Yêu em vì chỉ biết đó là em – sự khích lệ chứa chất phiêu lưu
Người ta thường nói, khi yêu chỉ có con tim đập đến mức như si dại. Nhịp đập đó trở thành “lí lẽ” sai khiến con người sẵn sàng dâng hiến dù “chỉ biết đó là em”.
Thế giới sẽ thật sự nhàm chán và nhạt nhẽo nếu như không có tình yêu. Tình yêu đã được ca ngợi như sức mạnh của nhiệm màu. Quả là không có cảm xúc nào mãnh liệt và thăng hoa như trong tình yêu. Ít ra là tôi đã biết như vậy! Chỉ bằng tình yêu, người ta mới làm cho nhau những điều đôi khi không tưởng.
Nhưng, khi yêu, chưa bao giờ, dù có ai tài năng đi nữa, tự thấy mình “tỉnh tình” mà cứ phải: “có trái tim tình si ô ô ô”, “tình trong cơn ngủ mê”, “tình điên cuồng”… Chỉ có người nhạc sĩ tài hoa, chắc là sau khi đã “tỉnh”, đã viết lên: “Tình yêu như trái phá con tim mù lòa” (Trịnh Công Sơn). Thực tế thì, không có con tim nào không mù lòa, vì nó là nhịp đập của sự thôi thúc, của đam mê.
Tình yêu là biểu tượng cho sự hiến tặng (Ảnh internet)
Chính sự “mê” đã mang đến những cảm xúc vượt thoát khỏi sự tầm thường, có thể hạnh phúc vô biên, có thể khổ đau tột độ. Không có cảm xúc tuyệt vời của tình yêu thì lẽ dĩ nhiên, thế giới mất đi một phần gia tài đồ sộ những tác phẩm văn chương, hội họa, âm nhạc và cả những công trình nghiên cứu như “Siêu lí tình yêu” của Soloviev.
Nhưng, chính sự mê ấy, người ta thường dẫn đến những lầm lạc. Ngay quan đại thần là Hồ Tôn Hiến trong Truyện Kiều khi nhìn thấy cô Kiều tuyệt sắc cũng đã “lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình”. Mê quá nên thế! Trong đời sống không thiếu Hồ Tôn Hiến, không thiếu kiểu “yêu nhau vì sinh lí, quý nhau vì đồng tiền”.
Người phương Tây gọi hiện trạng khi yêu là té, tức là bị đổ xuống bất ngờ. Người Việt gọi là bệnh tương tư, lứa 8x “đời đầu” gọi là Ô.T.T (ốm tương tư, chắc là do câu thơ của Nguyễn Bính: “Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”). Điều này có nghĩa, khi yêu người ta không có an trú trong hiện tại. Người ta chỉ tơ tưởng và khát khao.
Nhưng, như quy luật của cuộc sống, nếu không biết nuôi dưỡng, ngọn lửa nhanh vụt cao thì cũng chóng lụi tàn, “nhanh nóng thì chóng nguội”.
Video đang HOT
Tình yêu không chỉ có niềm đam mê (Ảnh internet)
Nếu chẳng phải vậy, ắt là tỷ lệ ly hôn thời nay không báo động đến thế. Ngay cả khi chưa bước vào hôn nhân, không biết bao người trẻ đã tự tử vì thất tình, thậm chí có kẻ cởi truồng trước nhà như khủng bố người mà mình cho là “yêu họ”, cướp giật vàng bạc tặng người yêu…
Khi yêu, người ta bị chiếm cứ và trở nên ngây dại (Khổ thay! nhiều người xem ngây dại ấy là sự khẳng định với người kia). Thế nên, thời nay không hiếm bạn trẻ gọi nhau là chồng – vợ khi hoan hỉ trao thân. Khi gọi “chồng/vợ” tức là đã có ý trao gửi “toàn thân” (con người đầy đủ cả thể xác và tinh thần) như một “thế chấp” trước sự chứng giám của pháp luật!
Tình yêu, trên thực tế, đã bị hiểu một cách đơn giản, đâu còn sự thiêng liêng như muôn đời ngợi ca. Ngay cả người nhạc sĩ tài hoa Vũ Thành An cũng lầm lạc vì đam mê huống hồ người nông cạn! Khi người yêu đi lấy chồng, ông nghĩ hộ: Mưa bên chồng… có làm em nhớ những khi mình mặn nồng. Sau này, lớn tuổi hơn, ông viết lại: “Con đường em đi đó, đúng đấy em ơi!”.
Yêu như thế là chỉ chìm đắm trong niềm ái dục, gắn với tâm lí chiếm hữu – một trạng thái ích kỷ thường thấy. Người ta nhìn nhận phiến diện về tình yêu và đã đưa nhau đến với những cuộc chung đụng khá dễ dàng, rồi đưa nhau đến hôn nhân và li hôn cũng thật đơn giản. Vì sao li hôn? Hẳn nhiên là không còn thương nhau nữa, hay nói đúng hơn là không “mê” nhau nữa. Trong khi đó, cuộc sống này cần bao nhiêu thứ khác, đâu chỉ có đam mê, ái dục, nhìn đầu mày cuối mắt.
Yêu làm cho con người dễ “chiều theo” cảm xúc. Nhưng, con người này đâu chỉ có cảm xúc không thôi, ta còn trí tuệ, đức hạnh, nhận thức và cả thân thể… Tựu trung, ta còn cuộc sống trong chính bản thân mình. Tất cả những thứ đó làm nên con người ta.
Thế nên, yêu em vì chỉ biết đó là em, dù cho cường điệu đi nữa vẫn là hết sức nguy hiểm, tựa như một sự phó thác cho kẻ khác. Sao lại “không cần biết em từ đâu, không biết em là ai”? Phải cần biết em là ai, em từ đâu chứ! (cho dù ta bỏ qua quá khứ). Con người của ta đâu có dễ trao gửi người khác dễ như vậy!
