Yêu mê mệt người phụ nữ đã có chồng con
Cả nhà tôi biết chuyện, họ nói tôi không ra gì, bảo tôi dở hơi, điên loạn vì yêu một cô gái có chồng lại còn có con mà còn không được đồng ý.
Người ta bảo tôi hâm dở, đàn bà con gái đẹp thì không yêu lại đi yêu một người đàn bà đã có chồng con suốt mấy năm trời, hi sinh vì người đó, không yêu một ai. Tôi cũng thấy rằng yêu em tôi đã phải hi sinh nhiều thứ, đánh đổi nhiều thứ nhưng tình yêu mà, tôi có muốn dừng lại thì trái tim cũng không cho phép.
Cái ngày tôi gặp em, tôi đâu hay em là người đã có chồng, có con. Em đẹp dịu dàng hiền thục, ăn nói dễ nghe. Tính tình em ôn hòa lắm, nói câu gì là lọt tai câu ấy. Tôi còn nghĩ, người như em chắc chẳng dành cho tôi dù tôi đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em xinh như vậy, đôn hậu như vậy thì thiếu gì đàn ông vây quanh. Dù khôn tự tin rằng mình sẽ chiếm được tình cảm của em nhưng tôi vẫn liều. Tình yêu đã khiến tôi có động lực làm tất cả, tôi si mê em, làm mọi việc vì em.
Tôi chủ động tiếp cận, nói chuyện, rồi mời em đi uống nước. Không biết bao nhiêu lần em cáo bận, từ chối tôi nhưng tôi vẫn kiên trì không nản lòng. Tôi chỉ sợ, nếu nản lòng em sẽ cho rằng, tôi là người không nhiệt tình và sẽ rời xa tôi. Thế nên, với em, tôi quyết tâm hết lòng hết dạ, yêu em, trân trọng em và tìm mọi cách để em vui…
Thi thoảng em hay tranh thủ hẹn hò với tôi một lúc rồi bảo về có việc, tôi cũng không hay biết là việc gì. Tôi hay gây bất ngờ cho em bằng việc tặng hoa, tặng quà, bằng việc đợi em ở trước cửa cơ quan em và đón em… Ban đầu em không đồng ý nhưng lâu dần, em cũng cảm tình với tôi, trân trọng tấm lòng của tôi.
Những ngày đó chúng tôi giống như một cặp tình nhân, hẹn hò rất vui. Bên em tôi có cảm giác bình yên vì lúc nào em cũng nhẹ nhàng, dịu hiền nhưng cũng rất hài hước. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp thì em hỏi &’nếu như một ngày anh biết một sự thật về em mà em giấu anh, anh có chấp nhận không?’. Tôi tròn mắt ngạc nhiên &’là sự thật gì hả em, em có thể nói với anh, anh sẵn sàng chia sẻ?’. Em không nói gì, chỉ cười, em bảo khi nào có cơ hội em sẽ cho tôi biết.
Những ngày đó chúng tôi giống như một cặp tình nhân, hẹn hò rất vui. Bên em, tôi có cảm giác bình yên vì lúc nào em cũng nhẹ nhàng, dịu hiền nhưng cũng rất hài hước. Em là người con gái mang đến cho tôi nhiều cảm xúc, nên từ khi biết em, được đi chơi cùng em, tôi không còn muốn có bất cứ mối quan hệ nào nữa, trái tim tôi đã dành trọn cho em.
Cho đến một ngày, tôi nói với em rằng, tôi yêu em thì em lặng lẽ lắc đầu. Em nói, em không thể yêu ai khác, không thể dành tình cảm cho ai khác. Em cũng không muốn ai đó khổ vì em. Tôi hỏi tại sao, em khóc… Em bảo &’em đã có chồng, đã có con và giờ, em đã bỏ chồng nhưng đang nuôi con. Em làm mẹ đơn thân, một mình em bao nhiêu năm nay cơ cực, chăm sóc con một mình. Em biết anh dành tình cảm cho em, em xin lỗi vì cũng đã không nói với anh sớm, đã lừa dối tình cảm của anh nhưng thật sự, em không thể đón nhận anh. Em muốn làm tròn trách nhiệm của người mẹ, em cũng có thể sẽ đi lấy chồng nhưng lúc này, em chưa sẵn sàng…’. Vậy là bấy lâu nay tôi đã yêu người có chồng con sao?
