Yêu đơn phương như chờ tàu hỏa ở sân bay
Tình yêu đơn phương, cái thứ tình cảm đau thương chồng chất bao đời nay vẫn vậy. Với họ chỉ là tình cảm vụt qua, nhưng với ta là nổi đau muôn kiếp. Ngốc nghếch tin vào một phép màu, tự gieo hi vọng cho bản thân để rồi như tự cầm dao cứa vào cổ tay. Biết là đau vẫn làm biết rằng sai vẫn theo.
Đã lâu cô không làm điều ấy. Cái việc cô vẫn hay làm khi quyết định để một ai đó ra khỏi cuộc sống của cô là xóa họ ra khỏi bạn bè trên Facebook. Nghe thì thật là con nít, đã bao người cười nhạo cô nghĩ rằng cô bồng bột trẻ con nhưng không… Họ đâu biết đó là cách cô kết thúc một nổi đau.Và hiện tại cô cho phép mình lần cuối mỉm cười chào biệt người đi ngang cuộc đời cô…
Chập choạng rạng sáng, cái độ cô hay giật mình dậy khi người ta say giấc nồng. Quen việc quơ vội cái điện thoại lên mạng xem tin tức, cô bàng hoàng nhìn ra anh, người con trai cô yêu đang ôm người con gái khác kèm dòng caption ngắn gọn:” Ai cũng có khoảng trời riêng “. Anh có người yêu, cái điều cô không mong đợi cuối cùng đã tới.
Cô yêu anh, điều đó ai cũng biết và cả anh cũng vậy mặc dầu đó chỉ là tình yêu đơn phương nơi cô nhưng chưa bao giờ cô mặc cảm buông bỏ anh.
Video đang HOT
Thoạt đầu cô quan tâm anh hết mực, luôn mong muốn những điều tốt nhất đến với anh. Những dòng tin nhắn vội dù rất bận vẫn chưa bao giờ cô để anh chờ. Cô sợ sợ mình lạc mất anh. Anh lại khác, anh bận lắm. Bận với sự nghiệp, bận cho tương lai. Anh tiết kiệm tới cả một tin nhắn hỏi thăm, một cái hẹn hay cả một lần thăm cô khi đau ốm cũng không. Có những ngày đông mưa lất phất cô lang thang góc phố chọn mua vài món đồ anh thích. Rồi những ngày lễ nhìn người ta tay trong tay cô cũng thèm khát được đi cùng anh nhưng nó mãi là ước muốn.
Thú thực nơi họ mối quan hệ ấy mập mờ không tên. Cũng có lúc anh bảo anh yêu cô nhưng cuối cùng anh vẫn làm cô đau. Cũng có lúc anh quan tâm cô, cũng có lúc họ như hai kẻ yêu nhau. Nhưng mà hiện tại những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má cô. Cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc cho bao tủi thẹn, bao buồn bực bấy lâu cô cam chịu để rồi đây cô rời xa anh. Rời xa con người cô yêu, một tình yêu khờ dại những tưởng không dứt ra được.
Tình yêu đơn phương, cái thứ tình cảm đau thương chồng chất bao đời nay vẫn vậy. Với họ chỉ là tình cảm vụt qua, nhưng với ta là nổi đau muôn kiếp. Ngốc nghếch tin vào một phép màu, tự gieo hi vọng cho bản thân để rồi như tự cầm dao cứa vào cổ tay. Biết là đau vẫn làm biết rằng sai vẫn theo. Tình đơn phương như chờ tàu hỏa nơi sân bay, rõ là sai lầm sao còn ngồi đợi hả cô gái?
Quá mờ nhạt, quá đau thương. Hãy khóc đi cô bé, khóc cho hết sầu, cho vơi tủi. Ngày mai nắng lên em hãy cười cười cho chính em. Ừ,ta đã từng bị họ xem thường đem ra làm trò đùa tiêu khiển, đã bị họ lừa gạt bằng hi vọng mong manh nhưng ta có được bài học ở đời. Mỉm cười cho qua, xem như ta kém may mắn. Hãy chúc họ hạnh phúc. Còn em, hãy nghỉ ngơi đi,chắc em mệt rồi đấy cô gái. Lần sau hãy để hạnh phúc tự tìm đến em. Đừng đi tìm nó để lại tự làm đau mình, đừng đặt hi vọng vào những chỗ không đáng…
Theo iBlog
Yêu đơn phương chị 4 năm, nên tiếp tục hay kết thúc
Nghĩ đến chị, tôi thấy xót xa lắm, nhưng nếu quên tôi càng không muốn. Tôi vẫn muốn nhìn thấy chị, thấy nụ cười đó.
Tôi gặp chị khi còn học lớp 12. Chị hơn tôi 3 tuổi, chúng tôi quen nhau qua một diễn đàn và hẹn gặp. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, tim tôi đập liên hồi, tay chân vụng về đến nỗi đánh rơi cả mấy quyển sách trên kệ. Đến những lần gặp sau cũng thế, cứ nghĩ sắp được gặp chị là tôi lại cứ lâng lâng trên mây, tim như trống giục. Tôi thích chị nhưng chị có người yêu. Tôi hiểu tính chị, nếu bản thân cố chấp theo đuổi công khai, chị sẽ vì ngại mà biến mất khỏi tôi. Thế là tôi cứ mỗi ngày là "best friend" như chị đã nói. Chị xinh lắm, nói chuyện lại thông minh nữa, chưa kể thành tích học tập cực đỉnh. Thế nên đứa bạn thân mới bảo rằng có lẽ tôi thích chị vì những thứ ấy thôi, chứ không hẳn là yêu. Khi ấy tôi cũng nghĩ do ngưỡng mộ chị quá.
