Yêu một người bình thường
Nước mắt em đã rơi đủ nhiều vì những chuyện tình dang dở ngày cũ, bàn tay anh đã đủ chai sạn vì những tháng ngày bươn chải để chúng ta không còn trao nhau những sôi nổi, bồng bột, không còn mơ ước những xa hoa, bất ngờ.
Chúng ta là hai kẻ bình thường và cô độc, đã tìm được nhau giữa vô vàn lẽ vô thường của đời người. Ở bên anh em mới hiểu, tình yêu không phải là mỗi ngày anh mang đến trước cửa nhà em một bó hoa, mỗi đêm anh nhắn tin chúc em ngủ ngoan. Tình yêu là đau cùng nhau những vết thương chưa kịp lành miệng, lo cùng nhau trăm mối tơ vò. Tình yêu là sau một ngày mệt mỏi, áp lực, anh có thể gục đầu vào vai em an lành.
Em và anh đều đã đánh đổi nhiều thứ để giờ đây có thể bên nhau ở những năm tháng cuối cùng của thanh xuân ngắn ngủi. Em đánh đổi dại khờ, mơ mộng mới hiểu hết ý nghĩa của một cái nắm tay đầy bao dung, san sẻ, mới biết em thực sự không cần những “soái ca” mặc sơ mi trắng đẹp đến nghẹt thở, và tỏ tình với 99 bông hồng hay bằng cách bao trọn rạp phim. Em chỉ cần anh, bàn tay to và nhiều vết chai sạn đưa ra nắm tay em lúc em quỵ ngã, lúc em yếu mềm, lúc em vui vẻ muốn đi bên anh tỉ tê kể vô vàn câu chuyện.
Video đang HOT
Anh minh hoa
Em đánh đổi nông nổi, phù phiếm mới biết đau lòng trước một ánh nhìn mê đắm, biết hoảng sợ trước những lời mật ngọt. Có người đàn ông đã ngang qua đời em, yêu tuổi trẻ và nhan sắc của em nhưng không biết thương lấy bàn tay em những ngón xanh xao gầy, quầng mắt em sâu hõm sau những đêm mất ngủ. Có kẻ đánh cắp trái tim em bằng rất nhiều lời thề thốt ngọt lịm rồi lừa dối em bằng những bao biện chua cay. Nhưng sau tất cả những vết thương lòng, sau hận thù, trách móc, em vẫn thấy biết ơn họ bởi đã dạy em biết trân trọng người đến sau.
Chúng ta không còn trẻ dại để dễ dàng từ bỏ một cuộc tình. Chúng ta biết kiềm chế cãi vã, biết khoan dung, nhường nhịn. Sau mỗi lần xích mích, ta không nóng giận, cay cú nhìn nhau, chỉ trao nhau ánh mắt xót xa vì nghĩ “cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn”. Thế nên anh và em chẳng bao giờ giận hờn được lâu, vì sợ làm đau nhau, vì sợ cuộc đời này quá ngắn ngủi.
Tình yêu ở đoạn cuối của thanh xuân giản dị hơn và cũng thiêng liêng hơn. Yêu một người bình thường, em không còn đòi hỏi, kỳ vọng, áp đặt bởi anh không phải là “soái ca”, em yêu con người thật của anh, có những tính tốt và cả tật xấu, em biết trân quý thứ hạnh phúc hiện hữu không xa vời.
Hạnh phúc chỉ là tan ca anh đến đón em, hai đứa mặc chung một áo mưa, em ngồi sau xỏ tay vào túi áo anh rất ấm. Là những lúc nằm sốt li bì, mở mắt ra đã thấy người thương bên cạnh. Là bên nhau ăn một bữa cơm và cãi nhau về cách đặt tên cho những đứa trẻ sau này anh và em sẽ cho chào đời. Chúng ta là hai kẻ bình thường và cô độc, từ lúc yêu thương nhau bỗng hết lẻ loi, lạc lõng, bỗng thấy mình có sức mạnh phi thường để cùng nhau vượt qua nhiều giông tố.
