Yêu lái xe riêng của chồng
Tôi từng chấp nhận đánh mất đời con gái vì thần tượng, rồi yêu như thiêu thân chàng hotboy của trường… và bây giờ là đến lái xe của chồng tôi.
Từ hồi bé tôi đã bị “bệnh” thích người nổi tiếng rồi. Thích đến độ sẵn sàng để bị lợi dụng. Năm 16 tuổi, tôi bị một ngôi sao trong ban nhạc mà tôi yêu thích, thần tượng dụ dỗ lên giường. Tôi đã chấp nhận và đánh mất đời con gái từ năm ấy. Mối tình đầu của tôi năm 17 tuổi cũng là một hotboy của trường. Thế nên bạn bè chẳng ai thấy lạ khi tôi kết hôn với một đại gia trong ngành bất động sản. Anh ấy nổi tiếng và xuất hiện trên truyền hình liên tục trong các chương trình về thị trường bất động sản. Tôi tự hào và hãnh diện về chồng tôi. Đi đâu mọi người cũng bảo số tôi sướng lấy được chồng vừa giỏi giang vừa giàu lại vừa nổi tiếng. Nhưng có ai biết đâu rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài còn trong cái ruột thì là những bi kịch.
Không một bữa tiệc chiêu đãi nào là anh không đưa tôi đi cùng. Váy áo, đồ hiệu anh sắm cho tôi không thiếu thứ gì. Tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh. Chỉ có điều là anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc của anh. Thậm chí mọi câu chuyện giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở anh nói hoặc tôi nói. Anh cũng chẳng quan tâm hay lắng nghe gì tôi cả. Với anh, tôi như một con búp bê mà khi nào cần thì anh vớ tới còn khi không cần, anh để trưng tủ kính vậy.
Ngày yêu nhau, tôi như nô dịch của anh, lên nhà anh, dọn dẹp nhà cho anh, lo cắm hoa, nấu nướng hoặc tháp tùng anh đi hết party này đến tiệc tùng nọ. Đến khi lấy nhau rồi, tôi vẫn thế. Tôi có thể nói rằng làm vợ anh là công việc nhàm chán nhất thế giới. Mà tôi cũng không biết phải bắt đầu cải thiện từ đâu khi mà anh thì vẫn sáng chói như thế, thậm chí ngày càng sáng chói. Còn tôi lụi tàn dần dần.
Cuộc sống của tôi chỉ thực sự đổi khác khi tôi gặp được D-một cậu nhóc kém tôi 3 tuổi. D là lái xe của anh – chồng tôi. Những ngày đầu D mới vào làm, tôi không để ý lắm nhưng D thì để ý và phát hiện ra những rạn nứt, đứt gãy trong cuộc sống gia đình của tôi. Bởi D là người nhìn thấy phía sau những sự lấp lánh, trước và sau bữa tiệc, khi chỉ còn tôi với chồng trên chiếc xe D lái. D chủ động bắt chuyện với tôi trong mỗi lần đưa tôi đi lại. Ban đầu chỉ là những câu xã giao rồi nhiều hơn nữa về những sở thích, thú vui và một ngày, khi thấy tôi buồn bã, D bạo dạn yêu cầu mời tôi đi ra ngoại thành một chuyến.
Dù rất yêu D song nhìn con đường phía trước mà tôi oải vô cùng… (Ảnh minh họa)
Buổi đó, D khiến tôi cảm thấy được quan tâm, được trò chuyện và thay đổi không khí bức bối. Cứ từng chút một, D khiến tôi khuây khỏa và vui tươi lên. Vẫn cách xưng hô chị sếp và em, vẫn rất kính trọng song D đã khiến tôi cảm nhận được cuộc sống xung quanh, bứt ra khỏi những nỗi buồn chán của hôn nhân. D còn giới thiệu cho tôi đi học vài môn ngoại khóa thú vị như làm bánh, yoga, belly dance,… Thậm chí, D còn bảo tôi: “Hay là chị sếp đang có thời gian rảnh thì đăng ký đi học văn bằng 2 Ngoại thương với em?“. Tôi đồng ý.
Video đang HOT
Chồng tôi thì vẫn thế, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Anh cho tiền. Chỉ cần khi nào anh muốn thì tôi phải đi tháp tùng anh – đi làm vật biểu trưng cho ông chồng thành đạt có vợ xinh đẹp rực rỡ chân dài đi bên cạnh. Thậm chí “chuyện ấy” anh cũng chẳng cần tôi nữa. Cái anh cần chỉ là một hình ảnh người đàn ông thành đạt trong cả công việc lẫn hôn nhân.
