Yêu em gái của “tình một đêm”, tôi bị phản đối dữ dội
Ngày ra mắt gia đình người yêu là ngày một ngày đen tối trong cuộc đời tôi. Tôi không ngờ trái đất này nhỏ hẹp đến vậy. Một thằng con trai vốn mồm mép linh hoạt như tôi cũng không biết nói gì trước sự trớ trêu của số phận. Hương – người yêu tôi thì cứ thắc mắc tại sao tôi như vậy dù cho trước đó hai đứa đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ. Nhưng chuyện này làm sao em hiểu được, chỉ có tôi và chị gái em biết bởi một lẽ chúng tôi đã từng là tình một đêm của nhau.
Ngày ấy cách đây gần 2 năm. Tôi, một thằng con trai 25 tuổi, công việc, cuộc sống bình thường. Chỉ có điều, giống như một số thằng con trai khác, tôi có sở thích “chăn rau”. Các em từ cao thấp, gầy béo, xinh xấu đều được tôi biến thành “rau”. Em nào ngoan ngoãn, coi tôi là “tình yêu đẹp” tôi cho vào “list rau sạch”. Em nào thuộc loại ăn chơi đua đòi tôi cho vào danh sách “rau nát”. Danh sách “rau” của tôi lên tới hàng chục em, từ rau 0 nốt đến rau 1 nốt, hay nhiều nốt. Rau càng ít nốt thì độ dễ dãi càng cao, rau nhiều nốt thì tán tỉnh càng khó. Song, dù khó hay dễ, tất cả chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu tình dục của tôi mà thôi chứ chẳng phải yêu đương gì. Có rau vừa quan hệ hôm trước, hôm sau tôi đã chả nhớ tên. Đôi khi cũng có em rau nào đó làm cho tôi một chút tình cảm nhưng nó cũng nhanh qua. Đạt được mục đích rồi, tôi nhanh chóng tìm cách rũ bỏ hay ra đi không một lời từ biệt. Ấy vậy mà có em sau này tình cờ gặp lại, tôi cứ nghĩ em sẽ chửi tôi là đồ khốn nạn hay đại loại một cái gì đó, vậy mà tôi chỉ bịa ra một lý do có vẻ như hợp lý em đã sẵn sàng ngả vào lòng tôi thêm một lần nữa.
Ở thế giới ảo, tôi giống như một anh hùng
Tôi có tham gia một diễn đàn sex, ở đó chúng tôi bàn luận, trao đổi và cảnh báo cho nhau những “tai nạn” khi “chăn rau”. Ở thế giới ảo đó, tôi sống thật với bản thân mình. Các hình ảnh, clip tôi ghi lại sau những lần “tác nghiệp” khi đưa lên được các thành viên diễn đàn tung hô, khen ngợi. Tôi được coi là “nông dân” điển hình mẫu mực, uy tín của diễn đàn. Các thành viên mới luôn tìm cách nịnh bợ, khen ngợi tôi mong sao tôi “chiếu cố” chia sẻ cho một “em rau” nào đó. Ở đó, tôi giống như một anh hùng…
Nhưng thế giới ảo chỉ là thế giới ảo mà thôi. Đồng nghiệp, bạn bè tôi vẫn coi tôi là một thằng chỉ biết có công việc và công việc. Vỏ bọc của tôi hoàn hảo đến mức các chị em chỗ tôi làm bảo: “không biết bao giờ mới biết mùi đời!”Những lúc đó, tôi chỉ cười hiền lành mặc dù trong đầu lại nghĩ: “Liệu còn cái mùi gì trên đời mà tôi chưa biết chứ!”
