Yêu em bằng tất cả những gì anh có!
Cuộc sống của em không xáo trộn khi anh đến, và anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, có lẽ là đó là ngày cuộc sống này cho tôi cơ hội một lần nữa biết rung động. Một lần nữa tôi tự nhủ với lòng mình “Anh đang và sẽ yêu em bằng trọn những gì anh có!”.
Nhiều người đã nói rằng, tình đầu sẽ rất khó quên, sẽ rất đau và để lại nỗi ám ảnh nếu như tan vỡ. Tôi đã từng chịu cảm xúc đó. Suốt những tháng ngày căm ghét, ám ảnh cái thứ tình yêu giả dối mà tôi từng dành trọn niềm tin và sức lực… Tôi đã khoác lên mình một con người khác, chai sạn, bất cần và một chút đểu cáng nhưng đằng sau đó lại là những vết thương không bao giờ lành được. Thế rồi em đến, ngay tại khoảnh khắc nhìn thẳng vào ánh mắt em, con tim tôi rạo rực, muốn cháy một lần nữa.
Em – một cô gái hồn nhiên, giản dị, để lại ấn tượng chỉ bằng chiếc quần jeans và áo phông trơn sáng màu. Sự nhiệt huyết, thoải mái vốn có của em đôi lúc khiến tôi cười và nghĩ vu vơ: “Em sinh ra để làm con trai thì hợp hơn đấy!”. Còn đôi mắt em, đó thực sự là nơi kết nối tâm hồn. Trong lần nói chuyện đầu tiên ấy, tôi đã nhìn thật lâu, dành hết mọi sự chú ý của mình để tìm hiểu đôi mắt đó. Và tôi quyết định, thầm gọi em là Nắng.
Nắng sưởi ấm trái tim tôi, Nắng xua tan đi những ngày mưa tôi phải chịu đựng và chỉ Nắng mới luôn ở cạnh bên Gió thôi.
Video đang HOT
Yêu em, tôi như cơn gió nhẹ giữa những tia nắng gắt mùa hè (Ảnh minh họa)
Ngày em đón nhận tình cảm tôi dành cho là ngày đầu tiên chúng ta cầm tay nhau. Cảm giác đan từng ngón tay, giữ em thật chặt, dắt em đi giữa phố đông người với tôi ý nghĩa lắm. Tôi thấy lòng mình thật bình yên, thấy như mọi điều tuyệt vời nhất như đang sát cạnh và chỉ mong khoảnh khắc ấy đừng trôi.
Nhưng… thời gian ấy cũng là lúc em nói em không thích sự lãng mạn, em không thích những cử chỉ quan tâm thân mật, em thích được tự do không gò bó. Tôi đã hơi chạnh lòng, tình cảm của tôi chỉ lớn thêm khi tôi được quan tâm em hơn, những điều lãng mạn tôi thích và chỉ dành cho duy nhất người tôi yêu. Song tôi quyết định chấp nhận, tôi sẽ cố gắng giữ nhịp cảm xúc của mình, tự hứa với bản thân: “Cuộc sống của em không xáo trộn khi anh đến, và anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em”. Em nói yêu em sẽ rất thiệt thòi vì em không giống những cô gái khác, nhưng tôi tin với những gì tôi dành cho em, sẽ đến một ngày, chúng ta quan tâm nhau không một chút ngại ngùng.
Em à, ngay tại thời điểm này, tôi đã hiểu tâm trạng lúc bị cảm xúc chi phối hoàn toàn. Có thể tôi là người nghĩ nhiều, khi chấp nhận để em tự do, không gò bó là đồng nghĩa với những lo lắng, ám ảnh trong tôi lớn dần lên. Tôi không hối tiếc vì tôi nhận thấy rằng mình đã sống trọn vẹn, không giả tạo, không chút lừa dối. Với cảm xúc, tôi dễ bị lung lay, nhưng sau tất cả tôi không phải là người dễ từ bỏ.
Phải cố gắng vượt qua khó khăn mới nhận được những điều tuyệt vời, nhưng trên chặng đường như một mình tôi đi này, cần lắm những lời động viên, dù là nhỏ thôi cũng đủ làm tôi có thêm niềm tin. Yêu em, tôi như cơn gió nhẹ giữa những tia nắng gắt mùa hè. Tôi sẽ cố, cố tới ngày chúng ta sẽ là cơn gió chiều và tia nắng ấm dịu êm. Bàn tay em sẽ nắm chặt bàn tay tôi trong vô thức như tôi đang làm… Và sẽ yêu nhau dù có cách xa!
Theo VNE
Em sẽ lại đứng sau anh
Em sẽ lại đứng sau anh, tiếp tục nhìn anh bước về phía trước với người con gái khác.
Có lẽ em sẽ chấp nhận nỗi đau này dễ dàng hơn nếu em là người đến sau trong cuộc đời anh. Khi ấy, em sẽ đổ lỗi tại số phận an bài em đến quá trễ. Nhưng em không có được cả cái may mắn đó để mà đón nhận nỗi đau cho nhẹ nhàng hơn. Em là người đến trước, bao năm qua em vẫn ở bên anh, nhưng tiếc rằng đôi mắt anh không nhìn về em.
