Yêu kẻ giết chồng (Phần 17)
Dũng đã thấy Thắng đi theo mình và Thuỷ Tiên từ lúc ở công ty. Ngay lần đầu tiên gặp, anh biết người đàn ông này có ý với Thuỷ Tiên. Đúng là một người đàn bà thú vị, càng ngày càng khiến anh muốn giành giật để có được.
Thuỷ Tiên định xin nghỉ làm ở nhà bếp, nhưng không có lý do. Nếu bây giờ cô xin nghỉ, bản thân sẽ khó kiếm được một công việc tốt hơn, Dũng sẽ nghĩ cô vì muốn trốn tránh anh nên mới làm vậy. Cả Thắng nữa, anh nhất định sẽ lo lắng.
Thở dài, Thuỷ Tiên nhìn lên bầu trời xanh rộng trước mặt. Ngày trước Hùng còn sống, anh hay nói rằng cô là một người cứng đầu, không bao giờ chịu nhận sai. Nhưng cô là kiểu người không sợ cường quyền, áp bức, với tính cách đó sẽ khó thăng tiến trong công việc. Người hiểu cô nhất trên đời này đã không còn nữa, càng nghĩ càng thấy đau lắm. Phải mất bao lâu mới tìm được một tri kỷ cho mình?
- Con Tiên, con Tiên đâu rồi! – Mẹ chồng cô hùng hổ đi vào nhà, bà chống tay, nghe chừng rất tức giận.
Thuỷ Tiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, từ hồi biết cô qua lại với Dũng, bà liền thay đổi sắc mặt, suốt ngày sang hạnh hoẹ cô.
- Hôm qua tao đã bảo mày đưa Cam đi khám sao còn chưa đi? Hôm nay thì hay rồi, họng sưng vù cả lên, ăn cái gì vào là đau.
Tiên nghĩ thầm trong đầu, sao bà biết được là nó đau khi ăn? Nhưng cô không muốn nói lại, cô chỉ cúi đầu nhận lỗi.
- Vâng, vậy để con đưa nó đi khám ngay đây. Tại hôm qua con bé bảo không sao, con cặp nhiệt độ cũng thấy thân nhiệt bình thường.
Mẹ chồng cười nhạt:
- Mày bây giờ trong đầu chỉ có tình yêu giai gái chứ biết gì đến con cái đâu. Nó đau hay ốm mày cũng chẳng thèm quan tâm. Có biết bao nhiêu bệnh không có triệu chứng, khám ra rồi mới ơ a với nhau. Tao bảo lần này đi khám mà ra bệnh thì về đừng có nói chuyện với tao.
Thuỷ Tiên cười, bước đến đấm lưng cho mẹ. Cô không phải là người mới về làm dâu, cũng không phải là mấy cô con dâu thích tranh cãi với mẹ chồng. Cô chỉ muốn sống yên ổn và hoà hợp.
- Mẹ, con biết là mẹ ghét con, nhưng mẹ đừng ghét cháu mẹ. Con sẽ đưa nó đi khám, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nó dù là bệnh gì đi nữa. Mẹ đừng lo.
Mẹ chồng xuôi xuống, thở hắt:
- Cái gì cũng nói được.
- Mẹ không muốn con có người đàn ông khác, nhưng mẹ nghĩ mà xem, bây giờ Cam cũng cần một người cha để yêu thương, chu cấp cho nó chứ. Con đi làm, nhưng không thể cho nó một điều kiện tốt nhất. Mọi điều con làm là vì Cam thôi.
- Có thật không?
- Tầm tuổi này rồi yêu đương gì nữa mẹ. Con nhất định sẽ tuyển chọn người thật tốt cho Cam. Còn nữa, dù mẹ có đẩy con đi xa đến đâu, chửi mắng con thế nào con vẫn là con dâu của mẹ.
Mẹ chồng lườm cô, dí ngón trỏ lên trán cô mà mắng khẽ:
- Sao lại có người dẻo mỏ như mày hả? Thảo nào thằng Hùng nhà tao nó mê mệt mày.
Thuỷ Tiên vênh mặt:
- Mẹ biết con dâu mẹ lợi hại thì phải đối xử tốt một chút. Sau này con sẽ phụng dưỡng mẹ như mẹ ruột của con.
