Yêu chồng con, sẽ nấu ngon
Giờ tôi nấu ăn đã khá rành. Những lúc rảnh, tôi còn lên mạng học món mới để dành cho chồng sự bất ngờ. Hạnh phúc của tôi tròn đầy hơn từ dạo tôi biết nấu ăn.
Mẹ tôi sinh liền ba anh trai rồi mới có tôi nên cả nhà xem tôi như công chúa nhỏ. Cha mẹ và các anh chẳng bao giờ để tôi động tay vào việc gì. Việc duy nhất tôi biết làm là lột hành, tỏi và nhặt rau. Nhưng lần nào cũng vậy, tôi chưa làm được mấy mẹ đã giật lấy, “nhìn con rù rờ phát mệt, để mẹ làm cho nhanh”. Tôi còn học được gì khi lúc nào cũng bị xua ra khỏi bếp?
Tôi sắp lấy chồng, mẹ mới quáng quàng dạy tôi nấu ăn. Nhưng tôi học làm sao kịp khi thời gian quá ngắn và tôi cũng không hứng thú. Rớ vào, không đổ bể thì cũng đứt tay, phỏng lửa. Tôi thú thiệt với chồng “em không biết nấu ăn”. Chồng tôi tỉnh rụi “không biết thì anh nấu”. Mẹ chồng tôi mất sớm. Chồng là con trai lớn nên từ nhỏ đã biết nấu ăn, quán xuyến mọi việc trong ngoài.
Đi làm về, chồng vào bếp nấu nướng. Tôi nhặt rau, dọn chén bát. Những bữa cơm của chúng tôi vẫn ấm áp dù đổi vai.
Tôi nhận ra, khi có đủ yêu thương, không gì là không thể, kể cả việc trở thành “đầu bếp” của gia đình. (Ảnh minh họa)
Giai đoạn khó khăn nhất là lúc bé Sóc chào đời. Chồng tôi phải làm thêm nhiều việc mới đủ chi tiêu. Nhiều bữa anh đi làm về muộn, còn phải lăn vào bếp nấu nướng. Tôi ngồi nhà ôm con, bức bối vì con ọc sữa, khóc không rõ lý do, vì đói mà không biết nấu gì để ăn… Những bữa cơm của vợ chồng tôi trôi qua trong u uất, nặng nề. Tôi mệt mỏi và anh cũng vậy.
Có bữa, chồng tôi quăng hết các thứ đang làm dở vào bồn rửa, buông gọn một câu: “Thôi, ra ngoài ăn, mệt quá rồi”. Tôi biết, sức chịu đựng của chồng đã vượt ngưỡng. Tôi áy náy vì bất lực. Đồng tiề.n còm cõi của vợ chồng có thể ăn quán được mấy lần? Ăn bữa nay, bữa mai phải kho quẹt để bù vào. Không khí trong nhà ngột ngạt. Tôi linh cảm mọi thứ sắp bung vỡ thành cuộc cãi cọ không cách gì cứu vãn…
Video đang HOT
Giai đoạn đó, cha tôi bị tai biến. Mẹ phải ở nhà chăm sóc cha nên không thể lên giúp tôi. Biết tình cảnh của tôi, mẹ thở dài: “Cũng tại mẹ không dạy con nấu nướng. Nhưng con phải tập nấu. Con yêu chồng thì sẽ làm được. Chồng yêu con, con nấu gì nó cũng ăn”. Câu nói của mẹ cho tôi thêm can đảm. Hôm đó, tôi thử chiên cá và nấu canh bầu. Chồng về nhà, ngạc nhiên vì cơm nước đã sẵn sàng. Dù món cá chiên nát nhừ chỉ còn vụn cá và bộ xương, mấy miếng bầu thì mềm rã nhưng chồng rất cảm động, “em nấu lần đầu vậy là khá rồi”. Tôi mỉm cười mà mắt rưng rưng. Cám ơn chồng đã không ch.ê ba.i, còn động viên em. Cám ơn chồng bấy lâu vì em mà chịu đựng.
Giờ tôi nấu ăn đã khá rành. Những lúc rảnh, tôi còn lên mạng học món mới để dành cho chồng sự bất ngờ. Hạnh phúc của tôi tròn đầy hơn từ dạo tôi biết nấu ăn. Tôi nhận ra, khi có đủ yêu thương, không gì là không thể. Góc bếp từng là nơi tôi rất nhàm chán, giờ là góc yêu thương để mỗi ngày, tôi hứng thú chăm chút những món ăn ngon cho chồng con.
Đỗ Minh
Theo phunuonline.com.vn
Phụ nữ sẽ bớt khổ nếu đừng hi sinh quá nhiều cho gia đình chồng
Tới một ngày nào đó phụ nữ sẽ nhận ra, thà mình đừng hy sinh quá nhiều cho nhà chồng thì đời mình đã bớt khổ, thà mình "ích kỷ" một tí, nghĩ cho bản thân một tí thì giờ đây có lẽ mọi chuyện đã khác.
Ảnh minh họa.
