Yêu mãi đến kiếp sau
“Mừng sinh nhật anh” – nhìn cái bánh kem nhỏ có đề ngày 18 tháng 3, em nhớ anh lắm, cảm giác da diết đến nao lòng anh à…
***
Đời sinh viên của em gắn liền với từng cánh hoa vàng óng – hoa hoàng hậu, em thích hoa bởi vì sức sống mãnh liệt, có thể chống chịu được mọi điều kiện khí hậu khác nhau – cũng như em – nổi đau của một cô gái trong tình yêu. Tình yêu ấy mỏng manh như cánh hoàng hậu, tưởng như chỉ một làn gió thoảng có thể làm rơi rụng hết, thế mà sức sống của nó lại mãnh liệt vô cùng. Càng nắng gió khắc nghiệt, hoa càng khoe sắc thắm. Hoàng hậu dù không quý phái như hoa lan, không toả hương sực nức như huệ nhưng sắc vàng của nó gợi lên trong lòng người thoáng chút nao nao, một chút xao xuyến.
Mới đó mà đã sáu năm trôi qua, mình quen nhau sáu năm rồi phải không anh? Ba năm bên em, ba năm xa em vĩnh viễn. Người ra đi coi như kết thúc, người ở lại mới là người đau khổ nhất.
Ảnh minh họa
Những ngày đầu của tình yêu, em hạnh phúc nhất, mấy đứa bạn cứ chọc em, nói em chẳng khác nào hoàng hậu, được anh cưng chiều, chăm sóc và yêu thương hơn cả bản thân anh. Anh bảo “bạn gái anh, anh cưng, anh chiều, có gì sai đâu”. Sáng, anh làm đồng hồ đánh thức em; em có thói quen hay bỏ bữa sáng, anh biết nên dù bận rộn cở nào, anh cũng nhất quyết để em ăn sáng cho xong; bản tính em hậu đậu, anh là người luôn bên cạnh nhắc nhở em. Bàn chân em lạnh mỗi khi trời mưa xuống, anh luôn nhắc em giữ ấm, mua kem bạc hà thoa bàn chân cho em. Chưa bao giờ anh la mắng em, cho dù em có làm gì quá đáng. Em thì lúc nào cũng trông chờ, ỷ lại vào anh. Anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh, ai cũng khen hai đứa mình đẹp đôi, ba mẹ anh hứa, khi nào em ra trường sẽ cho mình cưới nhau. Em cứ ngỡ mình là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nếu như không có ngày định mệnh đó.
Ngày anh ra đi, em không tin vào điều đó, cho đến khi tận mắt mình thấy anh nằm im và ngừng hô hấp. Ngày định mệnh em nhận được tin dữ. Tim em ngừng đập khi giây phút anh buông tay em. Em không tin, không tin đâu. Mình vừa mới nói chuyện điện thoại cùng nhau, mắt em nhòe đi, em ngã xuống.
Lúc tỉnh lại, một màu tang tóc dội thẳng vào trái tim em, em không thể khóc. Em không thể mất anh, em không tin, không tin đâu – nhưng tại sao? Tại sao anh lại ở đó – trên bàn thờ, anh mỉm cười nhìn em.
Anh tỉnh lại đi….. Tỉnh lại đi. Em cần anh mà! Em cần anh. Không có anh, em sống sao đây? Trái tim em gào thét, gào thét trong tuyệt vọng.
Tuổi 23 dừng lại cả cuộc đời, dừng lại lời anh hứa bên em đến suốt cuộc đời, chỉ có điều cuộc đời sao ngắn quá. Ba năm hạnh phúc, một lời hứa chưa tròn. Em hận, hận cái gọi là tai nạn giao thông, cái đã cướp mất anh của em, chồng tương lai của em, cướp mất đi hạnh phúc của em; để lại cho em và cả gia đình anh một nổi đau cả đời không sao xóa sạch.
Suốt những ngày sao đó em vẫn không rơi nước mắt. Ngày anh về với đất mẹ, cũng là ngày em không còn trụ vững nữa, em gục khóc, khóc như cơn mưa hôm đó. Thế là cả cuộc đời này em vĩnh viễn mất anh. Em không cam tâm, không cam tâm đâu anh.
Anh đi rồi để lại mình em trên thế giới cô đơn này cũng đã được ba mùa hoàng hậu. Cứ mỗi mùa hoàng hậu, em lại nhớ về anh, nhớ có lần, hai đứa ngồi ngắm hoa, anh hỏi sao em thích hoa hoàng hậu? Em chỉ cười, “hoa đẹp mà anh”, rồi tinh nghịch nói vào tai anh “em muốn làm hoàng hậu của anh”. Anh mỉm cười chạm vào má em “hoàng hậu nhỏ của anh”. Hạnh phúc ấy – giây phút đó, hoa hoàng hậu cũng reo vui mừng cho hạnh phúc.
“Anh à, hoàng hậu nở rồi kìa anh”. Ba năm rồi, anh ra đi ba năm rồi anh biết không, không một chàng trai nào chạm vào trái tim em được, bởi họ là những người chẳng bao giờ thích hoa hoàng hậu như anh.