Bao năm qua, có lẽ anh đã không biết rằng em yêu anh ngay từ khi trái tim của cô gái mới lớn biết rung động. Anh là mối tình đầu của em từ ngày ấy cho tới tận bây giờ. Có lẽ vì thế mà em không có được anh bởi tình đầu nào cũng không thành và nhiều đớn đau. Em và anh lớn lên bên nhau. Tuổi thơ của chúng ta là những ngày rong chơi, học chung trường... Cho tới tận khi em lớn, trở thành cô thiếu nữ 18, đôi mươi xinh xắn, dịu dàng, anh vẫn là chàng trai luôn bên cạnh em mỗi khi em cần.
Em đã hi vọng rất nhiều vào tình yêu nơi anh. Em mong đợi những sự quan tâm, chăm sóc và ân cần của anh một ngày nào đó sẽ trở thành tình yêu đôi lứa. Em đã chờ, chờ đợi từ năm này qua năm khác. Từ khi em chỉ là cô gái vừa chợt lớn, còn ngây thơ, trong trắng cho tới khi trái tim bắt đầu có những vết rạn vì đau. Em đã khước từ biết bao lời tỏ tình để chờ đợi anh. Nhưng rốt cục, có lẽ anh không hiểu hoặc anh hiểu nhưng không đón nhận. Anh đã im lặng ngần ấy năm.
Nhưng em không phải là một cô gái dễ bỏ cuộc. Em kiên trì đợi anh. Em không tin anh lại có thể lạnh lùng và vô cảm đến như vậy. Bao năm rồi em vẫn là một cô gái độc thân dù xung quanh luôn có những chàng trai chờ đợi một cái gật đầu. Chỉ điều đó thôi, em tin là anh biết lí do. Em ra đi làm, trở thành một cô gái chững chạc, điềm tĩnh, tình yêu cho anh lớn dần lên cùng với nỗi đau phải chờ đợi. Em không phải là cô gái hèn nhát không dám nói lên tình yêu của mình. Nếu anh chỉ là một chàng trai em tình cờ gặp trong đời và đem lòng yêu anh, em sẽ mạnh mẽ để nói với anh rằng em yêu anh. Nhưng chúng ta có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều kí ức bên nhau. Em sợ rằng lời em nói ra có thể làm anh khó xử. Khi ấy, anh sẽ vì thương hại em mà nhận lời, hoặc cũng vì thương hại em mà từ chối để em không khổ. Em quyết định sẽ mãi mãi giữ im lặng, cho tới khi nào anh nói ra hoặc cho tới khi nào em có thể yêu một người khác.
Em không tin anh lại có thể lạnh lùng và vô cảm đến như vậy (Ảnh minh họa)
Và rồi, sau bao năm chờ đợi, anh đã có câu trả lời. Ngày anh hẹn em đi ăn tại một nhà hàng sang trọng, em đã rất vui. Vậy mà khi tới nơi, nhìn anh ngồi bên người con gái đó, trái tim em như chết lặng. Đôi chân em đã gần như khuỵu xuống. Em cố gắng giữ một nụ cười trên môi để bước vào. Ngồi đối diện anh, trở thành một người chứng kiến câu chuyện tình yêu đó, em chưa bao giờ thấy đớn đau và đơn độc như lúc ấy.
Cuối cùng thì anh đã tìm được một người con gái để anh nắm tay đi suốt cuộc đời. Tất nhiên, người đó không phải là em. Hơn 10 năm rồi, em vẫn mãi ấp ủ mối tình đơn phương với anh. Anh là mối tình đầu và có lẽ cũng là mối tình sâu nặng nhất chẳng thể nào em quên. Người ta đến sau nên không có được người mình yêu đã đành, em gắn bó với anh bao năm qua, chờ đợi và hi vọng để rồi lặng nhìn anh sánh bước bên người con gái khác.
Em cũng biết anh hiểu tình cảm em dành cho anh. Anh im lặng không hỏi em về điều đó là để tránh cho em không phải thú nhận tình cảm của mình mà anh không đáp lại. Và cũng để chúng ta mãi giữ một mối quan hệ tốt đẹp như bây giờ. Nếu đó là điều anh cố gắng làm thì ngày hôm nay em chúc phúc cho anh. Em hứa lời yêu đó sẽ mãi mãi chôn giấu trong lòng, để cả anh và em không phải khó xử khi vô tình chạm mặt nhau, để em vẫn là cô em gái bé bỏng của anh như ngày nào.
Cái cảm giác ở bên anh bao năm rồi chứng kiến anh thuộc về người khác còn đau đớn gấp bội phần là kẻ đến sau. Nhưng cuộc sống đôi khi nghiệt ngã vậy đó. Em sẽ lại đứng sau anh, tiếp tục nhìn anh bước về phía trước với người con gái khác. Lần này, em không đi theo anh như cái bóng, em chỉ nhìn anh thôi... cho tới khi nào, bóng anh đi khuất xa tầm mắt, cho tới khi em không còn thấy anh thêm nữa...
Theo VNE
Cuộc tình mong manh Cám ơn cuộc tình mong manh này đã sưởi ấm cho con tim hao gầy nhưng khoảng trống của nó để lại là lớn biết bao... Em! Anh viết những dòng này gửi cho em cũng như gửi lại tất cả những kí ức xưa về một khoảng trời nào xa lắm. Khoảng trời mà ngày xưa chúng ta vô tình biết đến...