- Sao hôm nay mày nói dễ chịu vậy? Bấy lâu nay cứ im im như thể chống đối làm tao nghĩ mày cũng ghét tao rồi.
- Con nào dám, con chỉ không muốn làm cho mẹ tức thêm thôi.
Thuỷ Tiên biết cách khiến mẹ chồng nguôi giận nhưng cô không muốn an ủi bà quá sớm, bà chưa đủ tức giận để bất ngờ khi thấy cô nói những lời này. Thuỷ Tiên mỉm cười, bàn tay vẫn đều đặn đấm lưng cho mẹ chồng.
Nếu chồng cô có linh thiêng, hãy phù hộ cho cô thực hiện được tâm nguyện lớn lao nhất trong lúc này, đó là trả thù cho anh, khiến mẹ chồng cũng đỡ đau buồn hơn.
Nhiều khi người ta sẽ thấy nuối tiếc vì nghĩ người thân mình chết là do số phận, nhưng nếu có một nguyên do nào đó, họ sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Thuỷ Tiên lạnh lùng nhìn Dũng, cô không cần phải diễn kịch với anh nữa. Lúc thấy anh bước từ trong phòng ra, cô chỉ đứng dậy đợi chờ anh nói ra mục đích của cuộc gặp gỡ này. (Ảnh minh hoạ)
Từ ngày hôm đó, Thuỷ Tiên sống kín đáo hơn, cô cũng ít để lộ tâm tư mình ra cho Dũng thấy. Anh ta biết cô đang tính toán, nhưng cũng không làm gì được. Chỉ có tiếp tục ở cạnh cô, ngoài mặt nói chăm sóc, nhưng thực chất là để canh chừng nhất cử nhất động của cô.
Thi thoảng dẫn cô đến những nơi sang trọng, hòng mua chuộc cô, nhưng sự lạnh lùng của cô càng khiến anh chắc chắn rằng cô không phải là người ham danh lợi. Tiền bạc không thể làm điêu đứng ý chí của cô.
Về phía Hải, cô ta vẫn liên tục uy hiếp anh rằng nếu anh rời bỏ cô, cô sẽ tố cáo anh. Người phụ nữ đó yêu anh đến độ dám đánh đổ mọi thứ. Văn phòng luật sư của cô ta cũng là do anh đầu tư. Cô ấy thực ra sợ mất đi lợi ích của mình mà thôi.
Hôm qua mẹ gọi điện bảo anh tính đến chuyện lấy vợ, tuổi cũng không còn trẻ nữa, sự nghiệp đã ổn định, bắt đầu tính chuyện vợ con được rồi. Bao nhiêu năm qua, Dũng tung hoành trên cả thương trường lẫn tình trường, anh chưa bao giờ thất bại ở bất cứ lĩnh vực nào. Chỉ có lần này, người anh yêu lại là người hận anh.
Video đang HOT
Dũng cay đắng nghĩ, bản thân mình đối xử tàn nhẫn với cô không phải để cô thêm hận anh, là vì thấy bản thân mình chỉ có làm với mới đền đáp lại được cho cô.
Anh không thể vứt bỏ sự nghiệp, vứt bỏ bố mẹ để vào tù. Anh có tiền, anh sẽ lo cho cô cả một đời. Anh không có tội, anh chỉ đi sai một nước cờ vào thời điểm quan trọng thôi.
- Anh Dũng! – Thư ký mở cửa và thông báo – Chị Thuỷ Tiên đang đợi anh ở bên ngoài.
Dũng gật đầu, đóng lại sổ sách. Hôm nay anh hẹn Thuỷ Tiên đến gặp mẹ mình, nhưng không thông báo cho cô biết.
Thuỷ Tiên lạnh lùng nhìn Dũng, cô không cần phải diễn kịch với anh nữa. Lúc thấy anh bước từ trong phòng ra, cô chỉ đứng dậy đợi chờ anh nói ra mục đích của cuộc gặp gỡ này.
- Hôm nay chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau.
- Người em đầy mùi thức ăn, em nghĩ em ăn ở nhà bếp cũng được.
- Anh sẽ lo cho em.
