Yêu một người không cần cố gắng, chỉ cần có ‘duyên’, nhưng để giữ tình yêu đấy thì cố gắng
Em gặp anh chỉ là một lần tình cờ giữa cái xã hội xô bồ này, rồi yêu anh, ta yêu nhau như định lý muôn thủa, như ông trời đã xe duyên từ kiếp nào vậy.
ảnh minh họa
Trước anh và em, đều đã có một vài mối tình, ngắn ngủi có, đậm sâu có, nhưng không hiểu sao khi gặp anh em như đã quen thuộc từ lâu, chỉ muốn sớm về chung một nhà với anh, cùng anh xây đắp một tổ ấm nho nhỏ. Kỳ lạ thay là anh cũng có cảm giác giống như là em vây. Đó là cảm nhận về tình yêu thủa ban đầu anh nhỉ? Nhưng sự thật là giữa anh và em, giữa hai chúng ta, khi sinh ra đã định sẵn cho mình mỗi người một tính cách khác nhau. Khi chúng ta gặp nhau, yêu nhau và nguyện bên nhau gắn bó suốt chặng đường dài thì đó phải là một quá trình đấu tranh, dung hòa giữa hai cái tôi, giữa nhưng bản ngã khác biệt của nhau, để làm được điều đó quả không phải dễ dàng gì.
Thời gian trôi qua, em nhận ra: Hóa ra trong tình yêu cũng cần phải có sự dũng cảm và chấp nhận. Dũng cảm để đối mặt với quá khứ của nhau và chấp nhận con người thật của nhau.
Ai cũng có một quá khứ, dù tốt đẹp hay không thì cũng không thể đánh giá được con người họ hiện tại. “Vị thánh nào cũng có một quá khứ và tội đồ nào cũng có một tương lai”. Hãy cho nhau cơ hội trong hiện tại và tương lai, để em, để anh thấy rằng, khi ta gặp nhau đó là sự sắp đặt của định mệnh. Trời cho mình cái duyên gặp gỡ, còn bao nhiêu sự cố gắng sẽ thuộc về bản thân mình từ đây và về sau. Hãy cho nhau cơ hội để yêu thương nhau, để cho đối phương hiểu rằng: Quá khứ đã qua, hiện tại sẽ chứng minh và tương lai sẽ khẳng định cho chúng ta thấy rằng đó là một con người hoàn toàn khác, hoàn toàn mới, và chỉ khi điều đó thành hiện thực ta sẽ biết rằng: Hóa ra tình yêu có sức mạnh kỳ diệu đến thế, nó làm ta thay đổi, nó giúp mình cố gắng nhiều hơn, vì anh, em có thêm động lực để bước trên con đường phía trước.
Hạnh phúc là một hành trình trên con đường chúng ta đã chọn để đi. Nếu yêu nhau đủ lâu mình sẽ dần bộc lộ con người thật của mình rõ nét hơn, chẳng ai có thể sống mãi trong cái vỏ bọc hoàn hảo. Em sẽ nhiều lúc trẻ con, bướng bỉnh khiến anh cảm thấy khó chiều. Anh sẽ có lúc tức giận mà nhăn mặt khiến em cũng khó chịu…
Video đang HOT
Sẽ có lúc hai chúng ta, giữa những bộn bề cuộc sống, của áp lực công việc và rất nhiều mối quan hệ xã hội xung quanh khiến ta phải thích nghi và thấu hiểu cho đối phương. Những lúc ấy, chỉ mong rằng cả anh và em luôn thông cảm, thấu hiểu cho nhau, nhẹ nhàng bên cạnh nhau, động viên vì khi ấy ta biết ai cũng cần một bờ vai dù là nhỏ bé nhưng sẽ là vô cùng cần thiết.
Cuộc sống như một bản nhạc, có nốt cao cũng như có nốt trầm, có lúc hạnh phúc, vui vẻ cũng sẽ có những giận dỗi, chán trường, ở cạnh nhau mỗi ngày, nếu có lúc nào đó cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy khó thở… Thì anh à, hãy nhắm mắt lại và nghĩ về những ngày mình mới yêu nhau, ở xa nhau muốn gặp cũng chẳng thể nào gặp được, chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại. Những lúc mệt mỏi, cần một vòng tay cũng không thể… Hãy nghĩ về những kỉ niệm ngày đầu, hãy nghĩ rằng: Hạnh phúc lắm vì được sinh ra và được sống giữa cuộc đời này, điều mà nhiều người muốn đôi khi cũng chẳng được. Có những người đang phải đấu tranh giành giât, vật lộn với cuộc sống hàng giờ. Hãy nghĩ về sự hữu hạn của cuộc đời để lại nhìn nhau mỉm cười và xóa nhòa tất cả mọi hờn ghen, buồn tủi, những vụn vặt trong cuộc sống. Mượn lời bài hát nào đó mà em rất tâm đắc: “Tình yêu như món quà, khi có nhau đừng quên là từng vui khóc cùng nhau mà cớ sao ta vội muôn cách xa!? Tình yêu vỡ tan cứ quay đầu lại phía sau xem ai đã đang kề cạnh ta bên lúc đau!?”.
