Yêu ấy nhiều lắm!
4 năm qua ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh.
Anh đến nhẹ nhàng và rồi anh ra đi thật nhanh chỉ có tôi là ở lại với nhiều cảm xúc. Nhưng rất may tôi còn có ấy.
Ngày anh đến tôi mới vừa tròn 17 tuổi, cái tuổi còn khá đẹp, hồn nhiên, mộng mơ đối với một người con gái. Nhưng cái suy nghĩ, tính cách của tôi lại già đi rất nhiều so với cái tuổi của tôi. Tưởng chừng với tính cách mà mấy đứa bạn đặt cho một cái biệt danh không có thiện cảm cho lắm “con mụ đàn ông” chẳng có ai làm tôi rung động nổi thì một ngày anh đến làm con tim tôi như thổn thức trở lại.
Cũng chẳng có gì sâu đậm với thời gian 2 tháng vì quá ngắn ngủi đối với một tình yêu. Nhưng lại rất đặc biệt. Không phải tình cảm tôi giành cho anh đặc biệt, mà là anh đặc biệt. Anh khiến tôi vui, tôi háo hức, dịu dàng, tôi hăng say học đến bất thường. Tôi yêu anh vì anh rất tâm lý, đẹp trai, và có một công việc ổn định mà bao nhiều người mơ ước.
Nhiều lần nhìn kĩ anh, tôi thấy anh không đẹp như những gì ban đầu tôi gặp, có vẻ hơi già hơn những bạn cùng tuổi, có thể đó là sự mâu thuẫn với bản thân hay chăng? Nhưng chính thế tôi càng yêu anh hơn. Tôi đưa ra nhiều dự định mà chỉ có tôi với anh bước đi trên thảm hồng. Tôi cười tủm tỉm, ngẩn ngơ một mình như đang nắm chìa khoá kho báu vậy.
Thế rồi cái tình yêu sét đánh đó tưởng chừng như bền vững không bao giờ phai, cũng bắt đầu tan vỡ như những ngọn nến, những cánh hoa mỏng manh đứng trước gió, đến thật nhanh, ra đi cũng thật nhanh. Anh lộ rõ bản chất khi luôn tụ tập bạn bè và bắt đầu chìm trong những cơn say.
Lúc đầu tôi không buồn, không khóc, ngược lại tôi hy vọng và biện hộ giúp anh với vô vàn lí do. Nào là con trai cái gì không biết chứ nhậu thì phải biết, vì công việc xã giao, lâu lâu mới có một dịp nên cứ để anh như vậy. Sau anh lại trở lại bình thường thôi.
Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng lâu dần tôi cũng bắt đầu hết sức kiên nhẫn đến mức bỏ quên, không quan tâm, đoái hoài đến. Dường như anh đã không còn là anh của ngày xưa khi luôn chìm trong những men rượu và những ăn chơi xa đọa thâu đem suốt sáng cùng những đứa bạn không mấy tốt đẹp của anh. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn chờ đợi và lo cho anh, hy vọng anh sẽ trở lại.
Thế nhưng những gì tôi nghĩ, lo cho anh chỉ là vô vọng. Tôi có lúc đã tuyệt vọng, đã khóc oà lên như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi, những đứa trẻ phải xa cha, mẹ, xa gia đình thân yêu của mình. Có phải đó là tình yêu hay đó là sự nông nổi, bồng bột của cái tuổi còn non nớt, thiếu suy nghĩ hay chăng?
Video đang HOT
Cái gì đến ắt nó sẽ đến khi tôi đã hứa và quyết tâm là chia tay, không bao giờ quan tâm tới anh nữa. Tôi đã quyết định lên thành phố học cùng với dì tôi theo sự sắp đặt của gia đình mặc dù tôi cảm thấy không được tự do thoải mái cho lắm. Từ đó tôi không một lời từ biệt, không một tin nhắn, một bức thư hồi âm cho anh.
Thời gian trôi thật là nhanh thấm thoát bốn năm đã trôi qua. Tôi nghĩ thế là thoải mái, là hết và bắt đầu vui cười ngây thơ như chẳng có gì xảy ra. Anh giờ cũng đã có người yêu. Nhưng tôi thấy tiếc cho anh vì nhiều người thấy khen tôi dễ thương hơn người yêu anh. Thế cũng chẳng được gì vì dù sao anh cũng không phải là của tôi. Ấy vậy có lần anh đề nghị “chúng mình bí mật gặp nhau, đủ để tâm sự mà người yêu không biết em nhé”. Câu nói nhẹ tựa lông hồng của anh làm tôi ghê sợ từ đó.
Tôi không bao giờ còn gặp anh nữa. Nhưng tôi không cô đơn, tôi có ấy – người luôn bên cạnh, cảm thông với tôi. Thậm chí bốn năm qua người ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh. Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi. Ấy không dịu dàng, tâm lý, không giàu sang nhưng có một trái tim đủ sưởi ấm và chế ngự con tim ngang bướng của tôi. Cảm ơn ấy đã mang cho tôi nhiều niềm vui, luôn là bờ vai che chở, quan tâm tôi mỗi ngày, tôi sẽ không làm ấy buồn và thất vọng nữa đâu. Yêu ấy nhiều lắm!