Dũng đưa Thuỷ Tiên đi chuẩn bị quần áo, make up. Cô biết chắc lại là một sự kiện quan trọng nào đó.
Dũng gật đầu hài lòng khi thấy Thuỷ Tiên bước ra, anh không giải thích gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo:
- Đẹp lắm, chắc chắn mẹ anh sẽ thích.
Thuỷ Tiên bất ngờ, cô vội níu tay anh lại, sợ hãi nói:
- Anh định đưa em đi gặp mẹ anh?
Dũng nghiêng đầu:
- Mẹ anh muốn gặp con dâu tương lai.
Thuỷ Tiên càng níu mạnh tay hơn, cô lắc đầu:
- Không, không được. Em không đồng ý. Em sẽ không lấy anh.
- Không lấy? – Dũng nhướn mày, một ngón tay anh vuốt ve lên khuôn mặt cô – Trước đó không phải muốn lấy anh bằng được sao?
Thuỷ Tiên sợ hãi ôm lấy cánh tay của Dũng, cô không muốn gặp mẹ anh ta. Việc anh ta càng ngày càng đối xử thật lòng với cô khiến cô thấy sợ. Anh muốn kết hôn với cô là để cô khuất phục anh, cả đời ở bên anh. Cô không dám ra tay giết anh trực tiếp, cô có mười lá gan cũng không dám giết chính chồng mình. Anh ta đã tính trước, anh ta tung ra đòn cuối cùng này là muốn đánh gục cô.
- Tôi không cần. Tôi chỉ muốn anh chết, tôi không muốn làm vợ anh.
- Em biết anh không thể mà.
- Thế thì chúng ta đường ai nấy đi.
- Em định chia tay anh? Thế thì trả thù cho chồng kiểu gì đây?
Thuỷ Tiên tức giận nhìn Dũng, cô nghiến răng đáp:
- Tôi sẽ có cách, nhất định sẽ có cách.
Anh muốn kết hôn với cô là để cô khuất phục anh, cả đời ở bên anh. Cô không dám ra tay giết anh trực tiếp, cô có mười lá gan cũng không dám giết chính chồng mình. (Ảnh minh hoạ)
Thuỷ Tiên buông tay Dũng ra, cô định bỏ đi thì bất ngờ bị anh kéo lại. Cả người cô áp sát vào khuôn ngực anh. Bàn tay anh bóp cổ tay cô rất hung bạo. Anh nói kiên định:
- Đừng bao giờ nghĩ được đến chuyện đó. Anh sẽ không để em rời xa anh.
- Buông ra, buông tôi ra.
Thuỷ Tiên vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy lại càng bị anh ta ghìm chặt lại. Cuối cùng Dũng bế cô lên vai, anh hiên ngang đi ra khỏi salon tóc, trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái ngu ngốc. Thuỷ Tiên hét lớn:
- Đáng chết, cho tôi xuống. Tôi sẽ báo công an, tôi sẽ tố cáo anh.
- Buông cô ấy ra.
Thắng đứng chắn trước mặt Dũng, anh ta nhìn Dũng đầy thách thức. Dũng từ từ đặt Thuỷ Tiên xuống, nhưng cánh tay anh vẫn khoác lên vai Thuỷ Tiên như một sợi xích trói cô lại.
Dũng nhếch môi cười:
- Sao xuất hiện đúng lúc vậy? Theo dõi bọn tôi à?
Dũng đã thấy Thắng đi theo mình và Thuỷ Tiên từ lúc ở công ty. Ngay lần đầu tiên gặp, anh biết người đàn ông này có ý với Thuỷ Tiên. Đúng là một người đàn bà thú vị, càng ngày càng khiến anh muốn giành giật để có được.
Thắng gạt tay Dũng ra, anh kéo Thuỷ Tiên lại bên mình và đáp:
- Cô ấy không yêu anh, đừng có ép người quá đáng.
- Muốn kiện tôi hay gì?
Thuỷ Tiên nhìn Thắng, vẫn chưa hết bất ngờ khi anh xuất hiện đúng lúc. Dù sao cô cũng rất cảm kích anh. Cô không ngờ rằng Dũng lại điên rồ đến vậy, anh muốn trói đời cô lại bên đời anh, dày vò cô đến hết đời hay sao? Anh lấy tiền và gia đình cô ra để uy hiếp cho nên cô mới không dám làm bừa, nhưng lấy anh… cô thà chết còn hơn.
