Yêu một người đến xé lòng, thì có gì sai?
Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi.
Hình như tớ chưa bao giờ nói rằng cậu là cả thế giới của tớ đúng không? Lúc nào tớ cũng chỉ nói rằng: “Cuộc sống của tớ có cậu hay không cũng đều rất tốt? Nếu cậu không còn muốn ở cạnh tớ, cậu có thể rời bỏ tớ.” Lúc nói như thế, tớ biết rõ lý do tại vì sao tớ cứ liên tục làm tổn thương cậu. Tớ sợ tớ yêu cậu nhiều hơn, đến khi cậu đi thật tớ sẽ không còn gì để bám víu nữa. Thế nên tớ luôn tự nói với chính bản thân mình rằng: “Đừng có yêu cậu nhiều quá!”
Bao nhiêu lâu rồi hả cậu, một khoảng thời gian không quá dài và cũng chẳng thể kéo ngắn lại được. Ừ thì qua bao lâu đó tớ đã quên cậu đâu, vẫn có một chỗ trống to đùng trong trái tim này dành cho cậu, rất to đấy!
Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi.
Video đang HOT
Tớ nhớ cậu, cái người lúc nào cũng muốn giấu tớ đi khiến tớ cảm thấy bản thân bị kìm kẹp, lúc nào cũng muốn vùng vẫy thoát ra.
Tớ nhớ cậu, cái người đã không cho phép tớ ngồi sau lưng bất kì một đứa con trai nào trừ cậu với cái lý do đơn giản đến buồn cười: “Tớ khó chịu”.
Tớ nhớ cậu, cái người luôn thức để chờ tớ đi ngủ, cái người khiến tớ hình thành thói quen ngủ muộn dù lúc đấy chẳng có cái deadline nào hối thúc phía sau.
Tớ nhớ cậu, nhớ cả những con đường mà chúng ta từng đi qua. Cả cái quán cafe mà tớ & cậu cùng viết vào đó cảm nhận đầu tiên về người kia. Tớ đã nghĩ rằng mình sẽ điên cuồng tìm kiếm nó, rồi chụp lại những con chữ, giữ lại một vài điều cho bản thân. Ấy thế mà, chưa kịp làm gì nó đã đóng cửa rồi. Đến cuối, có cái gì tồn tại mãi mãi được đâu!
Tớ nhớ cậu, cái người luôn lắng nghe và im lặng mỗi lần tớ nói: “Tớ bị bọn con gái ghét vì chơi thân với bọn con trai quá!” Cậu phá lên cười nói con gái bọn tớ sao mà rắc rối thế, nhưng sau đấy lại thì thầm: “Tốt nhất là đừng ai thích cậu hết, vì cậu chỉ cần tớ thích là đủ rồi.”
Đã có lúc tớ ghét cậu, đã oán trách cậu rất nhiều thế nhưng tớ lại vẫn nhớ tất cả mọi thứ từ những ngày đầu tiên.
Đến bây giờ khi mà bản thân tớ muốn dựa dẫm, muốn được vỗ về an ủi thì lại chỉ nghĩ đến cậu, đến cái người đã từng muốn giấu tớ đi. Tớ bây giờ chỉ muốn trốn sau lưng cậu, gục đầu vào vai cậu và… khóc. Vậy thôi. Hình như chưa bao giờ tớ khóc ở trên vai cậu hết, có lẽ vì quãng thời gian ở bên cạnh cậu vui vẻ nhất, cái thời cậu chỉ làm tớ cười chứ chưa bao giờ khiến tớ rơi nổi một giọt nước mắt,. Hạnh phúc là vậy mà tớ lại đang tâm rũ bỏ hết tất cả để làm tổn thương cậu, và đẩy cậu ra xa mình.
Cuối cùng, người đau đớn lại chính là tớ, chúng ta đã từng một lần đi qua nhau, bỏ lỡ rồi, có quay lại được không?
Theo VNE
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...