Yêu một người
Em hãnh diện khi được đồng hành cùng anh một đoạn nào đó trên con đường đời chẳng rõ dài hay ngắn.
Mình từng có một quán thân quen trong hẻm, ẩn dưới bóng cây xanh rợp. Hẹn hò, giận hờn, cãi cọ, và cả chia ly, hình như đều ở quán nhỏ. Dưới trệt, có một cây piano cũ kỹ. Vào những ngày em ngồi bâng quơ trên căn gác gỗ, nghe tiếng đàn dịu dàng đâu đây, là em biết rằng anh đã đến.
Người đàn ông đến từ miền sông nước, có tuổi thơ vất vả và những say mê dành cho phím dương cầm. Người đàn ông làm kinh doanh, tính toán lạnh lùng, mọi thứ đều quyết đoán, ai ngờ cũng có thể nhấn nhá từng nét âm thanh dìu dặt thật hiền.
Mâu thuẫn lắm không, khi anh nhanh nhạy từng chút một ở đâu đó, rồi cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào, lãng mạn vô cùng. Làm sao em làm chủ được lòng mình, làm sao một cô gái tầm thường như em có thể không yêu anh kia chứ?
Em nhớ mãi những cuộc điện thoại trên đường về, dông dài những chuyện linh tinh của hai kẻ đang yêu và được yêu. Mình trò chuyện như không biết chán. Em sao có thể quên những khuya mưa rả rích, anh gọi em, chỉ để em có thể nghe một bài dương cầm anh đàn lúc ngẫu hứng, bởi anh biết ti vi đang có một chương trình yêu thương nào đó mà chắc chắn là em sẽ thích, hoặc đơn giản chỉ là “để nghe giọng em alô” mà thôi.
Em nhớ mãi những cuộc điện thoại trên đường về, dông dài những chuyện linh tinh của hai kẻ đang yêu và được yêu. (ảnh minh họa)
Anh là người đàn ông xuất sắc. Em hãnh diện khi được đồng hành cùng anh một đoạn nào đó trên con đường đời chẳng rõ dài hay ngắn. Con đường mà ngày anh xa, em biết mình sẽ đi rất chậm, rất khó nhọc. Một mình.
Thâm tâm em biết vậy. Thâm tâm em lo sợ. Thâm tâm em ngày yêu anh chưa từng thanh thản. Em tự hiểu rồi mình cũng chẳng thể nào nắm níu được trái tim anh, trái tim không bao giờ thật sự thuộc về ai, mà thuộc về những cuộc chinh phục kiêu kỳ.
Em chưa từng dành trọn vẹn tình yêu cho anh, để có thể tự an ủi rằng, mình ít ra cũng đã dám sống chết với tình yêu đó. Em cũng suy tính, cũng phân vân, cũng dằn vặt, cũng dè chừng, cũng chừa đường cho mình nếu lỡ như…
Để ngày ta xa, em tiếc cho mối tình không đoạn kết, dù mình từng trăn trở bao lần: làm sao để có thể vẹn toàn… Thế nhưng, không đoạn kết cũng là một kết thúc đẹp, phải không anh? Những lở dở đó làm em đắng đót, nhưng cũng làm ta nhớ mãi. Tiếc cho ngày tháng mình yêu mà vẫn không thể hết lòng, không dám dấn thân…
Yêu một người, thật sự rất khó, phải không anh.
Theo Eva