Yêu bóng người xưa
Đã có nhiều lần mình tự hỏi, tại sao mình không làm được điều như bao người con gái khác vẫn làm: yêu một chàng trai theo đuổi mình để bớt đi nỗi cô đơn.
Tôi từng mơ về anh, nó giống như một giấc mơ trong chuyện cổ tích. Với tôi, có anh trong cuộc đời đã là một câu chuyện đẹp, tôi chẳng cần gì hơn nữa. Người ta thường nói, tình yêu vụ lợi và đầy toan tính, nhất là trong xã hội hiện nay. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng đó cũng không có nghĩa rằng, không tồn tại thứ gọi là tình yêu mãnh liệt, điên cuồng,mê muội giống như tôi lúc này.
4 năm nay tôi đã yêu một người nhưng lại chẳng được đáp lại. Tôi mường tượng ra khuôn mặt anh mọi lúc. Những lúc căng thẳng mệt mỏi tôi đều nghĩ về anh, lấy anh làm động lực để sống. Tôi chưa bao giờ nhận được một lời tỏ tình nào từ anh nhưng trong thâm tâm tôi đã coi anh là người yêu. Anh chỉ quan tâm tôi giống như một người em gái, nhưng tôi vẫn không thừa nhận sự thật ấy vì tôi quá yêu anh.
Bạn bè tôi mắng mỏ, trách giận vì sao tôi lại tự làm khổ bản thân mình khi xung quanh tôi có biết bao chàng trai theo đuổi. Nhưng tôi cứ ôm chặt hình bóng anh, đóng cửa trái tim mình, không đón nhận bất cứ một lời tỏ tình từ người đàn ông nào khác. Tôi sống như vậy 4 năm nay, dù chỉ để cô đơn, chỉ để khóc vì nhớ anh, chỉ để gặp anh mỗi tháng 1 lần, chỉ để ôm mộng rằng một ngày nào đó, khi anh mệt mỏi anh sẽ dừng chân nơi tôi, chọn tôi làm điểm tựa của cuộc đời. Thật mơ hồ nhưng đó là hi vọng cuối cùng của tôi, đó là niềm tin để tôi tiếp tục sống tốt hơn.
4 năm nay tôi đã yêu một người nhưng lại chẳng được đáp lại. Tôi mường tượng ra khuôn mặt anh mọi lúc. (ảnh minh họa)
Tinhnoitru…@…
Trên đời, sợ nhất là cảm giác cô đơn. Cứ tưởng tượng, ngày người ta vui vẻ bên nhau, tay trong tay hò hẹn, còn mình ngồi trong căn phòng vắng, không có ai chia sẻ… thì còn gì đau đớn hơn? Người mình mong mỏi thì chẳng đến bởi có thể họ đang vui vẻ với ai đó không phải mình.
Đọc bài viết của bạn tôi như thấy mình ở đó. Không biết bạn năm nay bao nhiêu tuổi rồi? nhưng tôi thì đã 30 tuổi, cái tuổi được coi là ế trầm trọng rồi đó. Cách đây 4 năm, khi tôi mới ra trường, tôi xin làm việc ở một doanh nghiệp tư nhân lớn, có hợp tác với 1 công ty của Thái Lan. Anh đại diện cho công ty và thường xuyên làm việc với chúng tôi (vì tôi là trợ lý giám đốc). Thời gian đầu, anh và tôi thường xuyên tranh luận với nhau vì chưa hiểu cách làm việc của nhau. Nhưng lâu dần, tôi nhận ra anh là người làm việc rất có trách nhiệm và người đàn ông rất chu đáo và biết quan tâm đến người khác, một trái tim đôn hậu.
