Yêu mẹ của con
Dạo này con hay nghe về việc con cái giận dỗi, hạch sách, cần ở bố mẹ nhiều quá. Mỗi người mỗi chuyện, họ còn ý kiến rằng bố mẹ mình ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ, không trông con cho họ yên tâm công tác…
Ảnh minh họa
… Họ than vãn bố mẹ kém cỏi chẳng lo được cho con cái. Họ trách móc bố mẹ bất công, khi anh trai xây nhà thì hỗ trợ cho ngần này, mà đến lượt họ chỉ được có hai phần ba, thế là không được, con nào cũng là con…
Con không góp được nhiều chuyện, nên chỉ ngồi nghe, và lại càng thêm nhớ mẹ. Hai tuần rồi con chưa gặp mẹ, dù không ngày nào không gọi điện, nhưng con vẫn nhớ mẹ nhiều lắm.
Con nhớ những mùa hè như thế này là lại cùng mẹ đạp xe đi mua, chở lạc về phơi, bóc để bán. Tỉ mẩn nhặt từng hạt lạc A, lạc B, rồi thì “nhà hàng ăn chũm cau”, đám lạc còi dí chẳng bán được cho ai, mẹ chế thành muối lạc thơm ngon không để đâu cho hết.
Video đang HOT
Nhớ cả những ngày lẽo đẽo theo mẹ đi quét lá về đun, những ngày cùng mẹ ra bãi bồi trồng khoai trồng ngô, xen canh gối vụ. Cứ bên trên cắm dèo trồng đỗ thì bên dưới tranh thủ nhét thêm ít củ, quả gì đó như cà ghém, lạc… Chưa kể vài sào ruộng vẫn trực chờ người vun xới.
Con nhớ, những khi thư viện trường thanh lý sách, truyện, tài liệu cũ, Các cuốn sách đã chuyển dần sang màu nâu cánh gián, bị mọt đục, bụi rơi lả tả, được mẹ cẩn thận lọc từng chút. Những cuốn kinh điển quý giá mà bị long bìa mẹ kỳ công đóng lại gáy, tạo cho nó bộ cánh mới. Chính những người bạn cũ này đã nuôi dưỡng trong con sở thích đọc sách đi cùng năm tháng.
Giấy vẫn trống thì mẹ tận dụng đưa con làm nháp, còn lại đám tài liệu cũ rỉn mẹ mới bán cho hàng phế liệu… Tuổi thơ con gắn liền với những việc làm, những đồng tiền nhỏ xíu từng ấy thôi. Con hiểu rằng tiền có mọc từ trên cây đâu, những đồng tiền chân chính thì càng khó kiếm. Đi lên từ những nhọc nhằn khó khăn, cùng chứng kiến tất cả nên con biết hết những khổ tâm từ trong suy nghĩ của bậc sinh thành, con nào dám đòi hỏi gì hơn.
Vất vả thời trẻ khiến mẹ của con bị đau dạ dày kinh niên, cộng thêm bệnh xương khớp tuổi già làm mẹ ngày một suy nhược, con chỉ ước mẹ có được giấc ngủ ngon mỗi đêm.
Nên, những người mà luôn cần nhiều ở bố mẹ, có thể vì họ chưa chứng kiến cảnh mẹ mình cóp tha, nhặt nhạnh từng đồng để nuôi con nên người. Hay vì họ chưa ở hoàn cảnh phải xa nhà thoát ly kiếm sống từ sớm, nên không biết đằng sau sự đủ đầy của mình là sự tần tảo đến thế nào của bố mẹ…
Hôm qua, khi trời vừa tan cơn mưa thì xuất hiện hẳn hai chiếc cầu vồng, con thích thú chỉ cho nhóc nhà con. Lúc nó còn đang líu lo đọc thơ: “Ai vẽ cong cong. Tô màu rực rỡ…. Ai tài thế nhỉ?” thì con đã kịp ước: “Mong sao bố mẹ sẽ sống mạnh khỏe, hạnh phúc thêm ba chục năm nữa thôi”.
Để lần nào về nhà con cũng được nhìn thấy mẹ, để nghe mẹ mắng mỏ, dạy dỗ, chỉ bảo từng li từng tí. Để con gái dù đã có cháu nội vẫn luôn mãi bé bỏng trong lòng mẹ. Để chỉ cần nghe tiếng mẹ thôi lòng con đã dễ chịu và nhẹ nhõm như gió, như mây.
Theo DanTri
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...