Yêu em, yêu thêm tình phụ
Tôi biết anh từ lúc còn là con bé 10 tuổi, thích cắn móng tay và chỉ mê chơi búp bê. Bố tôi là thầy giáo chủ nhiệm của anh, bố hay gọi anh đến nhà giúp ông chấm bài. Ngoài việc anh hay cốc đầu tụi con nít, tôi mê tít mọi thứ của anh.
Anh rất khéo tay, hình như anh biết làm mọi đồ chơi trên đời. Lũ bạn trong xóm cứ phải mắt tròn, mắt dẹt nhìn tôi hết khoe con diều giấy được anh tô vẽ cẩn thận đến quả thuyền không thấm nước có thể bơi quanh ao. Khoản đồ chơi đã thế, khoản đồ ăn còn thích hơn. Anh học giỏi, có nhiều chị hâm mộ, gửi thư tình và tặng cả bánh kẹo. Thư tình thì tôi chả mấy hứng thú với những dòng sến sẩm của các chị “vắt mũi còn chưa sạch” (đấy là bố tôi bảo thế), nhưng bánh kẹo thì tôi giúp anh giải quyết hết. Sau này lớn lên tôi vẫn trách anh ngày xưa đầu độc tôi quá nhiều kẹo nên tôi mới thành ra mũm mĩm quá đà.
Lên cấp ba nữ sinh phải mặc áo dài trắng đến trường. Những ngày đầu, tôi khóc suýt cạn nước mắt vì tai họa trời giáng đó, tôi vốn chẳng thon thả gì, mặc áo dài nhìn y chang con vịt lạch bạch. Một hôm anh đến trường tìm, gọi mãi tôi mới chịu ra gặp. Anh bảo vừa bắt xe đò trên Hà Nội về, có mua cốm Vòng nên ghé vào cho tôi. Được quà mà mặt tôi vẫn ỉu xìu, anh cốc đầu hỏi “con bé này hôm nay bị ngớ ngẩn à”, tôi phụng phịu chẳng nói gì hết. Nhìn tôi vụng về vén tà áo dài anh phì cười rồi ra về, lúc quay đi còn đánh rơi câu nói chẳng biết đùa hay thật “em mặc áo dài đẹp lắm!”. Chỉ thế thôi mà suốt buổi học, hai má tôi nóng ran.
Tôi ngập ngừng bước chân vào tình đầu từ năm nhất đại học, lúc đấy anh đã ra trường đi làm. Nhớ mãi một ngày mưa gió bão bùng, tôi nằm bẹp trong phòng trọ, sốt li bì. Anh đội mưa mang thuốc đến, thấy tôi ốm như xác ve anh nói thương tôi. Nhìn ánh mắt anh tôi hiểu ra rằng đó không còn là niềm thương thuở nhỏ dại mà là niềm thương sẽ ám ảnh tôi suốt đời. Nhiều ngày nhiều tháng trôi đi, tình yêu lúc lên lúc xuống, nhưng chưa lúc nào hết mặn nồng. Tôi chưa thấy ai chiều người yêu như anh, dường như mọi ngóc ngách Hà Nội, anh đều đã đưa tôi qua. Giờ ngoái lại, thấy ngóc ngách nào của tuổi thanh xuân cũng có nụ cười, cả nước mắt của anh. Cứ ngỡ rằng tôi sẽ không thể cưới ai khác ngoài anh, người đã ở bên những lúc tôi đau khổ nhất, đã từng đêm dịch tài liệu cho tôi học thi, đã dốc hết khoản tiền tiết kiệm giúp tôi chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho mẹ.
Nhưng rồi dông bão cũng ập đến. Năm cuối, tôi đi thực tập tại một công ty nước ngoài, sếp của tôi là một chàng trai trẻ nhưng rất tài năng. Lúc đấy vẻ lịch lãm hào hoa của người đàn ông thành đạt vừa đi du học nước ngoài về đã làm tôi mờ mắt. Tôi nhận lời yêu anh ta chỉ sau vài tuần quen biết, nhận lời làm vợ chỉ sau vài tháng yêu đương.
