Yêu kẻ giết chồng (Phần 1)
Thuỷ Tiên định hỏi rõ thầy những lại thấy thầy không muốn nói cho cô biết. Thầy đã bảo mọi chuyện đều là tự nhiên, vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi.
Nghĩa trang vắng lặng, hương khói nghi ngút. Trên một ngôi mộ còn đặt bó hoa tươi thắm, bia đá khắc tên: Nguyễn Thế Hùng. Ngày sinh và ngày mất chỉ cách nhau vỏn vẹn ba mươi năm.
- Mẹ ơi mẹ!
Tiếng trẻ con vang lên giữa không gian tang thương này như một hồi chuông trong trẻo xua tan đi cái buồn đau vất vưởng. Người phụ nữ vội lau nước mắt rồi cúi đầu nhìn con gái. Cô cố gắng mỉm cười:
- Chúng ta về thôi.
Cô là Thuỷ Tiên, năm nay ba mươi hai tuổi, còn đây là con gái cô, năm nay bốn tuổi. Con bé giống bố như đúc, từ đôi mắt cho đến đôi môi. Lúc chồng cô đi, con bé chỉ mới hai tuổi, vẫn chưa biết gì, chưa biết đến sự đau buồn của sinh ly tử biệt. Thuỷ Tiên nghĩ như vậy cũng tốt. Hãy để một mình cô đau khổ cho anh, còn con, cô muốn nó vững bước.
Ra đến cổng nghĩa trang, Thuỷ Tiên gặp một sư thầy. Cô cúi chào thầy thì thầy cười hiền từ, nói:
- Hai mẹ con vào chùa làm chén nước rồi đi, trời nắng lắm.
Thuỷ Tiên cũng không chối từ vì đúng là cô đang khát thật. Hôm nay là ngày giỗ chồng, đã hai năm rồi kể từ khi anh đi… Cô vẫn ngỡ như anh mới đi ngày hôm qua. Những ký ức về anh vẫn còn mới như chưa từng có dòng sông thời gian nào chảy qua.
Sư thầy đem cho con gái cô một cái kẹo mút rồi xoa đầu nhìn nó từ bi như một vị phật sống. Mỗi lần đến đây Thuỷ Tiên đều gặp thầy, như một mối lương duyên vậy. Sư thầy biết cô đến đây vì ai, lần nào thầy cũng mời vào chùa uống nước và giảng giải về nỗi đau, sự khốn khổ của dương thế để cô bớt đau buồn hơn.
- Đã hai năm rồi, thầy nghĩ con cũng đã nghe đủ những lời giảng giải rồi. Con cũng đã hiểu ra, việc bây giờ nằm ở con thôi. Con có chịu buông bỏ không?
Thuỷ Tiên cúi đầu, nhìn chén nước chè trong tay. Chè trong vắt, còn âm ấm. Cô thấy ánh mắt mình phản chiếu trong đó.
- Con không quên được anh ấy. Nhưng con cũng nhận ra con cần quay lại sống cuộc đời của con. Con phải nuôi con gái của chúng con thành người tốt. Con sẽ cố gắng sống cho cả phần anh ấy nữa thầy ạ.
Sư thầy gật đầu hài lòng. Rồi như nhớ ra gì đó, thầy nói:
- Sáng nay biết con sẽ qua, ta đã gieo quẻ.
- Quẻ ạ? Quẻ đó thế nào thầy?
Sư thầy thở dài, tựa như phiền muộn lắm.
- Con ạ, sự đời trên đời đều là tự nhiên, ta không thể khuyên ép con điều gì. Quẻ đó con không nên biết thì hơn.
- Sao lại thế ạ?
- Con chỉ cần biết đó là một quẻ thử thách. Con phải trải qua một kiếp nạn nữa mới đến được bến bờ hạnh phúc.
- Kiếp nạn?
Thuỷ Tiên định hỏi rõ thầy những lại thấy thầy không muốn nói cho cô biết. Thầy đã bảo mọi chuyện đều là tự nhiên, vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi.