Thuỷ Tiên lấy lại bình tĩnh, cô bước lên trên, ngẩng đầu nhìn Dũng:
- Anh đừng nghĩ mình đang thắng. Thuyền lật không ai báo trước được đâu.
- Em nghĩ cậu ta có thể bảo vệ được em à?
- Ít nhất là an toàn hơn ở bên anh.
Dũng bật cười:
- Vậy giờ em đang tuyên chiến với anh hay sao?
- Đúng thế. Tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.
Dũng gật đầu:
- Thế… anh sẽ chờ em!
Thuỷ Tiên và Thắng rời đi, Dũng đứng nhìn theo hai người đó. Đôi mắt thâm sâu khó lường.
Hai người đứng lại tại một chỗ vắng vẻ, Thuỷ Tiên đưa tay lên ngực mình giữ nhịp thở. Vừa rồi là chuyện gì đã xảy ra, cô không định hình nổi. Dũng luôn có con đường mà anh ta đi, và mọi kế hoạch đều được tính toán cẩn thận. Còn cô chỉ biết làm theo cảm tính, dễ bị xúc động và lạc hướng. Chỉ riêng chuyện đó thôi đã khiến cô thất bại thê thảm.
- Tại sao anh lại biết em ở đây?
- Anh đi theo. – Thắng đáp – Cớ sao em phải ở bên anh ta? Tất cả mọi chuyện đều quá rõ ràng, sao không thẳng thắn mà đấu với anh ta?
- Em muốn tiếp cận để chờ thời cơ, nhưng không ngờ Dũng lại bắt em lấy anh ta.
Thắng nắm lấy bàn tay của Thuỷ Tiên, cô bất ngờ vì hành động đó của anh, định rút tay ra nhưng anh đã nắm chặt lại. Anh nói rất chân thành rằng:
- Anh sẽ làm tất cả để em và Cam được hạnh phúc.
Thuỷ Tiên im lặng.
- Nếu em muốn trả thù, vậy thì hãy trả thù một cách quang minh chính đại và thông minh. Anh sẽ giúp em.
- Bằng cách nào?
- Bằng cách tin anh.
Thuỷ Tiên cười nhạt, anh là người hiện thực như vậy mà giờ lại nói những điều viển vông. Cô tin tưởng chồng mình, nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ cô đi. Cô tin tưởng đánh cược tình yêu với Dũng, vậy mà cuối cùng anh ta lại là người giết chồng cô. Giờ cô tin Thắng, anh sẽ làm được gì chứ? Mọi con đường đều quá khó khăn.
Thấy Thuỷ Tiên có thái độ như vậy, Thắng không những không tức giận mà ân cần giải thích:
- Anh đã thu thập được rất nhiều chứng cứ về Dũng. Ai cũng có điểm yếu cả, em hiểu chứ? Điểm yếu của Dũng chính là Hải. Em hiểu vì sao anh ta phải giữ lại Hải không? Đương nhiên không phải vì chuyện của chồng em.
Thuỷ Tiên hỏi:
- Thế thì là gì?
Thắng chỉ cười, anh tin rằng lần này sẽ là một đòn chí mạng với Dũng. Những thứ anh ta có được ngày hôm nay đều là hậu quả của việc làm trong quá khứ.
Theo Eva
Làm tổn thương bạn gái 15 năm, đến khi cô nói 1 lời khiến tôi chết lặng
Người ta vẫn nói câu "Có không giữ, mất đừng tìm". Giờ tôi đánh mất người tôi yêu thực lòng chỉ bởi quá ngu ngốc không nhận ra tình cảm của chính mình.
Đây có lẽ là niềm nuối tiếc lớn nhất trong đời của tôi. Tôi quen Thảo từ hồi cấp 2. Nhà hai đứa gần nhau nên tôi thường qua đón Thảo rồi cùng đi học. Cứ thế lâu dần, tình bạn cứ lớn lên, tôi coi Thảo như là "đồng chí", không hề coi cô ấy như một "cô gái".
Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi chuyện, từ chuyện học hành, bài vở, cho đến chuyện gia đình, những áp lực học hành, cả những chuyện vớ vẩn, trẻ con hồi ấy. Cứ mỗi khi có lớp học thêm nào tốt tốt là Thảo rủ tôi đi học cùng. Rạp có phim gì hay Thảo cũng gọi tôi đi xem. Hà Nội có món gì mới mới nó cũng rủ tôi ăn thử. Cả những đợt thời tiết đổi mùa, Thảo cũng xách xe đạp qua nhà tôi í ới rủ đi lượn lờ phố xá.
Tôi coi Thảo như là "đồng chí", không hề coi cô ấy như một "cô gái". (Ảnh minh họa)
Lớp 11, tôi có người bạn gái đầu tiên, cũng là nhờ có Thảo "quân sư quạt mo" cho tôi biết cách tán tỉnh. Tôi mải mê hẹn hò, những buổi đi chơi vs Thảo cũng mất hẳn. Tôi dường như quên luôn sự tồn tại của Thảo.
Hẹn hò được 1 năm, tôi và tình đầu chia tay, như rất nhiều những mối tình "bọ xít" tuổi học trò. Tôi lại đến nhà Thảo. Dường như lúc nào cô ấy cũng có ở đó để chờ tôi tìm tới. Lại ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau như chưa hề có 1 năm xa cách vừa qua. Thảo không hề trách tôi một câu nào, bởi vậy trong lòng tôi càng có cảm giác hối lỗi.
Chúng tôi thân thiết trở lại, cùng nhau ôn luyện để thi đại học. Thời gian cứ thế trôi qua. Trong khi tôi tiếp tục hẹn hò với 2 - 3 cô gái khác thì Thảo vẫn một mình. Nhiều khi tôi cũng thắc mắc tại sao không thấy Thảo yêu ai, dù ngoại hình cô cũng khá và lại rất thông minh. Mỗi lần như vậy Thảo chỉ cười cười bảo: "Tôi có thích, mà toàn thích đơn phương thôi!".
"Thế thì mấy thằng ấy toàn mù cả rồi!" - Tôi nửa đùa nửa thật.
Nhung là người yêu gần đây nhất của tôi và chúng tôi xác định sẽ tiến tới lâu dài. Nhưng không hiểu vì sao Nhung đặc biệt ghét Thảo. Thậm chí, cô ấy còn kiểm soát tin nhắn của tôi với Thảo, không cho chúng tôi đi chơi riêng với nhau. Cứ mỗi khi tôi nhắc đến Thảo là Nhung lại làm loạn lên, rồi nói: "Nếu nó tốt thế, ngoan thế, giỏi thế thì sao anh không yêu nó luôn đi? Làm gì có chuyện chỉ là bạn thân?"
Thảo biết vấn đề của tôi nên cũng tránh không liên lạc với tôi. Nhưng mỗi khi tôi cần đến Thảo đều có mặt để giúp đỡ.
Hôm sinh nhật, tôi tổ chức một bữa ăn nhỏ gồm vài người thân thiết, có cả Thảo và Nhung. Dù biết Nhung khó chịu nhưng tôi nghĩ, thà tôi và Thảo công khai gặp nhau còn hơn là bí mật lén lút ăn một buổi riêng. Nhưng không ngờ buổi tiệc đó lại trở thành thảm họa.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà cả quán ăn tự dưng hỗn loạn, tôi chạy đến thì thấy Nhung và Thảo đang túm tóc nhau ở gần khu vệ sinh, 1 cô bạn thân của Nhung đang can ngăn. Tôi quát lớn. Thấy tôi, Nhung lập tức chạy đến khóc lóc: "Cô ta đánh em trước!"
- Tôi không ngờ bà lại hành xử như này! - Tôi nhìn Thảo để chờ một lời giải thích.
(Ảnh minh họa)
Thảo không nói không rằng, vuốt lại quần áo rồi đi về. Nhung ra sức thanh minh rằng mình không hề làm gì, đang rửa tay trong nhà vệ sinh thì Thảo tự nhiên vào tát cô một cái rồi cả hai to tiếng dẫn đến xô xát. Tôi mệt mỏi chỉ ậm ừ.