Đêm trước ngày cưới, con bạn thân từ Mỹ gọi điện về chúc mừng “nhất mày nhá vớ được ông sếp vừa giàu có vừa đẹp trai”, tôi cười hả hê “số tao nó thế”. Đêm ấy anh cũng gọi, giọng say khướt, anh đọc đi đọc lại bài thơ thời sinh viên đã viết tặng tôi. Tôi cười nhạt, bảo “nếu muốn tôi hạnh phúc thì hãy cắt đứt liên lạc”, đầu dây bên kia chợt im lặng đến thảng thốt. Nỗi im lặng đáng sợ ấy đã kéo dài 3 năm, cho đến một ngày… chuông cửa nhà tôi rung lên.
Video đang HOT
Vẫn là cánh cửa nâu cũ kĩ, vẫn bậc thềm ngày xưa anh ngồi chơi ô ăn quan với tôi, nhưng đón anh không còn là con bé sún răng vì ăn nhiều kẹo của anh, không còn là cô gái hai má đỏ hồng lúc mới yêu. Tôi tự hỏi anh còn trở lại nơi này làm gì, khi tôi giờ đã là gái một con, đã héo mòn vì cuộc hôn nhân chết yểu sau ba năm chịu đựng cảnh chồng ngoại tình. Anh chẳng thay đổi gì cả, sau ngần ấy đau khổ vẫn tìm tôi để nói lại bắt đầu, vẫn đứng trước hiên nhà xưa mà thầm thì “yêu em yêu thêm tình phụ, yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ”. Tôi òa khóc vì ân hận và hổ thẹn, không dám tin những lời anh nói, không dám nhìn kĩ gương mặt anh, nhìn kĩ vào quá khứ chưa phai màu.
Theo VNE
"Làm ngoài giờ' với tôi, em sẽ có nhiều tiền thưởng Tết'
"Công ty năm nay khó khăn nên mọi nhân viên đều phải chia sẻ khó khăn cùng lãnh đạo, cách thiết thực nhất là tất cả đều "đóng góp" khoản thưởng Tết như mọi năm. Riêng em, tôi sẽ đặc cách cho em, thưởng em rất nhiều tiền, chỉ cần thỉnh thoảng...em chịu khó chiều tôi", sếp thì thầm nói với Huyền khi gọi cô vào để "trao đổi công việc".
Sau Tết tây, cả công ty Huyền "sốt xình xịch" vì chuyện thưởng Tết. Mọi năm, cứ sau kì nghỉ Tết tây là giám đốc đã công khai chuyện thưởng Tết Nguyên đán. Vậy mà năm nay, đến giờ sếp vẫn "án binh bất động", chưa thấy có chút manh mối gì về việc có thưởng hay không.
Mẹ chồng ở quê đã điện thoại ra với một list dày những thứ cần phải mua, mà lương chưa thấy, thưởng cũng không. Đã vậy hôm nào về nhà chồng cũng hỏi "Tết nhất năm nay của vợ thế nào để còn tính".
Nghe phong thanh chị trưởng phòng thông báo "chuẩn bị tinh thần vác thân không về nghỉ Tết" mà Huyền toát cả mồ hôi.
Lương chồng thì đã phải đóng tiền thuê nhà hết 2/3, với 5 triệu còn lại không đủ để mua đồ mẹ chồng dặn, huống hồ là mua sắm cho con bộ quần áo mới hay tiền để về quê còn mừng tuổi người nọ người kia.
Than thở với mấy cô bạn đồng nghiệp, mấy cô thì thầm "Năm ngoái cả cơ quan mỗi cá nhân được có 500 nghìn tiền thưởng, nhưng 1 con bé phòng kế toán mới vào thì nghe đâu được thưởng những hàng chục triệu. Tiền ấy là sếp thưởng cho nó vì đi "làm ngoài giờ với sếp".
Nghe mấy cô bạn nói mà Huyền "bán tín bán nghi", bởi không phải sếp không đề cập đến chuyện "làm việc ngoài giờ với cô...
Dù đã bước sang tuổi 50 nhưng giám đốc của công ty Huyền vẫn còn trẻ và phong độ lắm. Mặc dù từ khi vào làm việc, Huyền đã nghe một vài những câu chuyện bàn tán của nhóm nhân viên nữ trong công ty về những quan hệ ngoài luồng của sếp, nhưng mỗi lần gặp gỡ và tiếp xúc với sếp, Huyền đều thấy ở sếp một phong cách làm việc nghiêm túc, cư xử với nhân viên thì hết mực điềm đạm. Và với Huyền cũng vậy, cho dù Huyền chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty.
