Yêu lại nhau, chúng ta có thể nào không?
Nếu như yêu một người cần một phần can đảm để trao buồn vui của mình cho kẻ khác, thì sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt, sau bao nhiêu nhớ nhung và quên lãng, khi yêu lại người đó sẽ cần mấy phần dũng cảm nữa đây?
Nếu có thể, liệu mình sẽ yêu lại nhau?
Nếu như yêu một người cần một phần can đảm để trao buồn vui của mình cho kẻ khác, thì sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt, sau bao nhiêu nhớ nhung và quên lãng, khi yêu lại người đó sẽ cần mấy phần dũng cảm nữa đây?
Trước, em vẫn luôn ngưỡng mộ những đôi yêu nhau, đi qua mấy lần lạc mất chia tay xuống lên tưởng đến mặt nhau còn chẳng nhìn được nữa, cuối cùng vẫn trở lại và rồi… cưới nhau. Một kết cục gần như là viên mãn hơn tất thảy. Dẫu cho lúc không ở cạnh nhau cũng đã từng ngã vào lòng người khác, dẫu cho đã có những lúc chẳng còn thương – nhớ gì về nhau… thì đi hết một vòng, họ lại về với con người mình đã vứt bỏ hoặc quay lại nơi cũ khi mình là người cam chịu ra đi.
Sau, khi chính bản thân mình cũng rơi vào tình yêu có vài lần chia tay rồi quay lại, cho dù khoảng thời gian xa nhau ở giữa chưa đủ dài để nhận nhau là “người cũ”, nhưng khoảng trống đã hình thành và những vết nứt bắt đầu vỡ.
Video đang HOT
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Kết cục là em yêu trong bất an, tình cảm vơi dần và rất nhiều thứ cứ tự nhiên chai sạn.
Rồi em nhận thấy, chỉ những người yêu nhau đủ lâu và đủ sâu, đủ can đảm và đủ niềm tin mới có thể yêu – lại – nhau như thế…
Là vì họ không thể tìm được một ai khác để thêm lần nữa muốn yêu như ngày xưa…
Là vì những người đến rồi đi kia rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ…
Là vì trái tim họ thực sự đã đập cùng nhau và đập vì nhau…
Là vì họ thuộc về nhau, một cách tròn đầy và nguyên vẹn!
Còn em và anh? Liệu có cơ hội để bước tiếp những ngày đã cũ, để lại yêu như ngày xưa?
Liệu chúng ta có đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm đã gây ra cho nhau, có đủ mạnh mẽ để quên đi những vết thương – từng gây ra thù hận?
Có đủ an yên để sẵn sàng đối diện bình thản với kí ức đã qua?
Có đủ tình yêu để ở cạnh nhau, thêm một lần này nữa?
Yêu lại nhau cũng như em và anh đang chơi một ván bài đánh cược, khi đau đớn có thể sẽ nhân đôi còn niềm vui rất nhiều khi phải chia nửa. Khi ngày xưa cũng đã từng một lần xa – cách, có ai chắc rằng lần này sẽ được vĩnh viễn cạnh nhau…
Theo Guu
Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ lại...
Tôi từng nghe rất nhiều câu chuyện người ta nói với nhau về sự đổ vỡ, nhưng phần lớn là vì họ không dám nắm giữ. Tất nhiên, đa số nhân vật chính đều cảm thấy nuối tiếc với chuỗi ngày sau đấy...
Khi người trẻ yêu, họ sẵn sàng yêu nhau đến quên tháng quên ngày, yêu nhau đến tưởng như khó mà sống khi thiếu bóng hình nhau. Nhưng rồi chỉ vì những lỗi lầm, họ chấp rời xa nhau dù tim vẫn muốn tiếp tục, họ tự ái và không níu giữ.
Có những lúc, chúng ta phải tự hiểu rằng những cái tôi mạnh mẽ, những cái tôi độc lập của tuổi đôi mươi rồi cũng sẽ trở nên yếu mềm và cần được che chở. Những người lớn - những người đã từng trải qua tuổi trẻ - họ nói với tôi rằng sẽ có ngày em hiểu được sự nhường nhịn và thấu hiểu từ người phụ nữ có giá trị công phá đến mức độ nào. Khi ấy, tôi đang chìm trong câu hỏi vô vị nhất với một cuộc tình đang trên đà đổ vỡ: "tại sao không phải là anh làm hòa xin lỗi trước mà em phải làm hòa trước, em là con gái, em có tự ái riêng chứ", mặc dù trong lòng tôi lúc ấy nhớ anh vô cùng và muốn gặp anh đến phát điên lên. Và rồi tôi vì thứ tự ái vớ vẩn ấy mà im lặng. Đấy, với suy nghĩ đấy và tình trạng mối quan hệ như thế thì cái gì đến cũng sẽ đến. Và bây giờ, khi tôi ngồi viết những dòng này, là lúc tôi nhận ra trong tình yêu, tuyệt đối không thể có sự thắng thua. Rõ ràng nếu khi ấy tôi chịu mở lòng và dẹp bỏ cái tôi cá nhân để mà níu giữ, thì có lẽ giờ tôi đã không phải nhốt tim mình một mình như thế này.
Vì vậy, tôi chỉ muốn nói với những người yêu nhau rằng, cho dù bạn và người ấy có giận nhau như thế nào, có lầm lỗi bao nhiêu, chỉ cần còn yêu, còn thực sự cần nhau thì xin hãy níu lấy tay nhau. Giữa muôn vạn người trên thế giới, khó khăn lắm mới có thể gặp nhau và yêu nhau, đừng phí hoài nhân duyên chỉ vì cái tôi của mình. Bởi sẽ có một ngày bạn nhận ra, cái tôi cá nhân quá lớn sẽ là lí do giết chết tình yêu mà bạn vun xới bao lâu nay. Đừng để một ngày nào đó bạn chậc lưỡi tiếc nuối với nỗi nhớ da diết và rồi buông xuôi buông ra câu nói đổ thừa do duyên nợ. Vì suy cho cùng, duyên do trời tạo, nợ nằm trong tay bạn mà thôi.
Những người yêu nhau, xin hãy vì nhau...
Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ...
Theo Guu
Quá đau khổ vì chồng ngoại tình, vợ vô tình sa ngã Tôi là thằng đàn ông thất bại, nhìn vợ mình trong vòng tay người đàn ông khác mà tôi cắn răng chịu đựng trong đau khổ, tôi không có tư cách gì ghen tuông với cô ấy. Linh - vợ tôi từng là hoa khôi của trường đại học nơi chúng tôi theo học. Xung quanh cô ấy lúc nào cũng có rất...