Theo 24h
Con gái bến nước mười hai
Bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá.
Đang vi vu ngoài đường thì có điện thoại, tôi vội dừng lại rồi lục tìm trong túi xách. Do không có thói quen nhét điện thoại trong túi quần nên đôi lúc cũng hơi bất tiện, hơi mất thời gian.
- Alo. Dạ Nguyên nghe đây.
- Chị Dung nè em. Em rảnh không? Nếu rảnh, chị em mình gặp nhau nói chuyện một chút được không em?
- Có chuyện gì vậy chị? Sao em nghe giọng chị không được vui?
- Chị đang buồn về chuyện tình cảm quá mà không có ai để tâm sự. Nếu em rảnh thì gặp chị một chút hén.
- Dạ được chị. Bây giờ chị đang ở đâu?
- Chị đang ở...
Tôi hơi bất ngờ vì cuộc gọi của chị Dung. Chị là chị của bạn tôi, lớn hơn tôi 3 tuổi và đang là cô giáo của một trường cấp II. Chị có một người em gái song sinh cũng là giáo viên. Hai chị em một Hóa, một Lý. Trong khi đó, bạn tôi thì chịu đồng cảnh ngộ với tôi: Hóa yếu, Lý tệ. Nghe bạn tôi và chị nói bẩm sinh sức khỏe của chị không được tốt lắm, cứ hay bị đau vặt. Lần đầu tiên tôi và chị gặp mặt nhau là cách nay hơn 2 tháng. Chị nói chị rất có cảm tình và thích nói chuyện với tôi vì tôi cũng gầy còm giống chị. Tôi nghe xong thì nửa buồn cho thân phận "bé tí hin", "gầy như que củi" của mình, nửa còn lại thì thấy vui vui vì tìm được người cùng cảnh. "Đồng bệnh tương lân" mà. Cứ cách dăm ba ngày, tôi và chị liên lạc nhau. Không gọi điện thì nhắn tin qua lại. Thường là hỏi thăm sức khỏe, ăn uống... Có hôm chị than mệt, năm nay phải chủ nhiệm một lớp 8 mà học sinh lớp này lì và quậy lắm. Chị nói đi dạy chị sợ nhất là bị chủ nhiệm lớp. Tôi chỉ biết cười trừ thôi. Thật tình tôi cũng thương chị và các giáo viên chủ nhiệm lắm.
Nhớ lại thời học sinh "oanh liệt" của chính mình là tôi biết các thầy cô phải vất vả và tổn hao tâm sức đến chừng nào rồi. Mà chị vừa kể vừa thêm vô mấy từ cảm thán "hix", "oài", "ax.ax." thì biểu tôi không cười chắc tôi cũng không làm được. Tôi nói chị phải tích cực ăn uống gấp 2 lần bình thường thì mới đủ sức "chiến đấu", cố gắng "chiêu hiền đãi sĩ", tổ chức một dàn cán bộ lớp thật hoành tráng và nhất là phải "lì" hơn học trò... Sau khi nỗ lực áp dụng lời khuyên của hơn một chục người, chị cũng đã đưa được lớp vào nề nếp. Rất vui mừng, chị báo tin thắng lợi cho tôi liền. Nói chuyện với chị rất thỏai mái, chị cũng dễ chịu nên tôi không phải cân nhắc từ ngữ nhiều. Nhiều lúc không biết bạn tôi có "ganh tỵ" khi thấy tôi và chị thân thiết với nhau không nữa. Thế nhưng lần này nghe giọng chị rất lạ. Mà mấy hôm trước chị bảo có việc bận khỏang nửa tháng nên sẽ không liên lạc với tôi còn gì. Càng nghĩ tôi càng thấy bồn chồn nên vừa gặp chị, tôi đã hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy chị? Sao chị buồn? Hay anh làm gì để chị giận rồi?
- Không có gì để giận cả. Chị và anh quen nhau khi đã dự đoán được chuyện này có thể xảy ra.
- ...
Không biết chị và anh có đủ dũng khí, nghị lực, tình yêu cho thuyền cập bến một ngày không xa?! (Ảnh minh họa)
- Anh ấy là con trai duy nhất trong gia đình có 4 người con. Bố mẹ anh ở ngoài Bắc, anh ở đây với chị gái. Bây giờ ông việc ổn định rồi thì gia đình bảo anh về Bắc để chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ và hương khói cho ông bà. Mà công việc ở đó rất khó xin được, nếu về thì chỉ xin cho mình anh được thôi.
- Vậy chị có dự định gì chưa? Anh có nói gì với chị không?
- Lúc đầu chị và anh định cùng về Bắc thử một chuyến. Gia đình anh cũng nói cố gắng lo cho cả 2 về nhưng họ không thể lo được vì lo cho mình anh về đã khó lắm rồi. Bây giờ hai gia đình đều bảo anh chị chia tay đi để giải thoát cho cả hai. Chị buồn đến thắt ruột mà bố mẹ chị suốt ngày nói chuyện này làm cho chị càng thêm chán nản. Chị và anh cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi nhưng không làm được em à...
