Yêu lâu cũng “next”
3 tháng sau khi dứt bỏ tình yêu lâu năm, Hà kết hôn với một anh đồng nghiệp cùng công ty.
Dứt tình 6 năm, kết hôn với chàng vừa yêu 3 tháng
Yêu nhau đã 6 năm nhưng không chịu được tình yêu lâu dài đã quá tẻ nhạt của mình, Hà bỏ người yêu và lấy chồng chỉ sau đó 3 tháng.
Mối tính bắt đầu từ những năm cấp 3, Kiên hơn Hà 2 tuổi, anh già dặn và thực tế hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Suốt 6 năm yêu nhau, Kiên luôn uốn nắn Hà đi theo một chuẩn mực rõ ràng.
Thời đi học Kiên, “chăm sóc” Hà từ việc cô nên mặc trang phục gì đi học, đi dạo phố, nên chơi với bạn như thế nào, học trường nào, thi cử ra sao… Ra trường, Kiên lại chỉ Hà xin vào công ty nào, vị trí nào, làm thế nào để lấy lòng sếp và đồng nghiệp xung quanh… Kiên luôn lặp lại điệp khúc: “Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng phải có mục đích, em nghĩ giờ thiên hạ họ sống không tính toán như em thì có mà ăn cám”.
Những lời giảng giải được Kiên ví như “nước đổ đầu vịt” vì Hà quá ương bướng và không theo chuẩn mực anh mong đợi. Song Kiên vẫn muốn uốn nắn một người bất trị như Hà trở thành cô vợ dễ bảo bởi anh luôn quan niệm: “Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”.
Suốt những năm gắn bó, tình yêu của Hà cứ dần chết theo cái thói ích kỷ và cầu toàn tăng theo cấp số nhân của Kiên. Hà không cầu toàn, cô là mẫu phụ nữ nhẫn nhịn và có phần yên phận, cô yêuchung thủy và cũng không có sự đòi hỏi cao về người yêu. Nhưng Kiên đối với cô ngày càng giống một người bố lo cho con gái, còn cô thì chỉ cần một người đàn ông đúng nghĩa.
Kiên cũng không thể ngờ người vợ tương lai vốn chỉ biết nghe lời của mình lại có lúc dứt khoát và tuyệt tình như thế. Sau một lần Kiên tiếp tục lên lớp Hà trước mặt bố mẹ Kiên, Hà đột ngột tuyên bố: “Hôm nay có 2 bác, cháu xin phép được thưa, từ bây giờ cháu và anh Kiên sẽ chính thức chia tay. Cháu không bao giờ có thể trở thành người vợ như anh ấy mong muốn và cháu cũng không muốn sống theo ý của người khác nữa. Cảm ơn 2 bác đã quan tâm và chăm sóc cháu trong những năm qua”.
Trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ Kiên và Kiên, Hà dắt xe ra khỏi ngôi nhà cô đã từng có ý định gắn bó. Mặc cho Kiên hết lời ngọt nhạt khuyên nhủ, Hà nhất quyết không quay lại. Hà về nói với bố mẹ cô: “Nước nóng hay lạnh chỉ người cầm cốc uống mới biết mẹ ạ, con không muốn cả cuộc đời làm con rối cho anh ấy giật dây”.
3 tháng sau khi dứt bỏ tình yêu lâu năm, Hà kết hôn với một anh đồng nghiệp cùng công ty. Chồng của Hà được mọi người nhận xét là bản sao của Hà, dễ tính và sống theo kiểu an phận. Đến nay, 2 người đã có cô công chúa 3 tuổi và họ vẫn đang sống hạnh phúc bên nhau.
Video đang HOT
Yêu nhau đã 6 năm nhưng không chịu được tình yêu lâu dài đã quá tẻ nhạt của mình, Hà bỏ người yêu và lấy chồng chỉ sau đó 3 tháng (Ảnh minh họa).
Có trai “ngon” sẽ “next”
Minh và Liên đều 26 tuổi, yêu nhau đã 7 năm. Bạn bè, người ngoài nhìn vào hết sức ngưỡng mộ cuộc tình “ma ra tông” của cặp đôi này. Nhưng người thân thiết biết rõ chuyện chỉ ngán ngẩm lắc đầu: “Đã chán nhau đến độ ấy mà không bỏ đi còn cố bám lấy nhau làm gì?”.