Video đang HOT
Vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi. (Ảnh minh hoạ)
Sư thầy nói:
- Con là một người tốt, nhưng con người sinh ra đều mang bản chất lương thiện cả, chỉ có môi trường làm cho họ thay đổi hoặc che mờ cái tính thiện lương đó trong người. Con nên nhớ, đừng bao giờ gục ngã trước hoàn cảnh. Nếu con gục ngã, cái ác sẽ xâm nhập và khiến con làm những điều ngu dại.
Thuỷ Tiên cúi đầu:
- Vâng thưa thầy, con rõ rồi ạ.
Ra khỏi chùa, Thuỷ Tiên vẫn suy nghĩ mãi về những điều mà sư thầy nói với cô. Liệu điều đó có đúng hay không? Cô cũng là người biết suy nghĩ, cô hiểu ý thầy đang muốn khuyên cô điều gì. Nhưng tại sao lại thế thì cô không nghĩ ra được.
Bé Cam lay tay cô, nũng nịu:
- Mẹ ơi, bao giờ thì Cam được đi con ngựa đu quay?
Tuần trước Thuỷ Tiên đã hứa sẽ đưa Cam tới khu vui chơi nhưng cô quên mất thứ bảy tuần này lại là ngày giỗ chồng. Không ngờ con bé này lại nhớ dai như vậy.
Thuỷ Tiên ngồi quỳ một chân xuống:
- Mẹ xin lỗi, nhưng hôm nay lại là ngày chúng ta đi gặp bố nên để ngày mai mẹ sẽ đi Cam đi nhé? Mẹ hứa đấy.
Cam phụng phịu:
- Vâng!
Có lẽ chồng cô phù hộ nên việc nuôi con một mình không đến nỗi vất vả. Cam lớn lên khoẻ mạnh hơn những bạn cùng trang lứa, cũng biết suy nghĩ và người lớn hơn. Con bé ít khi nhõng nhẹo, đòi này đòi kia, lúc nào thấy cô mệt thì tự biết đi ngủ sớm, không nghịch ngợm. Cam là bảo bối của cô, là kỷ vật sống của chồng. Cô sẽ giữ gìn, nâng niu và bảo vệ nó bằng cả sinh mạng của mình.
…
Cả khu xóm này Thuỷ Tiên nổi tiếng là goá phụ trẻ đẹp và quyến rũ nhất, nghe có vẻ báng bổ nhưng không ít người đàn ông đã gục ngã trước cô. Bao nhiêu người đến trước cuộc đời cô, van xin được chăm sóc hai mẹ con mà cô vì vẫn chưa quên được chồng cũ nên đều từ chối.
Nhiều người lo chuyện thiên hạ quá, đã sang khuyên cô nên tìm một nơi chốn để việc chăm sóc Cam được tốt hơn. Dù sao nó vẫn cần một người bố. Với lại có đàn ông bên cạnh, cuộc sống cũng vui vẻ, kinh tế đỡ khó khăn hơn. Thuỷ Tiên vẫn giữ nguyên lập trường của mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tìm một người đàn ông thay thế chồng mình.
Như sư thầy nói, hãy để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên. Tình yêu đến cô sẽ đón nhận.
- Chị nghĩ rộng ra đi chị ơi, nếu như chị ngồi đợi tình yêu thì đến già cũng chẳng có ai đâu. Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu, các cụ đã dạy rồi. – Em gái cô cứ dăm bữa nửa tháng lại đến “dạy bảo” cô như một bà cô già nghĩ sâu xa.
Cô lườm em mình, tiếp tục nhặt mớ rau muống.
- Mày lo mà học xong thạc sĩ đi, học xong thì kiếm một công việc rồi chọn một người mà lấy. Lúc đấy mày mới hiểu được tình yêu trong hôn nhân quan trọng như thế nào.