Tôi đi học văn bằng 2 cùng D, tiếp xúc với cậu ấy nhiều tôi phát hiện ra D là người rất có chí tiến thủ. D nỗ lực với cuộc sống của mình. Và một sự thật hiển nhiên, D đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã bị D chinh phục hoàn toàn. Những ngày bên D, tôi hạnh phúc như lần đầu tiên được yêu. Bất cứ có thứ gì vui, buồn tôi đều gọi điện cho D tâm sự.
Tôi gọi D là Thiên Đường Bí Mật của mình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết yêu một người đàn ông không nổi tiếng và không giỏi giang nhưng cũng là tình yêu hạnh phúc nhất.
Và rồi chồng tôi phát hiện ra. Anh đuổi việc D và lồng lộn lên với tôi. Khuôn mặt của tôi luôn tím bầm vì bị đánh. D vẫn là D, là người chia sẻ, an ủi và vỗ về tôi. D đưa tôi về nhà cậu ấy, giới thiệu tôi với bố mẹ và các anh chị của cậu ấy. D tuyên bố với gia đình rằng chờ tôi ly dị chồng xong, D sẽ cưới tôi về. Thế nên gia đình D coi tôi như con dâu, em dâu. Tôi hạnh phúc mỗi khi ở bên họ. Còn chồng tôi, anh kiên quyết không chịu ly dị. Anh cắt hết mọi khoản tiền cho tôi, gần như nhốt tôi trong nhà, thuê cả người để giám sát tôi. Anh không chấp nhận việc mất mặt như vậy. Tôi càng bị trói buộc lại càng sinh ra năng lực phản kháng nhiều hơn. Tôi tìm mọi cách để được gặp D, giữ liên lạc với D.
Đến lúc này, khi anh – chồng tôi cũng đã dần hiểu ra không thể nào tiếp tục giữ tôi lại bên anh ta được nữa và cũng là lúc tôi buộc phải nhìn nhận một thực tế là nếu tôi ly dị, tôi sẽ trắng tay vì D quá nghèo để nuôi tôi. Rời một cuộc sống nghèo nàn sự chia sẻ, quan tâm nhưng giàu có về vật chất để bước vào một cuộc sống giàu có về tình yêu nhưng nghèo túng về vật chất khiến tôi hoang mang.
Dù rất yêu D song nhìn con đường phía trước mà tôi oải vô cùng. Nhất là bố D bị tiểu đường nên ăn uống kham khổ, mẹ D thì liệt không đi lại được. Các chị của D người bán hàng ở chợ, kẻ đi làm thuê cho nhà người khác, D một tay phải lo toàn bộ gia đình. Tôi hoang mang quá!
Hãy giúp tôi một con đường sáng với…
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Thiêu thân" cùng các đại gia
Tôi bất cần đàn ông, bất cần tình yêu chân thành... Tôi sẵn sàng cặp kè với những người đàn ông hào nhoáng, nhiều tiền lắm của, sẵn sàng lao vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng... chỉ để xua đi nỗi cô đơn, đau đớn đang bủa vây trong chính tâm hồn mình.
Với con tim chai sạn và lạnh băng sau cú vấp ngã của mối tình đầu, tôi cứ như người mộng du đi tìm tình yêu. Cứ "vồ" lấy, cứ yêu điên dại rồi thẫn thờ nhìn lại mình trong gương... là một con nét mặt vô hồn sau lớp phấn son ấy. Tôi khóc.
Ảnh minh họa
20 tuổi, mối tình đầu ngọt ngào tan vỡ... tôi nghe lời bố mẹ chia tay anh sau 4 năm yêu nhau. Từ cái thời học sinh ngây ngô cho đến bây giờ, tôi chưa yêu một ai nhiều đến thế!
Chia tay anh trong nước mắt, tôi đi du học. Tôi lao vào học đêm học ngày, đi làm thêm rất nhiều để mong quên được anh. Nhưng dường như tôi không thể rũ bỏ được hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình... Yêu nhau say đắm bao năm qua, tôi đã "thất thân" với anh trong cái đêm nghiệt ngã ấy. Tôi bị ám ảnh bởi quá khứ của chính mình, tôi sợ người đến sau sẽ biết nó, sẽ khinh bỉ tôi, sẽ chà đạp tôi vì tôi "trót dại".
Ở trường học, tôi sống khép kín vô cùng, cứ lầm lũi đi về một mình, rồi lại lặng lẽ đi làm thêm... cũng chỉ một mình. Tôi không dám yêu ai, mặc dù bên cạnh tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi... và tôi chợt cảm thấy sự cô đơn trong chính vỏ ốc của mình tạo nên.
Đã có hai người con trai khác đến với tôi nhưng sau những buổi hẹn hò yêu đương, tôi vẫn cảm thấy họ như những người lạ... họ không thể hòa nhịp với tôi dù tôi biết, họ yêu tôi rất chân thành. Tôi đang chìm dần trong sự lạnh lẽo, cô đơn và mất mát, tôi khát khao được tìm lại chính mình, được yêu thương và sẻ chia... nhưng cái tôi quá lớn đã chèn ép những ước mơ nhỏ nhoi ấy.
