Yêu hết mình ở tuổi 34
Tôi kém anh 3 tuổi, quen được năm rưỡi. Anh từng có vợ và một bé trai 8 tuổi (bé sống với mẹ).
Tôi nghĩ anh từng đổ vỡ nên sẽ thận trọng hơn. Tôi dành tình cảm cho anh nhiều, cố gắng làm mọi điều anh muốn. Đi cà phê, ăn uống đều tôi trả tiền; đi chơi xa tôi chi trả phần nhiều dù lương anh cao gấp 4,5 lần lương tôi. Mỗi lần thanh toán thấy anh không vui nên tôi đều trả.
Khi yêu, tôi không so đo tính toán, chỉ cần người mình yêu vui là được, đơn giản vậy thôi. Rồi anh quyết định đi du học, tôi không làm được gì khác nên vui vẻ ủng hộ. Lúc mới đi, hàng ngày anh vẫn liên lạc, nói chuyện vui vẻ. Hai tuần sau tôi bị té xe, gãy xương đòn, phải ở nhà không làm gì được. Thời gian này thật kinh khủng với tôi, từ một người năng động giờ phải ở nhà, việc vệ sinh cá nhân cũng cần sự giúp đỡ.
Không muốn anh ở xa lo nên tôi nói không có gì, mọi việc ổn. Tôi biết anh bận học nên không dám làm phiền nhiều, luôn để anh chủ động nhắn tin trước. Rồi anh tự dưng “mất tích”, cả ngày không thấy nhắn tin khiến tôi lo lắng. Tôi nhắn cho anh, thấy anh đã đọc mà không trả lời. Cả tuần sau tôi nhắn cũng không thấy anh nói gì. Tôi đoán giờ bản thân bị vậy nên anh bỏ. Tôi sốc, đau khổ. Rồi chẳng hiểu trời xui đất khiến sao mà tôi vào mail và thấy một tin nhắn từ trang web tìm bạn trước đây tham gia. Tôi vào đó và nói chuyện với một người bạn, tâm sự với họ. Anh bạn đó an ủi và cho tôi thấy mình còn giá trị chứ không nên bi lụy như vậy. Sau một tháng nói chuyện, anh tỏ tình với tôi. Tôi nói rõ chưa quên được bạn trai. Anh bảo chỉ cần có cơ hội, anh sẽ khiến tôi thay đổi.
Video đang HOT
Tôi muốn rõ ràng nên nhắn tin nói với người yêu về việc quen bạn mới. Lúc đầu anh chúc mừng, nói sẽ ủng hộ. Vài ngày sau, anh lại gửi mail tình cảm với tôi. Tôi còn yêu nên thấy xúc động, hạnh phúc. Tôi nói với anh bạn mới về tình cảm của mình, không muốn anh phải mất thời gian. Hàng ngày, bạn trai lại nói chuyện với tôi bình thường, như không có gì xảy ra. Rồi Tết anh về nước chơi vài tuần, chúng tôi đã gần gũi và tình cảm như trước. Sau đó anh lại đi, nói muốn tôi đi cùng. Anh sẽ chỉ hỗ trợ tôi việc tìm trường và chỗ liên hệ làm thủ tục thôi, không hứa hẹn chuyện tương lai.
Tôi nói nếu đi thì phải bỏ công việc hiện tại, rồi cần phải học thêm tiếng Anh, nhất là mất nhiều tiền để đi học. Tôi cũng đồng ý như vậy, đi học tiếng Anh, thuyết phục chị gái để mượn tiền, cộng với khoản để dành trước giờ của tôi. Nếu không có gì trục trặc có thể cuối năm nay hoặc đầu năm sau tôi sẽ được ở gần anh. Tôi làm tất cả vì anh, vun vén tình cảm hai đứa, còn anh thì không. Tôi hỏi anh nhớ tôi không, anh lại bảo sao hỏi khó thế và không trả lời.
Cách đây mấy hôm, anh bảo thấy tình cảm lạ lạ. Anh bảo chắc do từng đổ vỡ nên giờ chai lỳ cảm xúc. Tôi quyết định buông nên nói với anh hãy dừng lại. Tôi cần được yêu thương chứ không phải chỉ cần một người đơn thuần là đàn ông và nói với tôi là không có cảm xúc. Hôm qua, anh lại nhắn tin như không có gì, tôi nói lại là không muốn tiếp tục nữa. Anh ngây thơ hỏi lý do vì sao, chỉ vì anh nói là anh không có cảm xúc chăng? Tôi bảo tình cảm phải từ hai phía, trước giờ tôi không nghĩ anh chai lỳ cảm xúc nên cố vun vén, mong anh cảm nhận được, hóa ra tôi đã sai. Giờ tôi buông thì anh lại hỏi vì sao, tôi chẳng thể hiểu nổi.
Tôi không muốn giải thích thêm gì nữa. Anh nói muốn biết ý kiến của mọi người như thế nào về việc này vì cho rằng tôi mình vô lý. Do dịch bệnh nên anh bảo lưu kết quả học, chờ ngày có chuyến bay sẽ về nước và sang năm mới đi học lại. Mong nhận được ý kiến của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Đàn bà cạn kiệt tin yêu sẽ dứt áo ra đi mà chẳng tiếc điều gì
Có những người đàn bà từng coi gia đình như mạng sống của mình. Nhưng ngay trong phiên tòa ly hôn, họ chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Họ thậm chí cũng chẳng cần nhiều lời phân bua, chẳng cần giành giật tài sản với chồng. Khi đàn bà hết yêu, họ sẽ quay lưng lại với những thứ từng xem là tất cả.