Đọc bài viết Nàng dâu có nên nhẫn nhịn, một lòng hi sinh vì gia đình chồng? của bạn Ngọc Anh mà thấy cay nơi khóe mắt. Chắc hẳn rất nhiều người sẽ khâm phục sự hy sinh của bạn, ngạc nhiên về sức chịu đựng của bạn, nhưng tôi thì không hề đồng tình chút nào với sự hy sinh trong vô vọng ấy.
Tôi cũng như bạn, ghét sự hy sinh, hy sinh một cách mù quáng mà không biết nghĩ gì cho bản thân. Để rồi cay đắng nhận ra dù có hy sinh nhiều thêm nữa vẫn như muối bỏ bể, vẫn là chưa đủ.
Như bao người phụ nữ khác, cũng nhìn thấy cảnh làm dâu của mẹ và rồi chính mình cũng đi làm dâu, tôi thấu hiểu cái cảm giác phải-hy-sinh cho gia đình là gì.
Nói phải-hy-sinh vì nhiều khi cũng muốn thôi cái sự hy sinh ấy lắm, cơ mà mọi người xung quanh và nhìn rộng ra là xã hội cứ đè họ, ép họ vào cái tình thế phải làm vậy thì mới là người phụ nữ của gia đình. Mấy người phụ nữ không vì gia đình đâu? Vậy nên họ cứ mặc nhiên phải hy sinh thôi.
Nói không ngoa thì cái từ "hy sinh" hay được nghe nhất trong các cuộc thi hoa hậu.
- Theo em, đức tính nào của người phụ nữ Việt Nam mà em thấy là tuyệt vời nhất?
- Em xin được trả lời câu hỏi của ban giám khảo. Theo em, đức tính tuyệt vời nhất của người phụ nữ Việt Nam là đức hy sinh ạ!...
Rồi cả hội trường vỗ tay rầm rầm tán thưởng cho câu trả lời xuất sắc.
Riêng tôi thấy câu trả lời đó thật đáng suy ngẫm. Suy ngẫm xem tại sao biết bao con người lại cho rằng sự hy sinh là cái gì đó cao quý, đáng để tôn vinh và nhân rộng.
Hãy nhìn lại những tháng ngày hy sinh của mẹ. Thức khuya, dậy sớm, làm việc quần quật vì chồng vì con mà chẳng có phút giây nào nghĩ cho bản thân. Vất vả kiếm được đồng tiề.n cũng chỉ để dành mua món quà, tấm bánh, manh áo mới cho chồng cho con mà chẳng đoái hoài tới cái áo đã sờn, đôi dép đã rách vá chằng vá chịt, tới làn da sạm đi vì nắng khiến mẹ già trước tuổ.i.
Hãy nhìn lại những tháng ngày hy sinh của chính mình. Đi làm quần quật về nhà lại cơm nước, con cái, tắm giặt, học hành, nội-ngoại, mà quái lạ là cái gì cũng cứ phải chu toàn, kiểu giỏi việc nước đảm việc nhà.
Nhiều khi bạn hy sinh chẳng tính toán mà người đời lại cứ toan tính. Bạn gầy mòn, suốt ngày sấp sấp ngửa ngửa, chồng thì lười chảy thây, béo phây phây thế mà mẹ chồng vẫn bảo: "Con phải cho nó nghỉ ngơi, ăn uống cẩn thận vào, mẹ thấy nó gầy đấy"?!
Mỗi dịp lễ tết, cứ phải về nhà nội vì "lâu lắm rồi không về" mà ông bà không tự hỏi "bao lâu rồi nó chưa về nhà ngoại". Ngẫm mà tủi thân ghê gớm.
Tâm lý phụ nữ phải biết hy sinh bó con người ta vào trong cái khuôn khổ của sự mệt mỏi, không cho phép phụ nữ được làm điều mình thích và không cho đàn ông được làm điều đáng lẽ họ phải làm.
Thay vì nói "hy sinh" hãy nói "biết suy nghĩ cho người khác". Vì biết suy nghĩ cho người khác thì vẫn còn biết nghĩ cho bản thân mình chút gì đó chứ chẳng phải cho đi tất cả rồi nhận về nhiều khi cũng chỉ là sự bất định.
Đâu đó không chỉ là sự hy sinh của một người mẹ, một người vợ mà còn là sự hy sinh của biết bao người phụ nữ trong mỗi gia đình nhỏ. Còn biết bao sự hy sinh nữa không thể kể hết và cũng bởi chẳng thể nhớ hết.
Có ai còn muốn được làm người hy sinh?
Nguồn Internet
Khi sức chịu đựng vượt khỏi giới hạn, đàn bà sẽ rất tuyệt tình Một khi đàn bà đã tổn thương quá nhiều bởi những lời yêu vô nghĩa, họ sẽ quay lưng và bước đi một cách tuyệt tình, không luyến tiếc. Lời yêu chẳng bao giờ là đủ. Dù cho, một ngày bạn được người ta nói yêu thương bao nhiêu lần đi nữa. Và dù, nói lời yêu nhiều hay ít thì cũng đồng...