Sau bốn năm du học, tôi về nước và dường như cuộc sống của tôi vẫn không có gì thay đổi so với lúc tôi bước chân ra đi... chỉ có điều tôi "già" hơn trước rất nhiều.
Tìm được việc làm khá ổn định ở một công ty xây dựng, tôi vẫn cứ thờ ơ với tất cả. Tôi cứ dằn vặt bản thân mình "Chắc mình sẽ ế mất thôi"... nhưng nào đâu ngờ, trong buổi party tất niên ấy, tôi uống đến say mèm và tỉnh dậy trong phòng của sếp. Khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì sự đã rồi... Chua chát. Đau đớn. Căm phẫn... tôi mím môi cười mà nước mắt cứ chảy dài trên má.
Sau đó, sếp đến gặp tôi, xin lỗi tôi vì tất cả mọi chuyện và ngỏ lời cưới tôi về làm vợ vì đã "yêu em từ lâu rồi". Tần ngần suy nghĩ, tôi lắc đầu từ chối. Vẫn cái lắc đầu dứt khoát như năm xưa tôi từ chối họ vì tôi biết bản thân tôi cần gì...
Trượt dài sau vết xe đổ ấy, tôi bất cần đàn ông, bất cần tình yêu chân thành. Tôi "yêu" đấy nhưng tôi cần tiền của họ, cần vẻ bề ngoài hào nhoáng của họ để lúc tôi sánh vai bên những người đàn ông ấy, sẽ có biết bao ánh mắt phải trầm trồ khen ngợi. Tôi cặp kè hết người này đến người khác, đến nỗi mỗi lần điện thoại tôi reo, mẹ phải hỏi "Điện thoại của thằng nào đấy con?". Tôi phì cười "Có nói mẹ cũng chẳng biết đâu", rồi tôi lại phóng đi với những buổi party thâu đêm, suốt sáng...
Tôi vẫn làm, vẫn mang tiền về nhà đầy đủ gửi cho mẹ giữ nhưng không ai biết được nỗi đau đang xoáy sâu trong tâm hồn mình. Ai nhìn tôi cũng nghĩ tôi thật hoàn hảo, giỏi giang và có một cuộc sống thật đáng mơ ước... nhưng họ đâu hiểu được cơn sóng lòng đang cuộn trào dữ dội trong tâm hồn tôi? Con thuyền tình của tôi cứ trôi đi, trôi đi mãi... và có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy được bến bờ bình yên...
Nhưng rồi, tôi đã gặp anh, cũng trong một buổi party. Tôi bị anh "hút" ngay bởi vẻ ngoài "Tây lai" ấy. Tôi mến anh ngay từ lần đầu chúng tôi nhìn thấy nhau. Chúng tôi bắt đầu làm quen, rồi cho nhau số điện thoại... Lần đầu tiên sau năm năm "chết khô", con tim tôi đã đập lại những nhịp đập hạnh phúc của tình yêu.
Tôi mong chờ từng tin nhắn của anh vào mỗi sáng. Tôi nhảy cẫng lên vui sướng mỗi khi anh gọi đến cho tôi. Tôi mỉm cười một mình khi đọc những lời có cánh vu vơ ấy... Tôi đang yêu chăng? Có lẽ... chỉ có người trong cuộc mới hiểu được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy!
Tôi bắt đầu lại với một cuộc sống mới. Ngoài thời gian làm việc, tôi dành thời gian để chăm chút cho bản thân mình hơn, quan tâm đến anh nhiều hơn và cũng sống có trách nhiệm với mọi người hơn... Tôi muốn thay đổi tất cả, muốn rũ bỏ tất cả quá khứ đen tối, xấu xa ấy để bắt đầu với một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc bên người đàn ông tôi yêu thương.
Cuộc sống của tôi sẽ không còn là những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, không còn cặp với đại gia này, ông lớn nọ, cũng không cần những đồng tiền nhơ nhuốc của họ nữa... Giờ đây, điều tôi cần và mong mỏi nhất là một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, một người đàn ông tôi yêu và yêu thương tôi hết lòng... chỉ cần thế thôi... tôi sẽ không mong mỏi điều gì hơn thế nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không muốn làm một cái bóng Anh! Thật đau đớn khi con tim thổn thức yêu thương mà lý trí lại bắt phải dừng lại. Những ngày qua, em như con thiêu thân chạy trốn anh, chạy trốn chính mình, tìm quên vào những cuộc vui vô bổ. Để rồi khi tàn canh, chỉ còn lại một mình, em lại phải đối diện với cõi lòng rối tan nát....