- Xì! Chị sống ở thế kỷ hai mươi mốt mà cứ như bà cố nội sống ở thế kỷ mười tám ấy. Bây giờ nhá, thích thì lấy, không thích thì bỏ, dễ ợt. Chị cứ nghĩ lắt léo làm gì.
- Mày chớ có mà yêu bậy yêu bạ, để bố biết bố đánh cho tuốt xác.
- Bố mẹ á? Bây giờ còn đang lo em ế kia kìa, suốt ngày bảo đi xem thằng này thằng kia xem có được không.
- Thế sao mày không lấy? Như mày nói với tao ấy, thích thì lấy không thích thì bỏ, suy nghĩ thoáng lên.
Biết mình đã để lộ sơ hở trước bà chị thông minh, Thuỷ Miên chẹp một cái rõ to. Mỗi lần cô thua cuộc trước Thuỷ Tiên, cô đều làm bộ dáng đó.
Thuỷ Tiên cười, nói với Thuỷ Miên rằng:
- Mày đừng có nhiễm mấy cái tư tưởng Tây hoá rồi cho rằng nó là phóng khoáng. Cũng có mức độ thôi. Đúng là yêu thì lấy không yêu thì bỏ, nhưng vẫn nên cẩn trọng. Không cẩn trọng thì cứ yêu để đó thôi.
- Chị thì lúc nào…
RẦM!!
Một tiếng động lớn vang lên khiến hai chị em giật mình. Âm thanh ấy giống như là tiếng máy móc đâm vào kim loại.
- Để tao ra xem.
Nói thì vậy nhưng cả hai chị em đều chạy ra ngoài nhìn. Một chiếc BMW X5 nằm yên trước cổng nhà Thuỷ Tiên. Đầu xe bẹp di, khói bốc lên nghi ngút. Còn cổng nhà cô cũng không khá khẩm hơn là mấy, chốt của nó đã bị long ra, không có bản lề giữ, cánh cổng đã xệ hẳn xuống dưới nền đất.
Thuỷ Tiên và Thuỷ Miên vội vàng ra xem người trong xe có hề hấn gì hay không, nhưng anh ta cũng đã mở cửa bước xuống. Vừa ho lụ khụ, vừa phẩy tay xua khói.
- Anh… anh có sao không? – Thuỷ Tiên hỏi.
Một tiếng động lớn vang lên khiến hai chị em giật mình. Âm thanh ấy giống như là tiếng máy móc đâm vào kim loại. (Ảnh minh hoạ)
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, thẫn thờ mất vài giây. Ánh mắt của anh ta khiến Thuỷ Tiên thấy hơi ngượng, cô nhìn qua chỗ khác, nhưng vẫn đánh bạo hỏi:
- Anh không sao chứ?
Người đàn ông giật mình, anh ta cúi gập người xuống:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả là tại tôi. Vừa rồi tránh một con mèo, không đánh lái kịp… – Anh ta gãi đầu.
- Anh có sao không đã. Tôi thấy cũng không phải là va chạm thông thường. Anh xem này…
Người đàn ông nhìn cánh cổng đã bị mình đâm cho không còn ra hình dạng thì càng xấu hổ hơn. Cô ta cũng thật biết cách khiến người ta không còn mặt mũi nào. Ngoài mặt thì làm vẻ lo lắng cho anh, nhưng lời nói lại như đang khiến anh thấy có lỗi. Đàn bà thật nguy hiểm.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ đền ạ, cô đừng ngại, cứ ra giá đi.
- Không, không, tôi…
- Năm triệu! – Thuỷ Miên không biết nghĩ ở đâu ra cái giá đấy. Chỉ là sửa sang lại chút ít thôi mà.
Thuỷ Miên thấy hai người nhìn mình, nhưng không thay đổi sắc mặt. Cô ta vênh váo:
- Sao hả? Đi BMW mà nghe năm triệu đã thất kinh như thế à? Anh có biết là chị tôi nuôi con một mình vất vả như thế nào không? Giờ lại phải bỏ đống tiền ra sửa cổng vì bị anh đâm nát bét ra thế này nữa.