Tôi có bạn gái, cô ấy rất xinh đẹp, học giỏi, có khiếu về nghệ thuật, được khối chàng trong trường theo đuổi. Vậy mà cô ấy yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được, và mọi người đều thấy được điều đó. Mấy đứa bạn bảo rằng tôi hên lắm mới được cô ấy yêu. Thế mà tôi không quên được chị. Có những khi hẹn với người yêu, nhưng chị rủ đi chơi hay đi đâu đó là tôi sẽ tìm cách hủy hẹn ngay để gặp chị. Hay dù có bận chuyện gì thế nào, chỉ cần chị muốn gặp, tôi sẽ rảnh ngay. Đối với tôi, chị luôn quan trọng hơn mọi thứ.
Tôi nhớ có lần chị nói thương tôi, không hiểu vì sao lại như vậy, chữ thương ấy vừa hạnh phúc vừa xót xa; chỉ thương thôi nhưng chị còn yêu, yêu một người khác. Một chút hạnh phúc ấy đủ để tôi muốn tiếp tục bên cạnh chị, dù là bạn tốt. Tôi chia tay bạn gái, ai cũng bảo điên, tôi cũng có buồn nhưng được vài ngày rồi thôi. Tôi và chị không hay nói chuyện với nhau, cũng chẳng hay gặp vì chị bận học, rồi sau khi ra trường cũng bận lo việc làm. Chị là vậy, một người luôn luôn làm tốt việc học và công việc trước khi cho bản thân được nghỉ ngơi. Mà nếu chị có chút ít thời gian cũng dành cho người yêu trước chứ.
Cứ thế trải qua hơn 4 năm, mỗi sáng chúc ngày mới vui vẻ, tối chúc chị ngủ ngon, lâu lâu lại gặp nhau, hay thỉnh thoảng nhắn tin nhiều hơn. Mỗi lần gặp nhau cảm giác của tôi vẫn hồi hộp như ban đầu. Trong thời gian đó, tôi cũng có quen người này người kia nhưng sau tất thảy tôi với họ là kẻ đểu giả. Tất cả họ đều biết trong lòng tôi có một người khác, chỉ là không biết cô gái nào đã khiến tôi si mê như thế. Họ muốn thử, thử một lần kéo tôi thoát khỏi cô gái đó, muốn thử làm tôi yêu họ, để rồi người tổn thương là họ vì tôi chẳng muốn rời đi hình bóng chị.
Khi chị và người yêu chia tay, tôi có nhiều hơn cơ hội được gặp, được chơi xa, được quan tâm chị. Tôi làm bất kể điều gì chỉ cần chị thấy vui, không cần biết rằng mình sẽ nhận được gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó. Chỉ có đứa bạn thân biết thảy mọi chuyện, nó nói tôi vừa đáng trách lại đáng thương. Trách vì không biết nhìn nhận những thứ xung quanh cũng tốt đẹp mà bỏ qua tất cả, thương tôi vì cứ lao đầu vô một thứ không có kết quả và tự an ủi mình để hạnh phúc. Đúng vậy, tôi yêu chị lắm nhưng chị thì không. Chị tốt với tôi, quan tâm tôi nhưng cũng chỉ như một người bạn thân.
Tôi ghét ai nói dối, hôm ấy chị đi với tôi và bảo về sớm để đi công chuyện với mẹ, tôi và chị về hơi trễ, tôi lo lắng chị bị la nhưng vô tình biết được sự thật chỉ là chị đi chơi cùng người khác. Tôi cười nhạt và nước mắt rơi. Lúc đó, tôi nói chuyện với chị có hơi khác, chị nói tôi thay đổi rồi, cáu gắt với chị, không như trước. Đáng lẽ tôi phải hỏi sao chị lại làm thế, vậy mà tôi đã không nói gì đến chuyện đó và lại xin lỗi, hứa sẽ không như vậy nữa, hứa sẽ như trước, chị đừng lạnh nhạt, đừng im lặng, đừng nghỉ chơi với tôi.
Giờ đây, tôi đã cảm thấy mình hoàn toàn tuyệt vọng khi chị để lại tôi và đi mua nước cùng người bạn mới. Hôm ấy, lần đầu tiên, tôi giả vờ cũng thật vui khi xin được số điện thoại một cậu bạn cho chị. Tôi nhìn chị, rồi nhìn hai người họ nói chuyện, cảm thấy mình thật dư thừa, tôi cứ nhìn lung tung xung quanh để khỏi bị đống cảm xúc hỗn độn trong tim làm yếu mềm. Tay tôi cố giữ để không phải bị run lên. Trước giờ vì tôi chỉ gặp chị có hai người nên giờ mới nhận ra những hành động xưa kia, có lẽ do tôi ngộ nhận cứ tưởng chị cũng có chút gì đó với mình.
Tôi đã để chị đi quá sâu vào mình rồi. Đã yêu đơn phương quá sâu đậm rồi. Nghĩ đến chị, tôi thấy xót xa lắm, nhưng nếu quên tôi càng không muốn. Tôi vẫn muốn nhìn thấy chị, thấy nụ cười đó. Đôi khi tôi muốn cá cược với bản thân, thử im lặng xem chị có nhớ đến tôi hay không, nhưng tôi sợ mình thua cuộc. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VnExpress
Em từng sống một mình có sao đâu Dù trái tim em đau vô cùng, trí óc em cũng không còn sáng suốt để suy nghĩ đúng sai nhưng em vốn là cô gái mạnh mẽ mà. Em đã quyết định dừng lại, không yêu anh nữa, không khiến anh phải bận tâm vì cô gái yêu đơn phương anh và chỉ khiến anh xúc động chứ không hề có tình...