Dần anh đã cảm phục được tôi, nhưng trái lại anh chưa khia nào ngỏ ý yêu tôi. Tôi cứ lầm lũi đi bên anh 3 năm và tôi đã phải chuyể công tác để xa anh, để quên. Nhưng đã gần 2 năm trôi qua, hình bóng anh vẫn bên tôi, dù bên bất cứ ai, tôi vẫn nhớ anh. Tôi chỉ cách anh 5km thôi, nhưng nó rất xa và chưa khi nào tôi và anh có cái hẹn gặp gỡ. Và cứ thế, tôi vẫn cô đơn vẫn 1 mình mang theo hình bóng của anh. Tôi hiểu bạn, hãy cố gắng lên bạn, hãy thử một lần thổ lộ xem sao? Vì biết đâu anh ấy yêu bạn mà không dám nói. Chúc bạn hạnh phúc!
Hoacat…@…
Video đang HOT
Đã có nhiều lần mình tự hỏi, tại sao mình không làm được điều như bao người con gái khác vẫn làm, yêu một chàng trai theo đuổi mình để bớt đi nỗi cô đơn. Nếu cảm thấy không hợp nhau thì chia tay. Bởi mình chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đặt một hình bóng nào đó trong trái tim mình để thay thế anh.
Đã có nhiều lần mình tự hỏi, tại sao mình không làm được điều như bao người con gái khác vẫn làm, yêu một chàng trai theo đuổi mình để bớt đi nỗi cô đơn? (ảnh minh họa)
Mình yêu anh, yêu từ lần đầu tiên gặp mặt. May mắn thay sau đó, mình đã nhiều lần có cơ hội để tiếp xúc với anh. Tình cảm tiến triển, mình ngỡ tưởng anh cũng yêu thương mình nhưng không phải, anh đối với mình cũng giống như tất cả những người con gái khác, ân cần, nhẹ nhàng. Vì thế mà xung quanh anh có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhưng họ cũng chỉ đau khổ vì anh giống như mình mà thôi.
Anh không cho ai bất kì lời hứa hẹn nào nhưng lại mang đến cho họ bao niềm hi vọng, để họ và mình đều ngộ nhận rằng, họ đang được anh yêu.
Kết thúc của những cuộc tình đơn phương này chỉ là nước mắt chua cay, đau khổ và tuyệt vọng. Anh chưa có người yêu, chẳng ai bên anh nhưng anh lại chẳng chọn cho mình một người con gái tốt. Đôi khi mình thấy rất tự tin trước anh, vì mình nghĩ, một đứa con gái ngoan ngoãn, đạo đức, chưa từng yêu ai lại có học có hành, xinh đẹp như mình thì lẽ nào không được anh yêu? Nhưng, tất cả chỉ là viển vông thôi bạn ạ.
Giờ đây, anh đã không còn thường xuyên đến chơi với mình nữa. Có thể thời gian đã khiến tình cảm của anh nhạt nhòa hoặc anh không muốn mình hi vọng gì vào anh. Nhưng mình đau khổ lắm vì trong tim mình chỉ nghĩ đến anh. Đã có rất nhiều lần để quên anh nhưng kết quả, mình không thể. Mỗi lần anh nhắn tin hỏi thăm, chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi cũng đủ mình khóc ròng. Thật sự là rất đau khổ bạn ạ nhưng biết làm sao được khi người ta không yêu mình.
Lúc này, mình đã buông xuôi với tình yêu, mặc kệ cho điều gì đến thì đến. Mình không còn tâm trí nào để nghĩ đến những người khác, mình đã vô cảm rồi. Chỉ mong một ngày không xa có thể mãi mãi quên anh.
nguyenthiluyen…@…
Theo VNE
Ngang qua ngày cũ
Đi qua gian hàng quần áo nam để mua sắm cho con, chị đụng anh từ trong đi ra. Niềm vui và nỗi hào hứng trong chị khựng lại. Chị không ngờ gặp chồng cũ ở nơi này. Hồi đó, chở chị đi chợ, siêu thị là việc mà anh phải làm một cách miễn cưỡng và anh luôn đứng chờ ngoài cổng.
Chị rủ con trai đi siêu thị mua sắm. Con trai 15 tuổi, đang cau có với cái máy tính bị lỗi, nhăn nhó nhìn mẹ: "Mẹ không cần phải tìm cách huấn luyện con, mai mốt lớn lên con không giống ba đâu mà mẹ lo".