Ra cô ta là mẹ đơn thân. Người đàn ông trầm ngâm, khoé môi hơi mỉm cười.
- Tôi đang nói anh đền tiền, anh cười cái gì? Coi thường tôi hả? – Thuỷ Miên chỉ tay.
Thuỷ Tiên ngăn lại:
- Thôi, mày vào nhà cho chị nhờ.
- Được, tôi sẽ đền… mười triệu đủ chứ? Tôi nghĩ cô cũng cần rào lại xung quanh cho chắc chắn nữa. Nếu nhà chỉ có hai mẹ con, thì đề phòng vẫn hơn mà. Đúng không?
Thuỷ Tiên lẫn Thuỷ Tiên há hốc miệng nhìn anh ta như một người ngoài hành tinh. Anh ta vừa nói cái gì? Mười… mười triệu? Cô đã nghĩ rồi, chỉ là thay bản lề thôi, có cần phóng đại đến mức ấy không?
Người đàn ông ngơ ngác:
- Không đủ? Vậy thì hai mươi triệu?
Từ bao giờ mà cái cổng sắt han gỉ nhà cô lại đáng để ra cái giá này? Giống như một buổi đấu giá từ thiện vậy. Thuỷ Tiên thấy tim mình nhảy loạn nhịp, cô nhìn người đàn ông đạo mạo đứng trước mặt. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, như xoáy vào trong tận tâm khảm.
Cảm giác này là gì? Cô đã từng có nó một lần. Chính là vào khoảng sáu năm trước khi lần đầu tiên gặp Hùng – chồng cô.
Theo Eva
Anh bảo rất cẩn trọng khi yêu tôi nên vợ anh sẽ không biết được
Tôi và anh luôn bảo vệ hình tượng của nhau, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn phát vỡ hạnh phúc gia đình anh.
ảnh minh họa
Tôi 24 tuổi, trải qua 3 mối tình, làm nghề giảng dạy nên công việc khá nhàn nhã. Tôi quen anh là người thứ 4, anh đã 37 tuổi, có gia đình hạnh phúc. Quen anh khi tôi vừa tốt nghiệp xong, cuộc sống còn nhiều khó khăn, anh đã ở bên động viên và khuyên bảo tôi nhiều điều trong cuộc sống. Vợ anh hay bất kỳ ai cũng không biết về mối quan hệ của chúng tôi. Anh rất cẩn thận trong mọi việc nên cho rằng vợ anh sẽ không bao giờ biết được. Tôi biết anh sẽ không từ bỏ gia đình vì mình, và tôi cũng không muốn điều đó.
Bên anh tôi thật sự rất vui và hạnh phúc, cảm giác này tôi không có được khi ở trong 3 mối tình trước. Vì tài chính anh cũng tốt, lại làm trong cơ quan nhà nước nên thu nhập ổn định, có nhiều thời gian rảnh bên tôi. Chúng tôi ở gần nhau mỗi tuần, tôi cảm thấy mình không thể từ bỏ được mối quan hệ này. Hay tôi cứ yêu anh và vẫn bắt đầu mối quan hệ khác với người mình có thể lấy làm chồng? Giờ ngoài anh thì tôi không yêu ai cả và chưa chính thức quen ai. Tôi và anh luôn bảo vệ hình tượng của nhau, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn phát vỡ hạnh phúc gia đình anh. Tôi chỉ muốn anh cứ yêu tôi như vậy có được không? Tình yêu của chúng tôi liệu có đúng? Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không?
Theo VNE
Cưới được 10 năm, vợ vẫn chưa quên người cũ Thi thoảng, tôi vẫn thấy vợ mang kỷ vật của người cũ ra xem, cô ấy xin tôi hãy giữ lại chút gì đó cho riêng mình... Ảnh minh họa Người cũ và vợ tôi yêu nhau được hơn 3 năm thì chia tay. Lý do chia tay là anh ta đi du học nước ngoài rồi định cư bên đó. Cái này...