Chị nói như trút hết nỗi niềm tâm sự bị dồn nén mấy ngày nay, giọng vừa nghẹn ngào, vừa sầu thảm. Sự thể này cũng làm tôi quá bất ngờ và bối rối. Chị nói anh chị quen nhau đã được ba năm, tôi cứ ngỡ là có một đám cưới thật vui vẻ, hạnh phúc sắp được tổ chức. Ấy thế mà lại gặp trở ngại. Chia tay đâu có dễ dàng và đơn giản là vài lời nói. Có được một quyết định đã khó. Mà hiện thực hóa quyết định đó thì lại càng khó hơn. Chia tay - nếu chỉ là chia lìa đôi bàn tay, là mình không cầm tay nhau nữa, không sóng bước cùng nhau thì chắc có thể cố gắng. Nhưng chia tay là không nhớ, không thương, không yêu, không quan tâm, lo lắng cho nhau nữa. Chia tay là hai người "không xa lạ" trở thành xa lạ. Chia tay là chấm hết. Yêu thương trong 3 năm buộc phải xóa sạch trong 3 từ "Mình chia tay" hoặc là yêu thương đó sẽ trở thành vết cắt, vết xước làm đau người nhớ. Tôi đã từng hỏi mấy người bạn cũ: "Khi chia tay, ai sẽ đau khổ hơn - người bị chia tay hay người nói lời chia tay?" và câu trả lời làm tôi nhớ mãi: "Ai yêu nhiều hơn thì đau khổ nhiều hơn." Câu trả lời đơn giản, chỉ gói gọn trong vài từ mà sao thấm thía và buồn não ruột. Sao yêu thương lại làm đau người yêu thương? Trong trường hợp của chị, liệu chia tay có phải là giải pháp tốt nhất? Chia tay khi cả anh và chị đều đang rất yêu nhau?
- Chị ước sao có một điều nhiệm màu nào đó xảy ra trong tình yêu của chị. Lòng chị đang rối bời em à.
- Con gái tụi mình yếu đuối lắm. Mà yêu là tin. Nếu anh dứt khoát nói lời chia tay thì chị mới từ bỏ niềm tin và hy vọng của mình vào anh được. Nếu anh muốn tiếp tục thì đi cùng anh, có vất vả bao nhiêu chắc chị cũng chấp nhận.
- Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy. Nếu anh nói chia tay thì chị mới có thể buông xuôi được. Nhưng anh không làm được, anh thuộc tuýp người yếu đuối lắm. Anh ấy khóc suốt về chuyện này. Anh nói chị bỏ anh thì bỏ chứ anh không bỏ chị được...
Thật sự nghe chị nói xong tôi cũng có phần tức tối. Đồng ý là cả hai người đều đang rối tinh rối mù nhưng chính vào lúc này tôi thấy nếu anh có thể cứng rắn và làm chỗ dựa tinh thần cho chị thì tốt hơn. Khóc không giải quyết được gì cả. Anh khóc. Chị khóc. Và rồi cả hai bế tắc. Chắc do tôi là người ngoài, tôi không phải là người trong cuộc nên mới trách anh chứ thật sự một bên hiếu - một bên tình cũng không biết phải giải quyết thế nào cho vẹn cả đôi bên. Yêu thì phải biết hy sinh cho người mình yêu nhưng hy sinh cái gì, yêu như thế nào để không bị mù quáng?
Tôi ngồi lại với chị thêm một chút rồi hai chị em rời quán. Chị nói chị muốn về nhà bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện để có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi nắm chặt bàn tay chị như chia sẻ, như một lời chúc may mắn rồi một mình chầm chậm trên đường, nhớ ông bà mình từng nói:
Một vũng nước trong, mười dòng nước đục
Một trăm người tục mới có được một chục người thinh...
Làm thân con gái, mười hai bến nước, trong nhờ, đục chịu.
Làm sao biết bến nào trong, bến nào đục? Nhưng bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá. Không biết chị và anh có đủ dũng khí, nghị lực, tình yêu cho thuyền cập bến một ngày không xa?!
Theo 24h
7 năm day dứt tình cũ Cảm ơn anh đã giữ cho em sự nguyên vẹn cho hạnh phúc hôm nay. Chỉ vài ngày nữa thôi là tròn 7 năm mình xa nhau. Bảy năm qua anh không một lần xem báo mạng, em viết rồi anh có đọc được không, chắc là sẽ đọc vì em biết anh muốn hiểu em của anh nghĩ gì. 7 năm không...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Trước khi xét nghiệm máu cứu con, chồng tôi bất ngờ tiết lộ: 'Tôi không phải bố thằng bé' khiến mẹ chồng sốc ngất