Về nhà, tôi mở túi quà của Thảo để lại, trong đó là những chiếc bánh quy trang trí, vẽ hình mặt tôi. Thảo luôn luôn ấm áp như thế. Từ ngày hai đứa quen nhau, sinh nhật tôi năm nào Thảo cũng tặng một món quà tự làm. Có năm thì là khăn đan, găng tay, ví tự khâu, bánh trái,... Cô ấy luôn là người thông minh và điềm tĩnh, không bao giờ làm gì mà không có lý do. Đáng ra tôi phải luôn tin tưởng cô ấy.
Sau đó, tôi đòi chia tay Nhung. Cô ta lu loa lên và đòi tính sổ với Thảo vì chắc chắn tôi đòi chia tay là do Thảo tác động. Tôi chỉ đáp: "Em muốn làm sao cũng được. Nếu Thảo gặp vấn đề gì, anh sẽ không để yên cho em đâu."
Nhưng từ ấy, tôi không cách nào liên lạc được với Thảo. Cửa nhà lúc nào cũng khóa im lìm. Điện thoại thì không gọi được. Đến chỗ làm thì Thảo nhất định không chịu ra. Tôi chợt nhận thấy sự quan trọng của Thảo trong cuộc sống của tôi. Trước giờ Thảo luôn là người ở đó, tôi luôn đinh ninh cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Giờ tôi mới nhận ra mình đã yêu Thảo từ lúc nào.
Giờ tôi mới nhận ra mình đã yêu Thảo từ lúc nào. (Ảnh minh họa)
5 tháng sau, bỗng Thảo gọi điện cho tôi, tôi mừng rỡ bắt máy ngay lập tức: "Tôi gọi điện để nói hết những gì cần nói. Suốt 15 năm nay tôi cứ tưởng người tôi yêu sẽ mãi là ông. Mà tôi không thể kiên nhẫn chờ ông thêm được nữa. Cũng không thể ngày qua ngày nhìn ông yêu hết người này đến người khác.
Còn chuyện ngày hôm đó, con bé Nhung ấy chỉ lợi dụng ông vì ông là trai Hà Nội thôi. Ngoài ông nó còn cưa cẩm mấy người nữa. Tôi đứng ngoài nghe thấy nó nói chuyện với bạn nó thế. Tôi giận vì ông không tin tôi. Dù chỉ một thoáng. Tôi nghĩ giữa chúng ta từ lâu đã không cần có lời thanh minh, giải thích nào. Có thể do tôi quá coi trọng mối quan hệ này nên đã khắt khe với ông. "
Tôi nói mà giọng đã nghẹt lại: "Nhưng mà tôi cũng yêu em mà..."
Thảo dường như cũng đang ngỡ ngàng.
"Giờ tôi mới nhận ra điều đó. Chỉ khi không có em bên cạnh. Có còn cơ hội nào cho tôi nữa không?"
Thảo đáp rành mạch: "Không, Huy ạ. Giờ thì đã quá muộn. Ngày mai tôi cưới rồi."
Rồi điện thoại tắt máy. Tôi ngồi thẫn thờ như đã chết rồi. Cũng do tôi ngu ngốc, suốt nhiều năm qua, tôi không hề nhận ra tình cảm của Thảo cũng như của chính mình. Tôi như người điên ngồi chờ tàu thủy ở sân bay vậy. Tôi đã bỏ lỡ người con gái tuyệt vời nhất đã ở bên tôi những năm thanh xuân ấy. Giờ tôi phải sống sao khi không còn cô ấy ở bên cạnh?
Theo Eva
Vì sao dù chồng có tệ bạc, phụ nữ vẫn khó buông bỏ? Đàn bà có chồng rồi, dù chán chồng đến đâu, ít ai nghĩ đến chuyện từ bỏ. ảnh minh họa Hàng xóm nhà tôi vừa mới cãi nhau một trận ầm ĩ, bất chấp việc cả xóm kéo đến xem. Anh chồng có nhân tình, đòi ly hôn nhưng người vợ không chịu. Hàng xóm ai cũng nghĩ thầm trong bụng, loại chồng...