...