Yêu con trai Tây mê cờ bạc qua mạng
Tôi mua vé máy bay và hứa sẽ sang Thái gặp anh, nhưng không biết mình có nên đi không và với tư cách gì.
Tôi 34 tuổi, đã lập gia đình và có hai con trai. Còn anh là trai Tây 37 tuổi, đã có người yêu. Một ngày, chúng tôi tình cờ gặp nhau trên mạng. Tôi là cô giáo dạy tiếng Anh, còn anh đang cần học tiếng Anh để có việc làm. Vì lý do này, chúng tôi thường xuyên lên mạng chat với nhau. Anh tự học tiếng Anh online nên biết ít nhiều, vì vậy chúng tôi chat bằng tiếng Anh và tôi dạy anh thêm nhiều điều mà anh chưa biết. Tôi không biết tại sao khi chat, anh thường kể cho tôi nghe mọi thứ về cuộc đời anh, không sót một chi tiết nhỏ nào. Bạn gái của anh ghen với tôi. Anh nói với cô ấy: “Em đừng như thế, anh và cô ấy (tôi) ở xa như thế, làm sao có thể gặp nhau. Tụi anh chỉ nói chuyện online thôi mà”. Từ khi chat, tôi nói dối với anh là tôi chưa có gia đình.
Cũng thời gian này, vợ chồng tôi ly thân vì chồng tôi nghiện rượu chè. Tôi hết lời khuyên can nhưng khong có kết quả gì. Một ngày, tôi nói với chồng là nếu anh không thể bỏ rượu thì nên bỏ vợ, chồng tôi không nói gì nhưng vẫn uống rượu mỗi ngày. Tôi chịu đựng đuợc 2 năm thì nói với chồng rằng nếu từ giờ anh không bỏ rượu, chúng ta ly dị. Nếu anh không đồng ý ly dị, tôi mặc kệ anh, tôi có đàn ông khác. Tuy nhiên anh ấy vẫn uống rượu mỗi ngày. Hai năm như vậy nên tôi không còn tình cảm với chồng, nhưng tôi không muốn bỏ anh ấy. Tôi muốn có một gia đình hạnh phúc, êm ấm với hai con. Nhưng một mình tôi thì không thể thực hiện mong muốn ấy đuợc. Cuối cùng, tôi và chồng sống trong một ngôi nhà với hai thế giới.
Trở lại chuyện với anh chàng Tây phía trên. Chúng tôi vẫn chat mỗi ngày, một hôm, anh ấy nói với tôi là anh ấy muốn sang nước khác làm việc và anh ấy đã chia tay người yêu vì hai người không hợp nhau. Tôi chia sẻ với anh như một người bạn tốt. Một hôm, anh nói trái tim anh cảm thấy kỳ lạ đối với tôi. Mỗi ngày, anh đều nghĩ đến tôi, nhớ đến tôi. Khi anh sống ở nước khác để làm việc, anh không có bạn bè, rất cô đơn và anh chỉ có tôi là người bạn duy nhất cho anh có thể tâm sự mọi thứ vui buồn. Chúng tôi là bạn bè đuợc 7 tháng thì anh nói yêu tôi, lúc nào tôi cũng hiện hữu trong tâm trí anh.
Trước đó ba năm, anh nghiện cờ bạc và mắc nợ ngân hàng. Vì vậy, thời gian này, anh ấy làm việc ở nước ngoài để trả nợ. Anh ấy nói nếu tôi yêu anh ấy thì cố đợi anh ấy vài năm, anh ấy trả nợ xong sẽ đến Việt Nam và kết hôn với tôi. Tôi cảm thấy thật tội lỗi vì đã dối anh việc tôi chưa lập gia đình. Tôi muốn trốn chạy anh, không online nữa nhưng trái tim tôi không cho phép tôi làm như thế. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng, tôi quyết định nói thật với anh mọi thứ.
