Yêu lần đầu đã gánh thương đau
27 tuổi tôi mới yêu lần đầu và cứ ngỡ đó là bờ bến hạnh phúc của đời mình. Vậy mà chỉ một năm sau, trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi không còn tin tưởng vào đàn ông lẫn tình yêu.
Tôi có hình thức ưa nhìn với bằng cử nhân luật loại khá, tôi tự tin bước vào đời với công việc làm luật sư cho một công ty khá lớn ở Đà Nẵng. Bạn bè cùng trang lứa lần lượt lấy chồng, sinh con, có đứa còn sinh đến đứa con thứ hai. Tôi bắt đầu hoang mang, tự nghĩ hay mình vô duyên thật?
Rồi một lần tình cờ lướt web, tôi gặp anh qua mạng. Anh là du học sinh ở tận nước Mỹ xa xôi, hơn tôi bốn tuổi, trí thức, chín chắn, ngọt ngào và cực kỳ giản dị. Quê anh ở Hải Phòng và chỉ gần một năm nữa anh sẽ tốt nghiệp và về nước. Chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện dài, nhiều lúc quên cả không gian, thời gian.
Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích. Anh không nói yêu tôi nhưng sự quan tâm, lo lắng của anh qua những cuộc điện thoại, email… đủ khiến trái tim tôi loạn nhịp. Tôi dường như mong ngóng mòn mỏi những lần trò chuyện cùng anh. Những hôm anh bận học hay đi thực tập, không có điều kiện liên lạc với tôi đều khiến tôi đứng ngồi không yên.
Không kìm nén được lòng mình, tôi thổ lộ tình cảm với anh. Anh vỡ òa sung sướng, bảo anh đã yêu tôi từ cuộc trò chuyện đầu tiên nhưng không dám nói vì trong tay anh bây giờ chưa có gì cả. Anh không muốn tôi đánh mất tuổi xuân để đợi anh về. Khỏi phải nói tôi đã hạnh phúc đến thế nào. Tôi nguyện thề sẽ chờ đợi anh và bắt đầu mơ về một ngày đoàn tụ, mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Tôi nguyện thề sẽ chờ đợi anh và bắt đầu mơ về một ngày đoàn tụ, mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian chờ đợi anh dường như dài dằng dặc. Bạn bè thân thiết biết chuyện bảo tôi mù quáng, ảo mộng. Bù đắp cho tôi, anh không giấu giếm tôi điều gì. Anh giới thiệu tôi với em trai anh (qua điện thoại), với bạn bè anh (qua những email mà anh chuyển tiếp cho tôi xem). Anh chỉ chờ ngày về nước là đưa tôi về giới thiệu gia đình. Tôi càng có lý do để tin tưởng vào tình yêu của anh.
Rồi một ngày, tôi mừng muốn ngất xỉu khi biết anh về nước trong kỳ nghỉ đông. Anh sẽ bay về Đà Nẵng gặp tôi trước khi bay về Hải Phòng. Tôi vừa vui sướng vừa lo sợ, hồi hộp. Tôi cuống cuồng đi “tân trang” ngoại hình chỉ để đẹp hơn trong mắt anh. Chúng tôi gặp nhau, sau phút đầu ngượng ngập, cảm xúc cả hai dường như không thay đổi mà càng nồng cháy hơn. Tôi xin nghỉ phép một tuần, cùng anh thăm thú các danh lam thắng cảnh ở Đà Nẵng. Tôi hạnh phúc trong vòng tay anh, nhưng vẫn không quên nhắc anh hãy chờ đến ngày cưới khi anh ngỏ ý muốn tiến xa hơn quan hệ tình yêu trong sáng.
Anh bảo anh về Hải Phòng để thông báo chuyện chúng tôi cho gia đình trước rồi sẽ đón tôi đến thăm nhà. Hạnh phúc chờ đợi. Rồi đột ngột anh thông báo phải quay lại Mỹ gấp vì có việc quan trọng. Tôi cuống quýt đón xe ra Hà Nội tiễn anh tại sân bay trong dòng nước mắt, lòng tê dại vì chưa biết khi nào gặp lại.
Sau hôm ấy anh ít liên lạc với tôi. Dự cảm có điều không hay, tôi làm mọi cách dò tìm Facebook của anh (dù trước đó anh bảo rằng anh không dùng Facebook). Rồi tôi như ngã ngửa khi đọc những cuộc trò chuyện của anh với bạn bè trên Facebook. Trong trang mạng xã hội này, anh đóng vai một chàng du học sinh hiền lành, tốt bụng, trí thức như từng đóng vai như thế với tôi: vẫn những chiêu bài cũ, vẫn những lời lẽ tán tỉnh với không chỉ một mà rất nhiều cô gái Việt Nam khác.
Đọc hết những điều ấy, tôi gọi điện cho anh. Ban đầu anh không nghe máy. Tôi tiếp tục lấy số điện thoại lạ gọi vào máy anh. Anh nhấc máy. Nuốt cục nghẹn vào lòng, tôi cố trấn tĩnh, hỏi anh về tất cả những điều trên. Thật choáng váng, anh thản nhiên thừa nhận rằng tất cả những gì anh đối với tôi đều nằm trong kịch bản do anh vẽ ra. Oái oăm hơn khi anh khẳng định: mọi thứ là giả nhưng tình yêu của anh đối với tôi là thật. Tôi nghẹn ngào chào anh rồi tắt máy.