Cái sai của người đàn ông là nghĩ rằng người vợ cần và yêu mình quá nhiều sẽ chẳng dám rời đi. Đàn bà trong những năm tháng hôn nhân đã sống cạn kiệt vì gia đình, vô tình đã khiến cho chồng nghĩ rằng mình có tùy ý đối xử ra sao thì cô ấy vẫn cứ ở đó. Nhưng trái tim đàn bà đâu phải là sỏi đá, lòng bao dung cũng có giới hạn. Một khi đàn bà hết yêu, lòng dạ chẳng cần chồng thì họ sẽ dứt áo ra đi, sẽ rời bỏ những thứ mà họ đã từng coi trọng hơn bất cứ điều gì.
Trái tim đàn bà đâu phải sỏi đá, lòng bao dung cũng có giới hạn - Ảnh minh họa: Internet
Cái giá của ấm êm, của hạnh phúc nhiều khi được đánh đổi bằng sự chịu đựng và cố gắng của người phụ nữ. Có những hạnh phúc, những cuộc hôn nhân mà người phụ nữ khóc nhiều hơn cười. Nhưng bất chấp đau đớn, khổ ải, mệt mỏi ra sao người đàn bà vẫn nhất định giữ gìn. Có những người đàn ông tệ bạc đến nỗi nếu kể ra chắc hẳn nhiều người không tin trên đời này lại có những người chồng, người cha như thế. Nhưng đàn bà làm ngơ tất thảy, nuốt nước mắt mà sống cho những điều lớn lao hơn: Đó là tương lai của con, là hạnh phúc của con.
Đàn bà chịu đựng không có nghĩa là họ nhu nhược. Họ hy sinh không có nghĩa là họ mù quáng. Hơn ai hết, họ hiểu lòng chồng và hiểu bản thân mình có thật sự hạnh phúc hay không. Họ còn giữ, còn nhẫn nhịn, còn ở lại bởi vì họ còn coi trọng, còn cần mái nhà này. Nhưng đàn ông rất nhiều người lầm tưởng về sự chịu đựng của phụ nữ. Thấy họ càng nhẫn nhịn, thay vì đàn ông nhìn lại mình thì họ lại tiếp tục gây ra cho người phụ nữ bao nhiêu vết thương lòng.
Đàn ông nghĩ rằng vợ mình chẳng dám ra đi nên tùy ý đối xử - Ảnh minh họa: Internet
Nhiều người đàn ông vô tâm, vô tình đến mức tàn nhẫn. Họ nghĩ rằng, đàn bà vì gia đình, thương chồng con như thế thì chẳng bao giờ dám dứt áo ra đi. Họ nghĩ rằng cho dù bản thân có gây ra lỗi lầm gì nghiêm trọng, có đối xử ra sao thì người đàn bà vẫn sống cam chịu và hy sinh như thế. Nhưng đàn ông đã sai rồi. Đàn bà hết tình sẽ sống vì nghĩa. Nhưng khi cạn nghĩa, đàn bà sẽ dứt áo ra đi mà chẳng bao giờ ngoái đầu nhìn lại.
Có những người đàn bà từng coi gia đình như mạng sống của mình. Nhưng ngay trong phiên tòa ly hôn, họ chẳng rơi lấy một giọt nước mắt. Họ thậm chí cũng chẳng cần nhiều lời phân bua, chẳng cần giành giật tài sản với chồng. Họ mỏi mệt và muốn rời khỏi căn nhà đó nhanh chóng. Chẳng phải đàn bà mạnh mẽ, vô tâm mà họ đã khóc, đã khổ tâm đủ rồi.
Đàn bà đã ra đi sẽ bỏ lại sau lưng tất cả - Ảnh minh họa: Internet
Không có người phụ nữ nào ngu dại cả đời để nước mắt mình rơi vì một người không xứng đáng. Không có một người đàn bà nào chấp nhận hy sinh, cam chịu cả đời mà người chồng không hề biết quay đầu. Đàn ông nên nhớ, gieo gì sẽ gặt nấy. Trong hôn nhân, điều này đúng hơn bao giờ hết. Sẽ chẳng có người đàn bà nào chấp nhận bên anh, hy sinh, vun vén cho anh cả đời khi anh đã đối xử với họ vô cùng vô tâm, ích kỉ. Một khi đàn đã đã muốn đi thì sẽ chẳng có người đàn ông nào giữ nổi.
Yêu đương có thể nghèo nhưng hôn nhân thì không: Trai giàu và trai nghèo lại khiến hội con gái chia phe Yêu là chuyện của 2 người còn kết hôn lại liên quan đến nhiều người. Bởi vậy mà yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Khi bắt đầu yêu đương, chắc chắn ai cũng mong sẽ có một cái kết viên mãn, hạnh phúc là được sống trọn đời bên người mình yêu. Nhưng đương nhiên, để đến...