Video đang HOT
“Khi nào cây hoàng hậu này nở hoa, mình sẽ cưới nhau”. Lần đầu tiên cây hoàng hậu hai đứa trồng nở hoa, em đã khóc, em đã đứng ngoài mưa và khóc rất lâu, lâu đến nổi em không nhớ là qua bao lâu nữa, lần đó, em nhìn thấy anh, thấy anh đứng phía bên kia cầu vồng nhìn em, em la hét và tỉnh dậy trong bệnh viện, lần đó em nằm viện gần một tuần vì bị sốt. Ba mẹ anh, ba mẹ em không ngừng nắm lấy tay em và khóc. Em thương họ lắm anh à. Em biết rằng họ không thể mất em. Ngày đó, ba mẹ anh bảo họ đã mất anh, giờ không thể mất luôn em nữa, họ không thể chịu đựng thêm nổi đau này lần nữa. Kể từ đó, em không còn nhìn thấy anh nữa.
Ba năm rồi, thời gian làm con người mạnh mẽ hơn anh à, em không còn ngang bướng nữa, em trưởng thành hơn, nhưng em không thể quên được anh. Em quyết định kêu ba mẹ anh bằng ba mẹ, nhưng không phải ba mẹ chồng mà là ba mẹ nuôi. Em hứa sẽ chăm sóc họ, chăm sóc cả vết thương lòng của họ nữa.
Anh à, hôm nay sinh nhật anh. Anh thích nhất là bánh kem, em tặng anh nhé. Có cả ba mẹ của hai đứa mình nữa nè anh.
Hôm nay, em muốn nói với anh, em sẽ giữ mãi hình ảnh, tình yêu và cả ký ức về anh trong tim. Mãi mãi. Nếu thật sự có kiếp sau, mình sẽ yêu nhau, cùng nhau hạnh phúc đến già. Anh, anh có hứa với em không?
Theo Iblog
Bàng hoàng phát hiện chồng vô sinh nhưng vợ vẫn có con
Giây phút đó em cảm tưởng mình không thể thở nổi, chồng em vô sinh ư? Đã thế còn ngoại tình chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này. Nếu anh ta vô sinh thì con em là con của ai...
$imgtext
Khi viết những dòng này tâm trạng em đang rối bời lắm, em không biết phải xử lý thế nào nên lên đây tâm sự mong nhận được lời khuyên từ các mẹ. Em kết hôn đến nay đã 4 năm rồi, 2 đứa lấy nhau vì tình yêu chứ không phải qua mai mối hay ép buộc. Cưới nhau về được gần 1 năm thì em dính bầu, lúc đó cả nhà chồng em vui lắm vì họ cứ sợ em bị tịt do thả mãi mà không thấy bụng phình lên.
Mẹ chồng em thì đặc biệt nuông chiều con trai từ nhỏ nên chuyện gì 2 mẹ con cũng nhỏ to với nhau. Nhiều lúc em cũng chạnh lòng lắm, bà cũng khó tính nên cảnh sống chung đôi khi khiến em mệt mỏi và ngột ngạt vô cùng. Đôi lúc mẹ mắng em chồng không bênh mình mà lại đi bênh vực mẹ khiến em uất ức đến mức trầm cảm.
Đêm nằm cạnh nhau em nói với chồng: "Anh là chồng em sao chuyện gì anh cũng nghe mẹ thế, em thấy bơ vơ và lạc lõng trong ngôi nhà này lắm. Con cái 1 mình em lo, anh chẳng chịu đỡ đần em gì cả". Mỗi lúc ấy anh ta lại nhẹ nhàng: "Anh nói thế để mẹ nguôi ngoai bớt giận cho gia đình yên ấm đấy chứ, em chấp làm gì em cứ biết anh thương em thương con là đủ". Nói thì hay lắm nhưng toàn biểu hiện ngược lại thôi.
Khi con em được 2 tuổi thì chồng em phải đi làm xa nhà gần 20 cây số, dự án trên đó thiếu người nên anh ấy phải lên giám sát. Nhiều hôm mưa gió hoặc mệt quá mẹ em bảo chồng em ngủ lại cơ quan, mặc cho em bảo: "Ngủ ở ngoài con sợ chồng con lại léng phéng với người khác thì nguy". Lúc đó bà bĩu môi: &'Con tôi nuôi tôi hiểu, nó không phải đứa dễ dãi buông thả. Nếu cô đã nghĩ thế trước đây còn cưới nó làm gì".
Em chỉ biết ngậm ngùi ôm con, đôi lúc em muốn 2 mẹ con gần nhau lắm nhưng bà cứ đẩy em ra xa nên em thực sự bất lực. Chồng em ngủ ngoài 1 lần, 2 lần rồi cũng thành quen. Mỗi lần em dặn không được làm gì có lỗi với vợ con thì chồng em lại bảo: "Anh biết rồi, công trường toàn đàn ông lấy đâu ra gái gú mà em cứ lo xa, 2 mẹ con nghỉ ngơi đi".