Rồi một ngày định mệnh, để tới giờ đây, chính nó khiến tôi nhận ra sự trớ trêu của cuộc đời. Đó là khi tôi được một thành viên uy tín của diễn đàn chia sẻ cho một “em rau” với lời nhắn: “Rau 0 nốt, xinh, chất chơi, sành điệu, chẳng cần gì, chỉ cần thỏa mãn”. Nghe tới rau 0 nốt tôi đã thấy chán, nhưng lại thấy bảo xinh nên cũng có đôi chút tò mò. Thế là tôi lấy số, gọi cho em. Đúng như lời giới thiệu, em thật sự sành điệu và sành đời. Chỉ cần nói chuyện vài câu, tôi đã hiểu mình đang nói chuyện với ai. Chẳng cần vòng vo nhiều, sau 1h nói chuyện điện thoại chúng tôi đã hẹn nhau tại một nhà nghỉ. Sau lần đó, chúng tôi không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Rồi một năm trước, tôi gặp Hương, người yêu tôi bây giờ. Khi ấy, sở thích “chăn rau” vẫn còn song tôi cũng không đam mê như trước nữa. Từ khi gặp Hương, tôi bắt đầu biết sống có ý thức hơn. Hương đến như một cơn gió mát lành kéo tôi thoát khỏi những vũng bùn lầy tội lỗi. Em hiền lành, giản dị như cô gái bước ra từ cổ tích. Ở em, toát ra một vẻ thánh thiện khiến tôi si mê em, yêu em hơn tất cả mọi thứ. Tôi dần quên đi thế giới ảo dù thỉnh thoảng vào lại diễn đàn tôi có thấy họ nhắc đến tên mình. Tôi thay số điện thoại để tránh những cuộc gọi phiền phức của các “em rau”. Hương làm cả con người tôi thay đổi.
Video đang HOT
Hương đến như một cơn gió mát lành kéo tôi thoát khỏi những vũng bùn lầy tội lỗi.
Thấm thoát đã gần một năm yêu nhau, cách đây mấy hôm, chúng tôi quyết định sẽ công khai tình yêu của mình với cả gia đình. Tôi về ra mắt bố mẹ người yêu trong sự tự tin xen lẫn một chút hồi hộp. Bố mẹ Hương đón tôi rất nồng hậu, các cụ nghe chừng quý mến tôi lắm. Ấy thế nhưng, giây phút tôi nhìn thấy chị gái em là giây phút tôi hoảng sợ và hoang mang đến tột cùng. Đó chính là cô gái sành điệu tình một đêm hơn 1 năm về trước. Người chị gái này trước giờ tôi chỉ nghe Hương kể lại. Một cô gái cá tính, đôi khi sống bất cần nhưng yêu thương em gái hết mực. Khi nhìn thấy tôi, thoáng một phút sững lại, nhưng rồi người đó vẫn mỉm cười, tiếp đãi tôi như không có chuyện gì. Mấy tiếng đồng hồ ở nhà em như dài cả thế kỷ, tôi nói năng ấp úng, cư xử như người ở trên mây kệ cho Hương cứ thắc mắc. Lúc đó, tôi giống như tên tội đồ chờ đợi phán quyết…
Tôi gần như quên mất người đó nếu như không có buổi ra mắt. Một ngày sau, người đó đã gọi điện và hẹn gặp tôi. Cô ấy yêu cầu tôi phải chấm dứt ngay với Hương, nếu không sẽ nói mọi chuyện cho Hương biết. Lúc ấy, tôi chẳng biết làm gì ngoài chuyện cầu xin người đó đừng nói cho người yêu tôi mọi chuyện. Tôi nói mình thật lòng yêu Hương, tôi đã thay đổi chứ không còn như trước nữa nhưng cô ấy vẫn không tin lời tôi. Cô ấy còn nói cho tôi một tuần để giải quyết tất cả. Tôi nghe những lời đó mà hoang mang tột cùng. Tôi thật sự yêu Hương, tôi không muốn mất em. Tôi ân hận vì những nông nổi ngày trước. Trong đầu tôi cứ hiện lên hàng loạt câu giá như… giá như…
Giờ tôi phải làm sao? Chấm dứt với Hương ư? Tôi không thể. Hay nói cho Hương nghe mọi chuyện rồi cầu xin em tha thứ? Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi cứ ước, giá như… giá như…
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...