Chị điếng người. Ba mẹ chia tay ba năm rồi, những lời chị nói trong cơn giận cá chém thớt, con trai vẫn còn nhớ sao? Chồng đi làm về nằm dài đọc báo trong khi chị quay dọc quay ngang đủ thứ việc, nói bóng gió xa xôi chồng không thèm hiểu, mà nói thẳng thì chồng phóng xe ra quán cà phê ngồi luôn. Không nói vào tai chồng được, chị mượn con trai để chì chiết "con trai con gái gì về tới nhà cũng xăn tay áo lên mà cùng làm, không biết thì tập làm mới biết, biết rồi mới đỡ vô tâm". Hai tiếng vô tâm đay đi nghiến lại ngày ngày...
Chị nào có ý xa xôi, rủ con đi siêu thị là vì cần có người mắt sáng lướt dùm nhãn hiệu và ngày hết hạn trên bao bì. Siêu thị mùa này chắc chắn sẽ đụng nhiều người quen biết, nhất là ở gian quần áo, giày dép. Thế nào lại chẳng ngắm nghía nhau và dĩ nhiên là so sánh. Chị không muốn mình bị nhìn thấy như một bà già kỹ tính nheo mắt so dò mấy con số trên món hàng, mà chợ Tết thì cần mua biết bao nhiêu là món. Vậy đó, mắt chị dạo này khi đọc báo hơi lâu một tí đã thấy mỏi, gặp trang báo in chữ nhỏ thì phải nheo đến nhăn nhúm mắt mũi.
Ai hài lòng với cuộc sống thì xinh đẹp phơi phới, ai ôm nỗi buồn thì già đanh là cái chắc. Chị muốn trong những cuộc gặp gỡ tình cờ, chị sẽ phô ra một dáng vẻ ngon lành, tươi tắn trẻ trung, miệng cười vui và mắt sáng long lanh.
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Muốn con trai đi siêu thị với mẹ là vậy. Nhưng làm sao mà giải thích với con lý do rất phụ nữ này, nó sẽ chẳng hiểu được đâu! Nhất là khi trong đầu nó đang nghĩ xiên xẹo tới lý do khác.
Thôi, đằng nào thì cũng... Trước khi đi siêu thị hãy đến bác sĩ nhãn khoa để đo mắt làm cặp kính, chọn kiểu gọng thời trang bay bướm một tí, để mình trở nên mới mẻ. Cũng là cách hay.
Con trai thấy chị đeo kính thì hối hận phân bua: "Máy tính bị virus cho nên... thôi để con đi siêu thị với mẹ rồi về cài đặt lại sau cũng được".
Đúng như chị nghĩ, mua sắm mùa Tết, giữa những lối đi hẹp trong siêu thị, những chiếc xe chất đầy hàng đụng nhau, vang tiếng cười chào giòn tan. Con trai giành phần đẩy xe và nói: "Đi sắm Tết trong siêu thị phải cần tay lái lụa". Hai mẹ con cùng cười. Người hàng xóm cũ ríu rít thăm hỏi và không tiếc lời khen ba năm qua rồi mà chị vẫn như xưa, có người khen còn trẻ hơn xưa, lại có người nói hai mẹ con mà như hai chị em. Con trai cười thích thú, trêu chọc mẹ đeo kính mới nhìn giống mấy đứa con gái cùng lớp bị cận thị. Rồi con trai lấy điện thoại ra chụp hình mẹ đang ngắm món này, nghía món kia...
Đi qua gian hàng quần áo nam để mua sắm cho con, chị đụng anh từ trong đi ra. Niềm vui và nỗi hào hứng trong chị khựng lại. Chị không ngờ gặp chồng cũ ở nơi này. Hồi đó, chở chị đi chợ, siêu thị là việc mà anh phải làm một cách miễn cưỡng và anh luôn đứng chờ ngoài cổng.