Anh không nói gì và biết anh thật sự không còn một hy vọng nào để kết hôn với tôi. Trai Tây khó kết hôn với phụ nữ ly hôn và đã có con, anh không vượt qua được định kiến này. Vì vậy, anh ấy quyết định làm bạn với tôi và không yêu tôi nữa. Khoảng 2 tháng sau đó, anh ấy nói với tôi là anh ấy không thể xem tôi là bạn. Anh ấy yêu tôi quá nhiều và anh ấy sẽ chấp nhận tôi, mặc cho gia đình anh ấy, chị gái và bạn bè cười chê trai tân mà lấy gái đã qua một chuyến đò. Mặc dù anh ấy quyết tâm như thế, tôi cũng thích anh ấy nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không kết hôn với anh ấy (vì mặc cảm, tôi bình thường, không xinh đẹp, còn anh ấy trai Tây, rất đẹp trai và lich thiệp). Tôi không từ chối anh ấy nhưng cũng chỉ cười nhẹ trước những dự tính của anh ấy về chuyện kết hôn. Anh ấy dần làm quen với con tôi qua mỗi lần chat và giới thiệu tôi với mẹ anh ấy. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.
Cuối cùng, một chuyện không may đã đến với anh ấy. Vì khủng hoảng kinh tế bên châu Âu rất nặng nề nên anh ấy mất việc trong khi anh ấy còn trả nợ ngân hàng một năm nữa mới xong. Vì thế, anh ấy phải trở về nước, thất nghiệp, hy vọng kết hôn với tôi tiêu tan. Anh ấy buồn chán và bắt đầu say xỉn mỗi ngày. Tôi khuyên anh ấy cố gắng tìm việc làm khác và tôi sẽ giúp anh ấy một phần tiền trả nợ ngân hàng mỗi tháng. Anh ấy nghĩ nếu thế này thì sau một năm mới hết nợ, sau một năm nữa mới có tiền đến Việt Nam kết hôn với tôi. Cảm thấy quá lâu, anh ấy lại nghĩ đến chuyện cờ bạc.
Video đang HOT
Anh ấy nghĩ nếu thắng cờ bạc, chắc chắn sẽ trả được nợ. Vì vậy, khi tôi gửi tiền trả ngân hàng, anh ấy nướng hết vào sòng bạc và cuối cùng là mất hết, trong khi lãi ngân hàng mỗi tháng một tăng. Anh ấy có hai ngôi nhà, chúng tôi quyết định bán một căn để trả nợ nhưng thời buổi khó khăn, anh ấy đăng tin từ năm này qua tháng khác, từ giá cao hạ xuống thấp vẫn không ai mua. Rồi anh ấy lại say xỉn. Tôi nói với anh ấy là chồng cũ của tôi và tôi chia tay nhau vì anh ấy say xỉn, bây giờ anh cũng vậy. Tại sao đàn ông thích say xỉn như vậy? Chúng ta chia tay đi và buồn rất nhiều.
Cũng qua net, anh ấy quen một phụ nữ Thái Lan, hơn anh ấy 5 tuổi, ly hôn chồng và không thể sinh con nhưng cô ấy rất giàu có. Tôi không biết anh ấy nói thật với tôi hay không nhưng anh ấy nói vẫn yêu tôi và mong một ngày đuợc kết hôn với tôi. Còn và với người phụ nữ này, anh ấy muốn lợi dụng sự giàu có của cô ấy để trả nợ và anh ấy có thể gặp tôi vì Việt Nam gần với Thái Lan. Vì vậy, người phụ nữ này đã trả hết nợ cho anh ấy và cho anh ấy một cuộc sống đầy đủ, không thiếu gì.
Hiện tại, anh ấy sống ở Thái Lan được một năm rưỡi rồi. Năm ngoái, anh ấy muốn nói chia tay với cô ấy nhưng cô ấy khóc rất nhiều và nói sẽ không muốn sống nữa nếu anh ấy ra đi. Anh ấy rất đau khổ, thề không bỏ cô ấy vì cô ấy giúp anh nhiều. Nhưng bên cô ấy, anh luôn nghĩ đến tôi. Chúng tôi nói chia tay nhưng hai trái tim chưa bao giờ hết nghĩ về nhau. Chúng tôi vẫn chat mỗi ngày. Anh ấy vẫn hy vọng một ngày được đến với tôi. Anh ấy cầu xin tôi đến Thái một lần để gặp anh ấy, cho anh ấy đuợc nhìn thấy tôi, nắm tay tôi. Và tôi hứa sẽ đến nhưng hết lần này đến lần khác, tôi không đến bởi tôi không biết lấy tâm trạng gì, tình cảm gì để đối diện với anh ấy, là bạn bè hay người yêu? Riêng với anh ấy, tôi luôn luôn là một người yêu mà anh ấy khắc quá sâu trong linh hồn anh ấy rồi.