Theo Phunuvagiadinh
Một phút không kìm lòng, tôi đã sàm sỡ em họ
Dù chỉ là sàm sỡ bên ngoài và không để xảy ra chuyện 'quan hệ' nhưng với tôi đã là quá nhơ nhuốc, bệnh hoạn rồi.
Tôi 26 tuổi, vừa kết hôn không lâu, tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt đẹp. Rồi vào một đêm không kìm chế mà tôi gây ra tội lỗi tày đình. Tôi đã sàm sỡ cô em họ khi cô ấy ở nhà một mình. Cô em họ đó chính là con gái của cô ruột tôi, khi cô biết chuyện này đã khóc rất nhiều. Cô chăm sóc và yêu thương tôi từ ngày thơ bé cho đến khi trưởng thành và lập gia đình, tình yêu thương cô dành cho tôi như một người mẹ dành cho con trai mình, vậy mà chính tội lỗi của tôi đã làm cho cô đau lòng. Cô nói chuyện với tôi trong nước mắt, vừa thương vừa trách thằng cháu mình.
Ảnh minh họa.
Trong giây phút đó, tôi thấy mình thật sự kinh tởm và khốn nạn, tình cảm mà gia đình cô dành cho tôi cũng đổ vỡ, tôi nghĩ rằng cô và gia đình sẽ không thể tha thứ cho tôi nữa. Sau khi nói chuyện với cô, tôi xin lỗi rồi ra về mà lòng đau như ai xé. Tôi cũng tự nói về lỗi lầm của mình cho vợ biết vì xét thấy không nên giấu, vợ tôi gục ngã, không muốn tin vào những điều đó. Vợ đã tin tưởng, yêu thương, vì tôi mà vượt qua bao khó khăn, vậy mà tôi lại không xứng đáng với đạo làm chồng. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đau buồn nhiều đến thế, vợ cứ luôn miệng nói không thể tin nổi việc bệnh hoạn mà tôi đã làm. Cả đêm vợ khóc, nằm bên cạnh tôi như một cái xác không hồn, cấm tôi đụng vào người cô ấy như một sự ghê sợ.
Tôi nhìn thấy vợ đau đớn mà lòng càng đau hơn, tôi đã gây ra sự tổn thương quá lớn cho vợ mình. Tôi gục đầu ăn năn trước sự tổn thương của vợ, ngồi bên cạnh cô ấy và im lặng ân hận với tội lỗi của mình. Có những lúc ôm chặt vợ mà nước mắt tôi tuôn ra như một đứa trẻ, vợ cố đẩy tôi ra làm lòng tôi càng đau. Giờ tôi quá ân hận, đau đớn vì tội lỗi của mình, chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi cảm giác này. Tôi có lỗi, tôi sai nên chịu sự giày vò trong đau đớn là đúng, nhưng nhìn gia đình cô ruột đau buồn, nhìn sự tổn thương mà tôi gây cho vợ thì không cầm lòng nổi. Dù chỉ là sàm sỡ bên ngoài và không để xảy ra chuyện "quan hệ" nhưng với tôi đã là quá nhơ nhuốc, bệnh hoạn rồi.
Giờ tôi phải làm sao? Tôi ân hận quá, cũng không dám cầu xin mọi người tha thứ, chỉ mong gia đình cô tôi bớt đau buồn, mong vợ bớt tổn thương để tôi còn vượt qua và tiếp tục sửa sai.
Theo Thìn/Ngoisao
Sống với chồng 20 năm mà tôi chẳng biết gì về tiền trong nhà Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng vì sống với chồng mà chẳng biết đồng xu nào, trong khi nhiều người phụ nữ nắm tiền trong tay, chồng đi đâu cũng hỏi vợ đưa tiền anh xài Tôi và anh chung sống với nhau gần 20 năm nhưng tôi chưa bao giờ biết tiền là gì, mọi việc trong gia đình...