Anh chìa cái hộp bằng nhựa trong cho con trai: "Ba mua bộ áo quần Tết cho con". Con trai cầm lấy và mở hộp, chị nhìn thấy bộ áo quần màu sắc và kiểu dáng cũ kỹ, dễ dàng đoán ra nó là mặt hàng giảm giá. Anh vẫn vậy, không thay đổi. Chưa bao giờ tận tâm để có được một món quà khiến người nhận vui thích và cảm động, ngay cả khi người nhận là đứa con mà mỗi năm anh chỉ một vài lần bày tỏ sự quan tâm.
Nhìn con trai đậy nắp hộp lại một cách ỉu xìu và nói cảm ơn ba bằng giọng lí nhí trong cổ, chị muốn nổi giận. Con trai ban đầu chịu đi siêu thị chỉ vì sợ mẹ buồn, nhưng rồi không khí chộn rộn phấn khích chốn này khiến nó trở nên hân hoan. Sự xuất hiện bất ngờ của anh đã làm tan vỡ niềm vui trong trẻo của nó. Thâm tâm chị trào lên những lời gay gắt. Chị muốn nói một câu thật đích đáng, muốn bắt anh phải trả giá... Nhưng chị kịp ngừng lại. Chị nhìn thấy lồng ngực con trai căng ra và ánh mắt nó lộ rõ vẻ đợi nghe chị nói một câu bóng gió sâu cay. Chị sực nhớ ra và không muốn con lại có thêm kỷ niệm xấu về cơn giận của chị. Bất ngờ, chị nhận ra, chị hay trách anh vô tâm, nhưng chính chị cũng vô tâm với con.
Chị nhìn qua lớp nhựa trong của chiếc hộp, mỉm cười: "Con mặc màu này mẹ thấy hợp lắm". Rồi chị tìm một cái cớ để nói với anh: "Tuổi này con lớn từng ngày, em nghĩ nên đổi một bộ khác rộng hơn một tí". Anh gật đầu: "Ờ, tùy".
Không để câu nói ngắn ngủn, dễ dãi một cách dửng dưng này khiến mình lại nổi khùng, chị kéo con trai vào đúng gian hàng anh vừa đi ra. Bù thêm tiền để đổi một bộ khác vừa ý, chị ngắm con và gật đầu hài lòng: "Năm nay quà ba tặng cho con rất đẹp".
Lạ lùng là lời nói có thể gây đau đớn và cũng có thể làm mềm đi những vết chai sần, chị thấy con mỉm cười và thấy chính mình cũng nhẹ nhõm. Người đàn ông khiến chị phải ngậm ngùi là cha của con chị, và con chị không muốn ba nó mãi bị chê trách.
Về đến nhà, con trai sà vào bàn máy tính: "Mẹ đợi con cài đặt lại rồi chuyển ảnh chụp mẹ ở siêu thị từ điện thoại qua máy tính nhé. Màn hình rộng nhìn mới đã". Con trai vừa loay hoay với cái máy tính vừa huýt gió, khác hẳn vẻ cau có, nhăn nhó sáng nay.
Không khí trong nhà chợt tươi mới lạ lùng. Chị nhìn hộp quà của chồng, rồi nghĩ ngợi... Bây giờ thì chị biết con mong muốn gì rồi.
Chị hít một hơi dài, cố vượt qua bóng dáng của quá khứ. "Khi nào con cài đặt xong thì để mẹ gửi email chúc Tết ba". Chị nhìn thấy trong mắt con là nỗi kinh ngạc về sự thay đổi quá sức mong đợi. Cứ tưởng mình từng trải lắm rồi và niềm vui nỗi khổ đã quá biết rồi, nhưng... để thấu hiểu điều gì là đúng và điều gì nên làm thật không dễ dàng.
Vậy, chị chào năm mới, chào không gian mới của hai mẹ con bằng cách chào tạm biệt chính mình của ngày cũ.
Theo VNE
Cái tham của đàn bà Sau nhiều năm day dứt với một mối tình dở dang, phụ nữ vẫn có thể có được một niềm hạnh phúc muộn màng, một thú vị nho nhỏ đủ khiến họ cảm thấy mình rực rỡ hơn bao giờ hết, đó chính là đi đám cưới người cũ và thấy vợ chàng... xấu hơn mình! Mới nghe bạn có thể bật cười,...