Thấy cánh tủ bếp không mở mãi không được, vợ cứ ngỡ bị kẹt để rồi tay chân run rẩy khi thấy thứ bên trong

Mới ly hôn vài tháng mà vợ cũ sinh đứa con giống mình như đúc, chồng tìm đến nhận thì biết được bí mật động trời rồi gục ngã đớn đau

Ngày ra tòa ly hôn, tôi tự tin đi cùng một người đàn ông 'uy tín' khiến cả nhà chồng muốn rút đơn ly hôn

Nghe tiếng chồng khác lạ trong điện thoại, tôi đến địa chỉ định

Mẹ chồng 'hụt' lại đòi gặp cháu sau 4 năm xa cách, nghe tôi nói một câu bà khóc nghẹn

Nhân tình của chồng thông báo mang thai, tôi làm ngay điều này khiến cô ta sợ hãi trốn biệt tăm

Cứ nửa đêm, chị hàng xóm đập cửa rầm rầm, vợ chồng tôi vội vàng ra mở thì ngỡ khi thấy hành động của cô ấy

Vô tình nhìn thấy vợ thì thầm với chị giúp việc, tôi tò mò lắng tai nghe thì phát hiện bí mật đằng sau

Biết thai nhi không phải con mình, chồng ung dung làm một việc khiến vợ bật khóc nguyện dùng cả đời 'báo ân'

Về ra mắt nhà người yêu, đang chuyện vui vẻ thì anh ra ngoài nghe điện thoại, gái trẻ tím mặt khi mẹ anh ghé tai câu này

Chồng nổi cơn ghen khi thấy ngón chân dưới gầm giường, vừa thấy người ngẩng mặt lên, anh quỳ xuống bật khóc
Có thể bạn quan tâm

Tổ Tiên căn dặn: "Đặt tủ lạnh ở 3 vị trí này hao tốn tiền của, làm mãi vẫn nghèo"
Trắc nghiệm
23:28:19 11/03/2025
Cặp sao Vbiz bị đồn "phim giả tình thật" tái hợp sau 10 năm: Nhà gái vừa đẹp vừa giàu, nhà trai trẻ mãi không già
Hậu trường phim
23:27:06 11/03/2025
Quá đau đớn trước lời cầu xin của mẹ Kim Sae Ron, chính Kim Soo Hyun đã phá nát danh dự một kiếp người
Sao châu á
23:20:53 11/03/2025
Nữ idol từng đóng vai chính Lật Mặt bị mỉa mai là "rắn độc Châu Á", nhiều scandal tới nỗi flop không thể vực dậy
Nhạc quốc tế
23:17:30 11/03/2025
6 bí quyết làm bánh xèo giòn rụm, không bị ướt bột
Ẩm thực
22:57:20 11/03/2025
Hoa hậu Thùy Tiên xuất hiện giữa ồn ào, Chi Bảo và vợ kém 16 tuổi mặn nồng
Sao việt
22:39:52 11/03/2025
Cận cảnh cây hoa sưa hot nhất Hà Nội khiến người người xếp hàng dài, chen chân từng mét để có bức ảnh "sống ảo"
Netizen
21:59:02 11/03/2025
Ronaldo U40 đánh bại bản thân trước tuổi 30
Sao thể thao
21:57:47 11/03/2025
Thủ tướng Phạm Minh Chính: Dự kiến giảm khoảng 50% số tỉnh, 60-70% số xã
Tin nổi bật
21:49:37 11/03/2025
Chủ quán karaoke "bật đèn xanh" cho nhân viên bán ma túy để thu hút khách
Pháp luật
21:39:05 11/03/2025