22 tuổi ra trường, Liên và Minh kết thúc thời sinh viên với tình yêu 3 năm được bạn bè gọi là “khá chung thủy”. Họ vững tin nắm tay nhau chống chọi với cuộc sống tự lập. Một cuộc tình không ít lần nghiêng ngả, nhưng chưa có tác động nào lớn để chia cắt tình yêu của họ. Vả lại Liên là người có tư tưởng khá cổ hủ, cô đã trao thân gửi phận cho Minh, đã 2 lần đi phá thai nên cô luôn nghĩ tương lai của cô đã thuộc về Minh.
24 tuổi, lăn lộn đi làm hết nơi này đến nơi khác. Từ công ty tư nhân, liên doanh, công ty gia đình… với nhiều vị trí không liên quan đến nghiệp vụ đã từng học, Liên mệt nhoài với cuộc sống của dân tỉnh lẻ tại mảnh đất “tiền đè chết người” này. Minh thì vẫn vậy, anh trẻ con, nhiều hoài bão nhưng không có năng lực thực hiện.
Liên đã từng nghĩ về đám cưới, một chỗ dựa vững chắc để có mục đích cố gắng cao hơn, nhưng Minh là đàn ông, anh còn trẻ, anh chưa muốn cưới thì cô cũng tự tặc lưỡi cho qua “Thế kỷ 21 rồi, đâu còn như thời xưa, 17, 18 đã cắp nách con thơ, mình cũng còn trẻ, chơi đã lo gì, 26 tuổi cưới là vừa”.
25 tuổi Liên chuyển công ty. Tại chỗ làm mới, Liên gặp người đàn ông mà cô cho là tiếng sét ái tình của đời mình. Người đàn ông đó cũng hứa hẹn với Liên rất nhiều về một tương lai chắc chắn và an toàn hơn Minh có thể mang lại.
Liên chia tay Minh để lao vào tình yêu mới. Cô có rất nhiều lời giải thích hợp lý cho sự thay đổi của mình với bạn bè: “Minh cũng chán tao rồi, anh ấy cần tao như một thói quen thôi vì anh ấy ngại thay đổi, nhưng anh ấy không có nhà, lương cũng thấp. Tình cảm của bọn tao đã chết từ lâu rồi, giờ cũng nên giải thoát cho nhau”.
Cuộc tình ngắn ngủi của Liên và anh chàng kia cũng chỉ kéo dài được hơn 2 tháng. Sau khi dùng biết bao lời đường mật Liên vẫn không chịu “lên giường” thì anh ta cũng mất tăm luôn. Liên lại trắng tay, cô quay về với tình yêu lâu năm để tìm chỗ dựa, vì Liên biết Minh không bao giờ từ chối cô. Lúc này Liên luôn trong tâm thế muốn kết hôn để ổn định cuộc sống.
Nhưng trái với mong đợi của Liên, Minh chỉ luôn miệng giải thích: “Bao giờ có tiền mới cưới, sao em cứ sồn sồn lên như vậy, giờ không có tiền cưới xong sống bằng gì?”.
Đến bây giờ khi đã 26 tuổi, dự định cưới đầu năm đã tan biến, Liên quá chán ngán người đàn ông lúc nào cũng nói yêu và sẽ lấy cô nhưng mãi mãi vẫn chỉ cho cô một lời hứa không thành hiện thực.
Liên tuyên bố với bạn bè: “Ở đây bao năm, đã thấm cái cảnh nghèo là buồn, không có tiền nhục lắm, tao đã chán sự yếu đuối và không cương quyết của Minh lắm rồi. Lấy thằng đàn ông như thế khổ một đời thôi! 7 năm yêu nhau anh ấy lúc nào cũng chỉ nói được 1 câu duy nhất ‘Anh yêu em’. Đợi đến lúc Minh có tiền mà cưới chắc tao 40 tuổi mất. Giờ có thằng nào nhà giàu yêu, tao sẽ next luôn không cần 1 giây suy nghĩ”.
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...