Bây giờ, tôi muốn đến và gặp anh ấy một lần vì tôi đã trót hứa sẽ đến và cũng vì anh ấy bảo gặp tôi là một giấc mơ của anh ấy, tôi muốn biến giấc mơ đó thành hiện thực. Nhưng tôi không biết có nên hay không vì bây giờ, gặp anh, đối xử với anh như một người bạn hay một người yêu? Vì người yêu gặp nhau sẽ làm những chuyện khác với một người bạn.
Tôi phân vân không biết thế nào vì tôi mua vé rồi và hẹn anh ấy đúng thời gian đó, chúng tôi sẽ gặp nhau, anh ấy sẽ đón tôi ở sân bay. Còn một tuần nữa là đến ngày đó, mỗi ngày anh ấy đều nhắn tin cho tôi. Anh ấy nói anh ấy đếm từng giờ trôi qua cho tới tuần sau để đuợc ôm tôi vào lòng, được nhìn vào mắt tôi, nắm tay tôi. Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa quyết định đến hay không, xin các bạn cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Yêu trai Tây quá sướng
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một anh chàng ngoại quốc cho đến khi tôi ra trường và làm ở công ty nước ngoài.
Tôi đã gặp, nói chuyện và rất có cảm tình với người đàn ông này. Nhờ anh ta mà ngoại ngữ của tôi khá hơn. Tôi cũng cảm kích người ấy đã luôn bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi. Chúng tôi là đôi bạn tốt, luôn luôn hỗ trợ nhau trong công việc và cả cuộc sống.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. Tôi và anh cùng đi, nơi đó là quê hương của anh. Bản thân tôi cảm thấy tự hào vô cùng vì có được người bạn như anh bên cạnh. Thời gian ở bên anh lâu, và chỉ có anh dựa vào khi ở nước ngoài, tôi đã cảm tình với anh. Và anh cũng vậy. Dường như chúng tôi là hai mảnh ghép cô đơn, gặp được nhau và yêu nhau. Anh thổ lộ tình cảm với tôi trước, thật may mắn là tôi cũng rất yêu anh.
Ban đầu khi bố mẹ biết chuyện tôi yêu người ngoại quốc, bố mẹ phản đối dữ dội lắm. Họ không muốn tôi yêu xa, và cũng sợ con gái sau này lấy chồng sẽ khổ. Lấy chồng ở nước mình còn có thể gặp bố mẹ, lấy chồng xa, nhỡ mà sang nước ngoài sống thì làm sao mà chịu được. Bố mẹ tôi trước giờ đã luôn nghĩ, con gái nên lấy chồng gần, trong phường trong huyện thì càng tốt hơn.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. (ảnh minh họa)
Nhưng sau nhiều lần anh về nhà tôi chơi, cả nhà nói chuyện và tiếp xúc với anh, bố mẹ dần rất quý con người anh. Tôi vốn làm một cô gái khép mình nhưng từ khi yêu anh, tư tưởng sống của tôi cũng khác hẳn. Tôi sống thoáng, thoải mái, tự nhiên, không gò bó trong khuôn khổ như cũ nữa.
Yêu đàn ông ngoại, họ không câu nệ chuyện mình giao du với người này, người kia. Tôi có thể thoải mái đi chơi với bạn bè cả trai cả gái, gặp gỡ thoải mái. Chúng tôi một là đi chung, hai là đi riêng. Nếu muốn riêng tư, chỉ cần nói với anh một câu, anh sẽ bằng lòng ngay, chứ không có chuyện ghen tuông này nọ giống như mấy anh trai Việt.
Anh hay thể hiện sự quan tâm, tình cảm lãng mạn với tôi ngay cả trước mặt người khác. Tôi đã từng thích một người là người Việt, đàn ông Việt lúc nào cũng vô tâm. Họ luôn nghĩ phụ nữ yêu họ nên họ mặc kệ, thậm chí là làm ngơ để đón nhận tình cảm và sự quan tâm từ bạn gái, không hề đáp lại. Họ nghĩ, con gái yêu họ nhiều nên sẵn sàng làm mọi chuyện vì họ. Nên dù họ có làm gì họ cũng luôn bao biện &'cô ấy yêu mình chắc sẽ không chấp nhặt đâu'.