Em ôm con ngủ nhưng thú thực thấy bất an vô cùng, dạo này chồng về nhà không còn mặn mà chăn gối như trước nữa. Nếu em đòi quá thì mới chiếu lệ làm qua loa, thỉnh thoảng thấy anh ấy ngồi trầm ngâm hút thuốc như kẻ mất hồn. Rồi 1 ngày khi em bê đồ đi phơi thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chồng và mẹ chồng:
- Mẹ ơi con bồ con nói nó dính bầu rồi mẹ à.
Nghe đến đó em bủn rủn đứng không vững nữa, nhưng sợ bị phát hiện nên vẫn cố đặt cái chậu xuống nhẹ nhàng, nước mắt rơi lã chã.
- Sao mà dính bầu được, con vô sinh rồi cơ mà. Hay con đó nó định ngủ với thằng khác rồi bắt mày úp sọt, nếu thế thì đừng có hòng.
- Giờ con sợ nó tìm đến đây làm ầm lên vợ con biết thì nguy.
- Đàn ông bồ bịch là chuyện thường, nó biết cũng chỉ khóc mấy hôm là lại qua chuyện ấy mà, yên tâm đi. Nếu cần để con bồ đó mẹ giải quyết cho, đừng lo.
- Thế mẹ giúp con nhé, con đó bám dai như đỉa ấy.
Giây phút đó em cảm tưởng mình không thể thở nổi, chồng em vô sinh ư? Đã thế còn ngoại tình chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này. Nếu anh ta vô sinh thì con em là con của ai, em có ngủ với ai ngoài chồng mình đâu. Em choáng váng ngất xỉu tại chỗ, tỉnh dậy em thấy anh ta ngồi bên.
- Vợ ơi em tỉnh rồi à?
Em không nói nổi câu gì, chỉ nằm đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nước mắt thi nhau rơi.
- Em nghe anh giải thích đã, xin em đừng như vậy, em nói gì đi.
- Thế... anh muốn tôi nói gì?
Cổ họng em nghẹn ứ.
- Anh.. anh xin lỗi anh sai rồi.
- Anh đã phản bội mẹ con tôi, anh có bồ và mẹ anh còn a dua theo. Mẹ con anh có còn là con người hay không?
- Anh không dám nữa đâu anh xin thề đấy.
- Mẹ anh nói anh bị vô sinh, vậy con tôi là con của ai, hả? Sao tôi có thể sinh ra nó, anh nói đi?
- Để anh giải thích đã, thằng Bi là con anh, anh tin điều đó. Thật ra gần 1 năm trước anh bị bệnh, lúc đi khám anh đã thắt ống dẫn tinh lại. Từ đó anh không thể có con được nữa, em... em thông cảm cho anh nha.
Tôi hét lên như phát điên:
- Anh bị bệnh gì, anh làm chuyện đó mà không hỏi ý kiến của tôi ư? Mẹ con anh cứ làm với nhau thế à, tôi... tôi là vợ anh đấy. Anh định chuyện gì cũng cho mẹ biết còn cho tôi ra rìa đến bao giờ. Giờ thì hay rồi, anh có còn bồ và nó đang mang bầu đó, mẹ con anh rước nó về mà sống chung. Mẹ anh còn bảo nếu tôi biết chuyện thì sẽ chỉ buồn 1 vài ngày là hết ư, bà ta cũng là phụ nữ sao có thể thốt ra mấy lời đó.
(Ảnh minh họa)
Em hét to lên cho bà mẹ chồng nghe thấy, vì tức nước thì vỡ bờ. Bà ta chạy lên không an ủi hay hối lỗi với em câu nào thì thôi còn cho em mấy cái tát rồi chửi bới em thậm tệ xưng mày tao này nọ. Em ôm đồ đi ra khỏi nhà, em bế con về ngoại thì bị chồng và mẹ giật giật lại. Mẹ chồng còn đánh em bầm tím mặt, còn gã chồng thì đứng trơ ra 1 lúc sau đó bảo:
- Cô không được đưa thằng bé đi, dù tôi có làm sai tôi cũng là bố nó.
- Anh không có tư cách làm bố.
- Mày cút đi, cháu tao tao nuôi, mày đừng bén mảng về cái nhà này nữa.
Sau mấy tiếng giằng co em phải ra đi trong đau đớn, em vẫn chưa đưa con về bên mình được mặc dù thằng bé khóc đòi mẹ ghê lắm. Hai hôm nay em khóc đến hao gầy, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến em sốc và kiệt quệ sức lực lẫn tinh thần. Giờ em nên làm gì đây các chị, em phải làm gì để được gặp con đây? Em sợ nếu mình đòi ly hôn vẫn sẽ không có quyền nuôi con vì lương em chưa bằng lương chồng. Em bế tắc và đau khổ quá, xin hãy cho em lời khuyên.
Theo Phununews
Cảm ơn cha, nếu có kiếp sau xin vẫn được trở thành con của người Cha à, hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của con. Ngày này con muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cha, cảm ơn người đã cho con sinh mệnh. Cảm ơn người đã nuôi dạy con từ một cô bé không biết gì, nay trở thành một người trưởng thành biết suy nghĩ; để con có được một gia...