Cho nên những lời đồn thổi không hay về sếp nhanh chóng trôi vào quên lãng như bao nhiêu những câu chuyện tầm phào mà Huyền nghe được hàng ngày ở chốn văn phòng. Thỉnh thoảng có ai nhắc đến, Huyền còn cự lại với đồng nghiệp rằng "con thầy, vợ bạn, gái cơ quan, sếp thừa thông minh để không dính vào 3 cái nhóm như vậy".
"Chỉ cần chịu khó "làm ngoài giờ" với tôi, em sẽ có nhiều tiền thưởng Tết..."
Cho đến một buổi chiều, khi các nhân viên khác trong phòng đã ra về, Huyền ở lại để làm vệ sinh phòng và thu dọn những đồ đạc sau buổi liên hoan chia tay một nhân viên cũ. Đang lúi húi quét dọn trong bộ mini juyp vốn là đồng phục của công ty thì Huyền giật nảy mình khi phát hiện ra sếp tổng đứng ngay phía sau với ánh mắt hau háu đang nhìn về phía mình. Chưa kịp phản ứng thì sếp đã lao về phía Huyền, dùng vũ lực để định giở trò đồi bại, nhưng Huyền phản ứng quyết liệt và chạy thoát ra ngoài.
Ngay hôm sau, Huyền viết mail xin nghỉ một tuần với ly do bận công việc gia đình, mà thực chất là để ổn định tinh thần và suy nghĩ đến việc chuyển công ty. Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại Huyền vẫn thấy tiếc công việc ổn định và phù hợp mà Huyền đang làm. Nên Huyền quyết định giấu kín sự việc.
Cách đây vài tuần, Huyền được sếp gọi cô cùng đi với sếp để tiếp 2 lãnh đạo của công ty đối tác. Cộng thêm lời hứa, nếu ký được hợp đồng lần này thì sếp sẽ trực tiếp giao cho Huyền phụ trách khiến cho Huyền vô cùng hứng khởi.
Sau buổi đàm phán trên bàn rượu với đối tác thành công, Huyền và sếp lên xe ra về. Dù đã chếnh choáng hơi men, song Huyền cũng đủ tỉnh táo để nhận ra ông giám đốc đang lái ô tô đưa cô vào nhà nghỉ chứ không phải chở về nhà. Cô lập tức phản ứng với sếp, nhưng ông giám đốc đã nhanh chóng mở cửa đưa cô ra khỏi xe, ôm chặt cô rồi bế cô vào nhà nghỉ mặc cô vùng vẫy chống cự.
Ông giải thích với nhân viên nhà nghỉ là người yêu đang giận dỗi, rồi nhận chìa khóa phòng, và bế cô thẳng lên tầng... Sau cuộc vật lộn trên giường hôm đó, Hiền được sếp trấn an và vỗ về bằng lời hứa sẽ tăng lương cho cô và cho cô tiền thưởng Tết gấp nhiều lần những nhân viên khác.
"Công ty năm nay khó khăn nên mọi nhân viên đều phải chia sẻ khó khăn cùng lãnh đạo, cách thiết thực nhất là tất cả đều "đóng góp" khoản thưởng Tết như mọi năm. Riêng em, tôi sẽ đặc cách cho em, thưởng em rất nhiều tiền, chỉ cần thỉnh thoảng...em chịu khó chiều tôi", sếp thì thầm nói với Huyền khi gọi cô vào để "trao đổi công việc".
Ra khỏi phòng sếp, nước mắt Huyền thi nhau lăn dài. Cô không biết giờ phải làm sao, nếu chấm dứt "làm ngoài giờ" với sếp thì có lẽ số tiền thưởng kia sẽ "không cánh mà bay", còn nếu cứ "đâm lao theo lao" thì Huyền thấy có lỗi với chồng. Nhưng nghĩ đến đứa con nhỏ mấy hôm nay cứ liến thoắng "Các bạn trong lớp con được mẹ mua cho nhiều quần áo đẹp để đón Tết, mẹ cũng mua cho con váy đẹp nhé", Huyền đành "nhắm mắt đưa chân". Ừ thì, một lần này thôi...
Theo VNE
Vợ "lên giường" với sếp để lấy thưởng Tết Cô ấy quỳ gối khóc lóc van xin tôi và thề thốt, chỉ là vì sợ bị đuổi việc, vì sợ không có tiền thưởng Tết nên cô ấy tính chuyện cặp với sếp để có tiền. Vợ về kêu trời với tôi rằng, công ty em sắp cắt giảm nhân sự cuối năm, không biết em có nằm trong diện đó không....