Chỉ cần tay anh luôn nắm chặt tay em cùng nhau vượt qua bão giông trong đời, hạnh phúc là cùng nhau cố gắng và vì nhau mà thay đổi. Em vẫn thích câu này nhất “Hạnh phúc khi cả hai cùng nhìn về một hướng”. Em và anh chỉ cần vậy thôi anh nhỉ.
Bình yên với em không phải là mỗi ngày trôi qua bình thường, ngày ngày đi làm tối về ăn cơm cùng nhau. Dạy con học bài, rảnh rỗi thì đi đi dạo, và không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống như vậy với em thấy rất đổi nhàm chán và vô vị. Bình yên với em là dù cuộc sống có xô bồ, có trăm ngàn những khó khăn, thì chỉ cần có anh bên em, nắm chặt tay em, ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Chỉ cần sau những lúc giận hờn, tranh cãi, hiểu lầm mình lại giải thích cho đối phương hiểu, rồi mình lại làm huề, nắm chặt tay em, nắm chặt tay anh. Thì dù có vô vàn sóng gió em cũng chẳng sợ gì. Chỉ cần có anh bên mình là em đã thấy bình yên.
Theo Tinmoi24.vn
Chồng đi làm về khuya và cái kết bất ngờ vào đêm giáng sinh
Nhưng hôm nay, đúng ngày sinh nhật chị, chị đã khóc vì hạnh phúc nhớ lại chuyện của hai vợ chồng nhưng một phần cũng buồn tủi vì nghĩ thời gian sẽ dần làm anh và chị xa cách hơn, bằng chứng là vì anh bận việc nên cũng chẳng quan tâm đến sinh nhật của chị.
Chị đợi chồng đến hơn 8h mà vẫn chưa thấy về - Ảnh Internet
Cũng giống như mọi ngày, sáng nào anh cũng cùng vợ đến chỗ làm rồi mới quay về công ty vì chỗ làm của hai người khá gần nhau. Hôm nay lại là một ngày đặc biệt đối với vợ anh, là ngày chị tròn 27 tuổi nhưng càng đặc biệt hơn khi rơi vào đúng ngày giáng sinh (24.12), nên năm nào hai vợ chồng cũng đón giáng sinh và ăn mừng sinh nhật của chị.
Chồng chị hiện là phó giám đốc của một công ty bất động sản tại Sài Gòn, công việc của anh khá bận rộn, thường xuyên có nhiều cuộc họp, gặp đối tác ngoài giờ. Tuy nhiên dù bận rộn đến mấy, anh cũng dành thời gian cho vợ, nhất là vào những dịp đặc biệt thế này. Dạo gần đây, anh cũng thường về khá tối nhưng trễ nhất cũng chỉ đến 8h nhưng riêng hôm nay chị ngồi đợi đến tận 9 giờ hơn nhưng vẫn không thấy anh về. Trong đầu chị lúc này vẫn nghĩ rằng anh bận họp như mọi khi nên về muộn cũng là chuyện khá bình thường.
Sáng nay, ở công ty chị vẫn còn vui vẻ, phấn khởi với các đồng nghiệp, chị cảm thấy hạnh phúc lâng lâng vì nghĩ rằng tối nay về nhà sẽ có chồng đợi sẵn ở nhà, cả hai sẽ cùng nhau ăn mừng giáng sinh và đón sinh nhật lần thứ 27 của chị.
Chị là người vợ rất hiểu chuyện, không quá để tâm vì những chuyện này mà giận chồng, chị chỉ biết chồng yêu thương và luôn nghĩ về mình là cũng đủ hạnh phúc rồi. Chị luôn ủng hộ việc chồng lo cho sự nghiệp. Dù nghĩ vậy nhưng trong chị vẫn không sao giấu được cái nét mặt thiếu hẳn sức sống. Đối diện với căn phòng không có chồng ở bên, chị mới cảm nhận rõ sự cô đơn hiện hữu. Chị nhớ về khoảng thời gian hai người yêu nhau.