Nhìn em, tôi thấy buồn quá. Vậy là em đã từng có chồng, có con sao? Đó chính là lý do vì sao em xinh đẹp như vậy nhưng em lại chưa có người yêu và em nhận lời đi bên cạnh tôi? Hóa ra là vậy? Khi biết tin em từng có chồng, tôi buồn lắm. Ai chẳng vậy, người con gái mình yêu lại từng có chồng, giờ thì có con, sao mà không buồn được. Với lại tôi nghĩ, nếu tôi có yêu em, gia đình tôi sẽ không đồng ý, đó là chuyện làm tôi đau lòng… Nhưng mà có yêu em hay không, đó vẫn là điều tôi trăn trở…
Em không nói được gì khi lòng tôi đã quyết. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này hi vọng em sẽ hiểu cho tấm chân tình của tôi mà đón nhận tôi, đón nhận gia đình mới của em… (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày, tôi nói yêu em khi đã suy nghĩ quá kĩ càng, tôi bảo em, tôi chấp nhận tất cả, cả đứa con của em. Tôi và em sẽ thay nhau chăm sóc con, sẽ coi con như con ruột của mình, chỉ mong em chấp nhận tình cảm này của tôi. Hình bóng của em cứ lấp đầy tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào quên được. Tôi quá yêu em, si mê em. Tôi phải làm sao đây nếu như không thể cưới được em?
Cả nhà tôi biết chuyện, họ nói tôi không ra gì, bảo tôi dở hơi, điên loạn vì yêu một cô gái có chồng lại còn có con mà còn không được đồng ý. Đúng là em không đồng ý, em chưa muốn lập gia đình nhưng tôi hứa sẽ chờ đợi em, dù là mấy năm cũng được, khi em sẵn sàng…
Em không nói được gì khi lòng tôi đã quyết. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, hi vọng em sẽ hiểu cho tấm chân tình của tôi mà đón nhận tôi, đón nhận gia đình mới của em…
Bố mẹ ngăn cấm, anh chị nói, tôi cũng mặc kệ. Thuyết phục không được tôi đâm ra cùn, tôi cứ tự làm, tự quyết… Tôi sẽ yêu em và chờ đợi em, sẽ hi vọng vào một ngày em nhận lời lấy tôi. Có chồng có con thì cũng sao, chỉ cần yêu nhau là được, tôi tin, nếu như tôi thật lòng, một ngày trái tim em sẽ rộng mở…
Theo Ngoisao
Em yên bình khi không còn anh
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác đi...
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác đi...
Em không còn yêu anh. Nhưng kỉ niệm là điều gì đó, dù cố xóa bỏ thì vẫn mãi chẳng chịu rời xa. Em chung sống với khoảng thời gian đã qua, thi thoảng đưa tay ra tưởng như có thể chạm vào được.Ví dụ như những suy nghĩ về tương lai.
Ví dụ như cầm điện thoại trên tay, áp vào tai tưởng như lập tức nghe được cái giọng nói trầm ấm "Anh đây. Có chuyện gì vậy?"Hay là tự hỏi. Bao giờ em mới yên bình ? Bây giờ thì em yên bình.
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác đi... (ảnh minh họa)
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Thực tế thì không phải, em đã yên bình khi chỉ có một mình. Vui vẻ với cuộc sống hiện tại, không phải lo lắng về ngày mai, ngày kia hay ngày sau nữa chúng ta sẽ ra sao? Sẽ đến với nhau bằng như thế nào khi có quá nhiều khoảng cách, quá lắm khó khăn, đầy rẫy trở ngại? Tình yêu đáng nhẽ phải mang đến cho người ta niềm vui, sự ấm áp nhưng em và anh ngày càng mệt mỏi vì chẳng có một chút niềm tin vào tương lai. Em nhận ra, đôi khi từ bỏ không phải hèn nhát không dám đối mặt, lúc không thể bước tiếp, từ bỏ là đủ can đảm để cho mình và cho người kia một hạnh phúc khác.
Không có anh, em thoải mái làm những gì mình thích. Thời gian dài thật dài. Em vẫn chưa thể quên. Thi thoảng em vừa hít thở vừa đi trong hồi ức. Ví dụ như con đường đầy kỷ niệm mà em một mình đi qua hôm nay. Hoặc buổi tối ngồi viết note về anh như thế này.
Thực tế thì không phải, cuộc sống vẫn đẹp khi em chỉ có một mình. Bởi không còn anh yêu em, em tự biết yêu thương bản thân mình! (Ảnh minh họa)
Em nhận ra là em đang già đi, nhăn nheo và sắp mốc lên được. Suốt cả "tuổi trẻ" của mình, em quanh quẩn bên anh, chỉ biết có anh... bây giờ bảo em yêu người khác khó khăn biết chừng nào. Mà em lại ngại khó, ngại khổ, ngại bước tới và lười vượt qua. Vậy là em vẫn quanh quẩn một mình, hẹn hò với sự tự do, lang thang cùng bạn bè vào những buổi chiều nhàn rỗi. Nhưng lâu rồi em mới thấy cuộc sống thật đẹp như thế này. Em từng nghĩ cuộc sống chỉ đẹp khi có anh. Thực tế thì không phải, cuộc sống vẫn đẹp khi em chỉ có một mình. Bởi không còn anh yêu em, em tự biết yêu thương bản thân mình!
Theo VNE
Nếu em yêu người khác Chỉ là... còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi...Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không? Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương.Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau... Mùa Đông, se sắt...