Tình yêu đích thực, ấy là niềm trao gửi trọn vẹn trong tin tưởng và hiểu biết. Ta chỉ gửi gắm, thổ lộ, trao gửi điều thầm kín với người ta thương. Đó là sự hiến tặng tuyệt vời của tình yêu. Và, phép màu của tình yêu cũng từ đó.
Theo baohatinh.vn
Cô dâu mồ côi lên xe hoa một mình, đối diện với mẹ chồng, bà chỉ nói đúng một câu khiến cô bật khóc
Vợ chính là tài sản quý giá nhất của người đàn ông. Giúp anh ta trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm và chính kiến.
Cô dâu mồ côi lên xe hoa một mình
Năm cô lên 7 tuổi, bố cô mắc bệnh hiểm nghèo. Vì không có tiền chạy chữa, nên ông trút hơi thở trên giường bệnh. 3 năm sau, vì cuộc sống quá khổ cực, mẹ cô chấp nhận đi thêm bước nữa cùng với một người đàn ông giàu có. Sợ nhà chồng dị nghị, nên bà đành bỏ cô lại cho ông bà nội nuôi. Ngay từ khi còn bé, cô đã hiểu sâu sắc 2 bi kịch đau khổ nhất thế gian: mất đi người mình thương nhất và bị người mình thương nhất bỏ rơi.
Ông bà đã già, như ngọn đèn trước gió. Đến khi cô thành công, có chỗ đứng trong xã hội, cả 2 người đã qua đời, chẳng kịp để cô làm tròn chữ hiếu. Cô lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, kiên sống. Sống luôn mỉm cười, tỏ ra hài hước, vui vẻ. Nhưng chẳng ai biết được, đằng sau lớp vỏ bọc xinh đẹp đó là một tâm hồn cô đơn, cùng trái tim chai sạn, vụn vỡ.
Cho đến ngày cô gặp anh. Người con trai hiền như cục đất, nói năng chẳng biết trước sau. Nhưng không hiểu sao lại nhìn thấu nỗi đau của cô, đưa cho cô tờ giấy ăn để lau nước mắt, chìa sẵn bờ vai để cô tựa vào những lúc cô đơn. Sau 3 năm hẹn hò, cô chấp nhận làm vợ, lên xe hoa về nhà anh. Nhưng ngày hạnh phúc ấy cô chỉ có một mình, bởi cha mẹ, ông bà đâu còn bên cô nữa.
Câu nói bất ngờ của mẹ chồng khiến cô rơi nước mắt
- Đám cưới gì mà nhà cô dâu chẳng có một ai. Khoảnh khắc bước những bước đầu tiên về nhà chồng, miệng đời lại được thể dề bỉu, xôn xao. Không hiểu sao nhà trai gia cảnh tốt như vậy, con trai lên chức trưởng phòng, cha mẹ trâm anh phế thiệt, lại chấp nhận rước một đứa con gái không cha không mẹ về làm dâu.
Mẹ chồng đứng đấy, nghe được tất cả. Nhẹ nhàng đến bên con dâu tương lai của mình, nắm chặt tay cô, rồi cương nghị nhìn về phía con trai: "Cô gái này kể từ giây phút này đã trở thành con gái mẹ, dù quá khứ của cô ấy thế này chăng nữa. Con nên nhớ, vợ là tài sản quý giá nhất trong đời con, vàng bạc giàu sang thế nào cũng không thể sánh bằng. Cha mẹ già rồi mất đi. Con cái lớn khôn rồi cũng sẽ bay mất. Chỉ vợ là người duy nhất đi cùng con đến cuối đời".
Cô nghe xong, kìm không được mà rơi nước mắt. Trước đến nay, cô chưa bao giờ dám mơ mộng đến một ngày được lập gia đình, tìm thấy hạnh phúc đích thực. Nhưng cô hiểu, kể từ giây phút này cô đã có một người mẹ, người cha, và chồng, không còn sống trong cảnh mồ côi nữa.
Vợ là tài sản quý giá nhất của người đàn ông
Vợ chính là tài sản quý giá nhất của người đàn ông. Giúp anh ta trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm và chính kiến. Không chỉ vậy, vợ còn giúp anh ta magn lại niềm vui, hạnh phúc, có khi bất ngờ tràn ngập đam mê hứng thú, lúc lại bình dị như một tách trà hết đắng sẽ ngọt. Xã hội mệt mỏi bon chen là vậy, gia đình chính là mái ấm an yên của người đàn ông, để rũ sạch mọi muộn phiền.
Một bữa cơm ngon, vài câu an ủi chân tình là đủ đánh tan bao mệt mỏi ngoài xã hội. Đàn ông nên nhớ, không phải vô cớ mà người ta gọi vợ là bạn đời: Bạn đồng hành. bạn sẻ chia, bạn cùng nắm tay đi qua mọi cung bậc của cuộc sống. Mọi vàng bạc là phù du, chỉ có vợ mới tồn tại mãi mãi.
Xuân Quỳnh
Theo Khỏe & Đẹp
Ngày đón dâu, mẹ chồng "đứng hình" khi nhà gái lên trao quà Cứ nghĩ nhà gái nghèo nên mẹ chồng không muốn con trai mình lấy vợ, chỉ là không ngờ. Có nhiều tình huống éo le trong đám cưới khiến người trong cuộc phải dở khóc dở cười. Câu chuyện của cô dâu dưới đây là một ví dụ. Vì không được nhà trai ưng ý nhưng vẫn miễn cưỡng làm đám cưới vì...