Yêu là cứ cưới
Yêu là cưới, nghĩa là phải đi tìm một đối tượng vừa phù hợp để làm người yêu, vừa phù hợp để làm chồng
Yêu là cưới, có lẽ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển sống của phái mạnh, người ta cũng coi đó là lẽ thường tình. Nhưng nếu vô tình xuất hiện trong suy nghĩ của một cô gái ở lứa tuổi hai mươi thì đảm bảo sẽ có người vỗ vai bảo “đồ cổ lỗ sĩ”.
Yêu là cưới, nghĩa là phải giữ gìn cái nắm tay, cái ôm cũng như nhiều cái đầu tiên khác nữa cho duy nhất một người, là người đầu tiên và cũng là cuối cùng. Trong tình yêu, cái gì đầu tiên cũng dại, cũng ngại, cũng e dè nên chỉ muốn dành những khoảnh khắc đó cho người sẽ cùng mình đi hết cuộc đời.
Yêu là cưới, nghĩa là phải đi tìm một đối tượng vừa phù hợp để làm người yêu, vừa phù hợp để làm chồng. Trong khi người ta lại khuyên con gái khi chọn người yêu có thể chọn người mình yêu nhiều hơn một chút, nhưng khi chọn chồng nhất định phải chọn người yêu mình nhiều hơn để tránh khỏi những thiệt thòi.
Nói cho cùng thì chẳng dễ gì để cân bằng cả hai điều đó. Thế nên những cô nàng tôn thờ chủ nghĩa này vẫn đang chăm chỉ đi tìm một người phù hợp, mà nếu tìm hoài không thấy người ta sẽ gọi họ là gái ế.
Video đang HOT
Yêu là cưới, là một viễn cảnh chưa chắc đã tươi đẹp. Có ba trường hợp xảy ra, một là những bạn trẻ không nghĩ không suy mà (tự nguyện) dâng hiến cho nhau tất cả đến nỗi phải cưới.
Hai là những người chỉ biết học hành khi còn mài mông trên ghế nhà trường, đến khi đi làm lại mải lo thăng tiến nên vẫn chưa biết yêu là gì. Đến khi tuổi đầu ba đuôi chơi vơi mới vội vã đi coi mắt, hoặc sét tình xoẹt ngang tai với ai là quyết định cho tên nhau vào gia phả ngay lập tức.
Trường hợp thứ ba, suy cho cùng thì có được bao nhiêu mối tình đẹp như mơ vừa kéo dài được gần chục năm vừa thỏa mãn điều kiện “tình đầu và cũng là tình cuối”? Chẳng phải người ta vẫn hay tự an ủi nhau: “Quả khế xanh không chua thì chát, mối tình đầu không nát thì tan” đó thôi?
Có người bảo, yêu là cưới sẽ là một sự tổn thất vô cùng to lớn. Chúng ta phải trải qua một vài mối tình, phải nếm thử mùi vị chia tay, mất mát trong tình yêu thì mới biết cách trân trọng. Có người lại chỉ thích yêu chứ không thích cưới, mà thường là con gái, vì họ thích những buổi hẹn hò ngọt ngào hơn là phải chui đầu vào bếp hay phải căng dây thần kinh sống cùng với gia đình chồng.
Những ý kiến ấy người ta tự mặc định là đúng, người khác không nghĩ vậy rồi cũng bị thuyết phục là như vậy. Mọi chuyện cứ diễn biến theo đúng cái người ta kì vọng, rồi coi cái quan điểm “yêu là cưới” là quá lý tưởng, là khó đạt được đến mức không bao giờ đạt được.
Nhưng ngày hôm nay, vẫn có một cô gái hai mươi sống theo quan điểm ấy, để chứng tỏ rằng khi con người ta yêu nhau thật lòng sẽ không có gì là không thể.
Theo VNE
Khinh thường chồng kể từ khi anh đi massage
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không.
ảnh minh họa
Tôi không muốn gặp chồng nữa, cũng không muốn nghe điện thoại, không muốn về nhà, không muốn một ai nhắc đến tên anh, không muốn nhìn vào mặt anh. Tôi bỗng thấy lạc lõng trong căn nhà từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Anh đã đạp đổ tất cả, "chiếc áo khoác làm oằn lưng lừa" chính là lần anh đi massage cùng mấy người bạn. Tôi không khóc lóc như mọi khi, chỉ đờ người ra vì bị sốc, giống như bị anh tạt xô nước đá vào mặt. Lòng tôi se lại và bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước, một con đường mới không có anh.
Đáng lẽ ra tôi phải nói chuyện trực tiếp với anh nhưng cảm thấy khinh thường hành động của chồng đến mức chẳng buồn nói nữa. Không phải tôi quan niệm quá cổ hủ về vấn đề massage nhưng vợ chồng từng cam kết, tôi cũng nói cho anh biết mình không thích điều này. Anh không một chút tôn trọng những cam kết đó, chẳng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Anh đi nhậu, rồi bida cả ngày với chúng bạn, tôi giận nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cuối tuần để anh thoải mái với bạn bè cũng được. Vậy mà càng nghĩ cho anh, anh càng không biết nghĩ cho tôi và con, lại tiếp tục đến tăng 5, 6 chứ chẳng biết dừng lại ngay cả tăng 3.
Anh rất nhiều lần làm tôi buồn vì những tăng nhậu sáng tối với bạn bè, tôi lần lượt bỏ qua nhưng lần này không thể tha thứ. Là vợ chồng, tối thiểu phải biết tôn trọng quan điểm sống của nhau. Anh biết tôi ghét điều đó nhưng vẫn cố tình đi. Tôi cảm thấy anh không còn đủ tư cách làm chồng của mình, làm cha của con tôi nữa. Giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, được sống đúng nghĩa con người, không cần phải suy nghĩ và hy sinh cho anh nữa. Lý do duy nhất tôi không nỡ bước chân ra đi là con; còn anh tôi thấy ghê sợ.
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không. Trong gia đình, tôi cứ ngỡ mình là chồng vì mọi thứ đều phải lo nghĩ, thỉnh thoảng tôi nhờ anh chở đi mua đồ cho con, anh lại nhăn nhó cho rằng cái gì cũng bắt anh làm. Tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ cho bản thân, làm cho mình được vui, mặc kệ vợ có buồn hay đau khổ. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện nhưng khúc mắc của tôi bây giờ là đứa con còn quá nhỏ. Mong bạn đọc cho lời khuyên.
Theo VNE
Này cô gái, em còn trẻ, em phải sống cho chính mình Hãy bất chấp tất cả mà tắm mình trong cơn mưa tuổi trẻ. Vì tuổi trẻ có quyền vấp ngã để trải nghiệm và tự mình đứng lên. Vì "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại" nên hãy yêu như chưa từng tổn thương. Cô gái, em sẽ chọn ai - người sẵn sàng đicùng em cơn mưa rào, hay người che ô...