Tất nhiên là vì yêu người ta có thể bỏ qua nhiều chuyện nhưng kiểu vô tâm, thờ ơ lâu dần sẽ khiến đối phương chán. Tại sao cứ phải chấp nhận tính nết này tính nết kia, tại sao không nghe ý kiến của nhau rồi cùng nhau tiến bộ để hài hòa hơn trong cách sống? Đàn ông Việt bảo thủ là như vậy, họ cứ luôn giữ tính cách của mình và bắt phụ nữ phải theo. Nhưng người yêu ngoại quốc của tôi, anh ấy rất thoải mái, không bao giờ ép buộc tôi phải làm cái này, cái kia. Đặc biệt, anh ấy quan tâm tôi mọi nơi, mọi lúc, lúc nà cũng hỏi han tôi thích gì, muốn gì và đáp ứng.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. (ảnh minh họa)
Chuyện bếp núc, anh ấy không bao giờ quan trọng. Người cũ của tôi đã từng yêu cầu tôi học nấu ăn để sau này còn phục vụ chồng. Tôi không cho đó là chuyện xấu nhưng học hay không là tùy sở thích của mỗi người. Không nấu được thì ra hàng ăn nhưng nhiều anh chàng lại cứ phải nấu nướng ở nhà trong khi người yêu hay vợ thì bận trăm công nghìn việc. Với đàn ông Việt, phụ nữ đảm đang thì phải nấu ăn giỏi, công dung ngôn hạnh này kia. Tôi không nói tôi thiếu những điều đó nhưng tốt nhất hãy thoáng thoáng, để mọi chuyện tự nhiên chứ đừng ép phụ nữ quá. Họ sinh ra đâu phải để phục vụ đàn ông.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. Nên khi tôi nói về chuyện con gái còn trong trắng hay không, bạn trai tôi đã cười bảo sao bây giờ còn nói chuyện đó. Anh đâu có bận tâm đâu. Còn đàn ông Việt thì cổ hủ, có người còn đòi chia tay vì người yêu không còn trinh trong khi các anh đã đi ngủ với rất nhiều cô gái khác.
Tôi hi vọng trong tương lai, dù tôi có sang nước ngoài sống thì tôi cũng không phải lo chuyện sống cùng nhà chồng, phục vụ nhà chồng. Tôi cũng không phải nữ công gia chánh, phải tuân theo lời chồng, không làm thì sợ bị chê bai. Trong tương lai, nếu lấy chồng Việt tôi sẽ phải cung kính nhà chồng, phục vụ cả nhà anh và làm trách nhiệm của con dâu, không hay không phải tôi lại bị soi mói, đánh giá. Người ngoại quốc họ không quan trọng chuyện sống cùng nhau hay không, họ lại cho rằng, con cái trưởng thành nên tự lập, sống riêng, đó mới là điều đáng quý. Ai cũng có sức lao động, cũng phải làm và kiếm tiền, không nên đòi hỏi bất cứ ai...
Có thể, đó là văn hóa của họ và cách nghĩ của tôi, nhưng thú thực, yêu trai Tây rất sướng. Tôi không có ý chê bai ai cả, cũng không phải chê đàn ông ở mình, chỉ là tôi muốn nói, có nhiều người yêu, người chồng rất cổ hủ, ép buộc người vợ của mình phải thế này thế kia, đúng là rất lạ. Tại sao không thoáng đãng, không phiến phiến một tí thì cái gì cũng dễ dàng mà ai cũng được vui...?
Theo VNE
Yêu trai Tây, bố mẹ tôi cấm lên cấm xuống Tôi không biết vì bố mẹ không thích anh hay là không muốn con gái lấy chồng xa nên mới cấm như thế. Lấy chồng nước ngoài, nghe có vẻ sang và nhiều người khát khao được lấy chồng Tây cho giàu sang, bố mẹ thì càng mong muốn con cái được sung sướng. Nhưng bố mẹ tôi thì ngược lại, bố mẹ...