Yêu mà như bị “ở tù”
Đầu tiên anh tìm cách tách tôi ra khỏi nhóm bạn thân thời đại học, bắt đầu là với bạn trai, rồi sau đó những người bạn gái anh cũng không cho tôi gặp gỡ…
Ảnh minh họa
Cách đây ba năm, tôi yêu một người đàn ông lớn hơn mình đúng 20 tuổi. Anh ấy là một trí thức, làm việc trong ngành truyền thông và chúng tôi gặp nhau trong lớp học luật sư. Những ngày đầu mới quen anh yêu thương, chăm sóc và cưng chiều tôi hết mực. Chính anh là người giúp tôi vượt qua gian khó của những tháng ngày ấy.
Tình cảm tôi dành cho anh có cả tình yêu và lòng biết ơn nên tôi đã vâng lời anh trong hết thảy mọi chuyện. Khi quen anh tôi đã bỏ việc trưởng phòng nhân sự ở một công ty để về làm cùng anh. Mỗi ngày chúng tôi đều ở bên nhau từ sáng sớm cho đến 22g đêm.
Nhưng càng ngày anh càng ghen tuông một cách rất bệnh hoạn.
Video đang HOT
Đầu tiên anh tìm cách tách tôi ra khỏi nhóm bạn thân thời đại học, bắt đầu là với bạn trai, rồi sau đó những người bạn gái anh cũng không cho tôi gặp gỡ (đến mức những người bạn của tôi khi hội họp cũng không rủ tôi nữa và đùa với nhau rằng tôi đã ở tù rồi).
Sau đó anh lật tung tất cả những gì có thể của tôi để tìm kỷ niệm giữa tôi với người yêu trước (thậm chí đến những cuốn vở tôi bỏ đi anh cũng lật từng trang để tìm). Khi tìm không được chứng cứ gì anh bắt đầu tìm cách bẻ password email của tôi, giả vờ là tôi để chat với những người bạn trong yahoo của tôi để moi thông tin. Thậm chí anh còn giả tôi để hẹn uống cà phê với những người đó nữa.
Mặc dù khi quen tôi anh đã bắt tôi thay sim điện thoại để cắt liên lạc với tất cả những người đàn ông trước đây có ý tán tỉnh tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ vì anh yêu tôi nên mới ghen tuông như thế, nên tôi đã ngoan ngoãn làm mọi điều theo ý anh để anh vui lòng và cũng để chứng minh tình cảm của tôi với anh.
Nhưng càng ngày tôi càng thấy rằng hình như sự ghen tuông đó không xuất phát từ tình yêu, nó chỉ nhân danh tình yêu mà thôi. Anh không cho tôi làm bất kỳ điều gì nếu không có anh làm cùng hoặc bên cạnh tôi, đến nỗi ra đường gặp lại bạn trai học cùng lớp trước đây tôi cũng phải làm ngơ. Tôi ở bên anh suốt ngày nhưng anh vẫn ghen và luôn tìm cách thóa mạ tôi bằng những lời rất cay độc mà mỗi lần nhớ lại tôi chỉ muốn đâm một nhát dao vào ngực anh thôi.
Anh đã biến tôi từ một cô gái hoạt bát, yêu đời trở thành một con rối trong tay anh, một búp bê ở trong tủ kính và sợ hãi, nghi ngờ tất cả mọi người, mọi điều xung quanh mình. Suốt thời gian quen anh tôi không bao giờ được mặc váy, áo thun không cổ, sơmi phải luôn cài đến nút trên cùng, không bao giờ ngồi cạnh một người đàn ông cho dù là trong một bàn tiệc.
Chỉ cần anh gọi điện thoại mà tôi không nghe máy hoặc nhắn tin mà không trả lời ngay lập tức thì anh sẽ dùng lời thóa mạ tôi theo kiểu “Đang ăn nằm với thằng nào mà không nghe máy?”, và còn hàng tỉ những lời thóa mạ như những nhát dao đâm vào tim tôi và giết chết tình yêu tôi đã dành cho anh. Tôi sợ hãi và bị stress đến mức cơ thể tôi từ chối tiếp nhận thức ăn và tôi sút hơn 6kg.
Tôi đã tìm cách chia tay anh bao lần vẫn không được vì anh nhất định không chịu buông tha tôi bằng những lời ngọt ngào, yêu thương, rồi sự chăm sóc cũng như làm tất cả mọi điều để tôi vui.
Cuối cùng tôi cũng thoát ra được và tìm lại chính mình. Mặc dù hôm nay tôi phải đi một mình trên con đường của mình, không ai quan tâm chăm sóc nhưng tôi vẫn thấy rất vui và hạnh phúc.
Tôi chưa từng lập gia đình nên không biết cuộc sống vợ chồng sẽ có những ràng buộc như thế nào, nhưng những gì đã trải qua tôi nhận thấy ghen tuông và hành động trả thù vì ghen tuông là bản chất ích kỷ của người đó chứ không phải lúc nào cũng xuất phát từ tình yêu.
Tôi đã đôi lần đọc những tâm sự của các bạn về những người yêu ghen, những người chồng ghen, nhưng thú thật tôi chưa thấy ai bằng những gì mà tôi đã chịu đựng hai năm trong cuộc đời mình. Nếu có một từ để diễn tả cảm giác khi nhớ lại những tháng ngày ấy thì tôi chỉ có thể dùng hai từ “kinh hoàng!”
Theo Dantri
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...