Trước đây, chị và anh quen nhau từ thời sinh viên, chồng chị là người anh cùng khoa, trên chị 2 khóa. Cả hai quen nhau trong lần sinh hoạt ở câu lạc bộ của khoa. Hai người bắt đầu yêu nhau khi chị là sinh viên năm hai, trải qua hai năm gắn bó, chị có đưa ra lời hứa cùng anh: "Chúng mình sẽ về cùng một nhà sau khi em học xong bằng Thạc sĩ". Anh đồng ý chờ đợi và ủng hộ quyết định của chị.
Anh và chị kết thúc 4 năm yêu nhau bằng một cái đám cưới đẹp như trong cổ tích cùng sự chúc phúc của tất cả mọi người. Hai vợ chồng dọn về cùng nhà cũng đã hơn hai năm, vì chị muốn ổn định sự nghiệp nên chồng ủng hộ quyết định có con muộn của vợ nên hiện tại cả hai vẫn chưa có em bé. Trong hơn hai năm qua, cách mà anh chị yêu thương nhau luôn khiến mọi người phải thầm ngưỡng mộ.
Nhưng hôm nay, đúng ngày sinh nhật chị, chị đã khóc vì hạnh phúc nhớ lại chuyện của hai vợ chồng nhưng một phần cũng buồn tủi vì nghĩ thời gian sẽ dần làm anh và chị xa cách hơn, bằng chứng là vì anh bận việc nên cũng chẳng quan tâm đến sinh nhật của chị.
Đến hơn 10 giờ đêm, chị nghe tiếng gõ cửa, chị biết chồng về nên vội chạy ra mở cửa, lòng chị thầm vui mừng vì nghĩ anh sẽ tặng cho mình một bó hoa thật to để thay cho lời xin lỗi chúc mừng sinh nhật muộn. Nhưng chị lại bị hụt hẫng khi thấy chồng trở về nhà chẳng có mang hoa như chị đã nghĩ. Chồng bảo chị thay đồ nhanh để anh chở đến nơi này. Chị thoạt nghĩ chồng mình chắc đang rủ mình đi ăn. Thật lòng lúc đó chị đã chẳng còn muốn nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật hay mừng giáng sinh nhưng vì thấy chồng nan nỉ nên chị cũng đành thuận theo.
Sau khi trở về nhà, anh giục chị thay đồ để anh chở đi - Ảnh Internet
Lúc đó đã 11 giờ đêm, trên đường đi đều ngang qua rất nhiều nhà hàng, quán ăn nhưng chị không hiểu sao anh không ghé, chị cũng chẳng biết anh sẽ chọn quán nào nữa. Cho đến khi, anh dừng xe trước cửa nhà mẹ chồng, chị bước xuống xe và cùng anh vào nhà mới rõ mọi chuyện.
Chị nhìn thấy một không gian phòng khách ngập tràn hoa hồng, nến, bánh kém và cây thông noel to cạnh cạnh cầu thang. Chị không thể giấu nỗi niềm xúc động khi bài hát mừng sinh nhật vang lên, mẹ của chị và gia đình chồng đều có mặt đủ đầy vào tối nay. Chị chạy đến ôm lấy mẹ mình đầu tiên sau gần bốn tháng chưa về nhà. Được mẹ kể, chị mới biết hôm nay anh nghỉ làm để về quê đón mẹ lên và cùng nhau trang trí một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ này.
Chị quay sang nhìn chồng với ánh mắt rạng rỡ hạnh phúc nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình. Chị thầm nghĩ cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời chị, cảm ơn anh luôn là chỗ dựa bình yên nhất cho mình, cảm ơn anh đã thương yêu gia đình chị, thương yêu chị như cách mà anh thương yêu chính gia đình của anh.
Có lẽ đây là lần sinh nhật đáng nhớ nhất trong 27 năm qua của chị. Trên đoạn đường về nhà, chị ôm thật chật anh và thỏ thẻ bên tay anh rằng: "Em xin lỗi vì đã nghĩ vì anh không đúng, em xin lỗi vì đã cho rằng anh chẳng còn quan tâm em như khoảng thời gian mình đã yêu nhau. Em biết người đàn ông mà em chọn rất xứng đáng để em trao trọn cả đợi này. Cảm ơn anh vì tất cả".
Theo Blogtamsu
Yêu một người đàn ông của công việc... Là khi bạn nhìn dòng người hối hả ngược xuôi mà cảm thấy trống rỗng đến mức tựa như chưa một lần bạn thuộc về nơi ấy. Là khi mỗi đêm bạn chờ đợi rồi ngủ thiếp đi tự lúc nào bạn cũng chẳng nhớ. Là khi mỗi cuộc trò chuyện đều kết thúc bằng những tiếng tút tút kéo dài mặc cho...