Tôi đớn đau vì tất cả hi vọng, tin yêu, mơ ước đã tan vỡ. 27 tuổi – yêu lần đầu và bị lừa dối trắng trợn, tôi không đủ sức để tin và yêu ai khác…
Theo Eva
Dừng lại nhé trái tim dại khờ!
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại.
Ngày hôm qua em đã khóc thật nhiều, những giọt nước mắt xót xa cho mối tình đầu thơ dại, những giọt nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi giống như cố rửa trôi chuỗi ký ức về anh đang choáng lấy tâm trí mình. Ngày hôm qua em khóc cạn hết nước mắt, có lẽ vì thế nên ngày hôm nay trí óc đã đủ tỉnh táo để nhận ra những việc mình cần phải làm.
Em đã tự đánh mất mình khi hình bóng anh tuột khỏi tầm tay. Người ta vẫn nói rằng " cái gì đã từng thuộc về mình rồi thì mới gọi là mất được", vì thế em chỉ có thể nói rằng tự đánh mất mình chứ không được phép nói rằng đã mất anh. Suy cho cùng thì anh chưa bao giờ là của em, chưa bao giờ trái tim anh hướng về em mà tất cả đều chỉ do em ngộ nhận. Em trách mình ngốc nghếch, em trách em vì đã quá dại khờ.Vì yêu anh nên em đã đánh mất chính mình và hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai nhất định em sẽ phải tìm lại nó. Em thích em của trước kia, sôi nổi và vô lo vô nghĩ, nhưng từ lúc gặp anh, từ lúc đem lòng yêu anh thì hình như em đã chẳng còn là chính em nữa rồi. Ngày xưa em đâu có biết khóc là gì, có chăng cũng chỉ khóc vì thương chú mèo chạy ra đường bị xe cán gãy chân, hoặc rớt nước mắt khi xem một bộ phim xúc động. Có ai ngờ lại có ngày em ngồi một xó để khóc nức nở vì một người con trai.
Em sẽ gấp lại những trang sách có bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Chỉ còn vài ngày nữa là năm này kết thúc, có lẽ em cũng nên tự đặt một dấu chấm hết cho mối tình đầu vô vọng này chăng?! Em chẳng biết tương lai sẽ ra sao khi không còn anh bên cạnh, dù là với tư cách của "một người anh trai", nhưng vẫn phải khép lại thôi, bởi trái tim em không còn chịu đựng được nữa khi ngày ngày cứ phải nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của anh trao cho một người con gái khác không phải là em.
Mùa Đông này thật lạnh, có lẽ đây là mùa Đông lạnh lẽo nhất mà em từng trải qua trong cuộc đời mình. Ai cũng bảo tình yêu đầu tiên đẹp và và đầy mơ mộng, nhưng ít người biết rằng mối tình đầu trong veo ấy cũng dễ vỡ y như một chiếc bình bằng pha lê. Em đã nâng niu rồi trao đi thứ yêu thương tinh khiết nhất, để rồi khi bị trả lại thì nó đã bị hằn lên một vết đau. Em học được một điều rằng không phải bất cứ trái tim chân thành nào cũng đều được đền đáp. Cuối cùng chỉ còn em ngồi đó ngậm ngùi, tự khóc, tự thương xót cho chính mình.
Đã đến lúc phải dừng lại tất cả những vấn vương về anh (Ảnh minh họa)
Ngày hôm qua em đã viết đầy lên trang giấy những dòng ký ức ngập tràn hình ảnh của anh. Ngày hôm nay em sẽ thôi không viết nữa mà lật nó sang một trang giấy khác, một trang giấy trắng tinh tươm và bắt đầu viết một câu chuyện khác của cuộc đời mình. Em sẽ không cố gắng tẩy xóa ký ức mà chỉ gấp trang giấy cũ lại và cất đi. Khi nào cảm thấy lòng mình bình yên thật sự thì em sẽ lại mở ra xem. Biết đâu chừng khi ấy nhìn lại những dòng chữ hoen màu nước mắt và ố vàng vì thời gian em lại có thể nhẹ nhõm mỉm cười.
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại và lật sang một trang mới không còn liên quan đến anh. Em sẽ xóa hết những tin nhắn của anh ở trong điện thoại, sẽ thôi không khóc thương cho tình yêu đơn phương khờ khạo của mình. Em sẽ lại là em, tuy không còn được nguyên vẹn như em của ngày xưa nữa. Thôi thì... dừng lại nhé những yêu thương ngốc nghếch của riêng em!
Ngốc Nghếch (cobengocnghech@...)
Theo Eva
Trái tim bên lề Tôi lặng thầm đứng sau tình yêu của em, nhìn em bên người đàn ông khác. Tôi nhớ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: thứ tình cảm đau đớn nhất và cũng vĩ đại nhất trên đời này chính là tình yêu đơn phương. Thật vậy, còn gì đau đớn hơn khi đã thật lòng cho đi tình yêu mà người...