Yêu anh… và chiếc váy hồng
Em mua chiếc váy hồng để đi chơi với anh… nhưng em lại mặc nó đi hẹn hò bên chàng trai khác.
Anh ạ, em biết anh đẹp trai, tài giỏi và có học thức, đi bên cạnh anh, em có thể tự tin mà ngẩng cao đầu. Một cô gái đã bước sang cái tuổi 27 như em mà gặp được anh và được anh để mắt tới thì còn đòi hỏi gì nhiều hơn chứ?
Anh dần cho mình cái quyền bắt em chờ đợi, leo cây, không cần nhớ ngày sinh nhật của em! (Ảnh minh họa)
Em biết anh nhận thức rõ được điều này, rất rõ là đằng khác.
Chính vì thế, anh dần cho mình cái quyền bắt em phải chờ đợi, cho em leo cây, không cần nhớ đến ngày sinh nhật của em.
Sinh nhật em, anh đến không một món quà, dù nhỏ. Muốn cùng anh đi ăn, đi chơi, đi xem phim, đi mua sắm… em phải gọi điện hẹn và đặt lịch trước với anh, nếu anh bận phải đi uống bia với bạn hay có trận đá bóng hay trên ti vi, anh chả cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần dẹp em qua một bên là được.
Thấy cuộc gọi nhỡ của em, anh cũng chẳng thèm gọi lại, tin nhắn anh sẵn sàng không trả lời nếu cảm thấy không có hứng…Và còn nhiều điều nữa, anh đã làm em tổn thương và phải khóc không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ em đang ngồi trước gương và ngắm nhìn dung nhan tuổi 27 của mình. Em nhận ra rằng, em vẫn còn xinh lắm, vẫn còn tuổi trẻ và sự cuốn hút. Em lấy lược chải lại mái tóc, thoa cho mình chút cam đỏ lên môi, một chút phấn hồng lên má. Dù trang điểm đơn giản nhưng cũng đủ để em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Em mở tủ lôi ra chiếc váy ren hồng phấn đã mua từ tuần trước, em định mua nó để đi chơi với anh nhưng không được nữa rồi… Anh bận quá, nào là đi ăn với đối tác, nào là đi đá bóng với bạn bè cùng công ty, đi ăn mừng bạn anh tân gia nhà mới, đi cà phê cà pháo với mấy cậu bạn thân… vậy thì chiếc váy màu phấn hồng này không thể dành cho anh thì em đành để dành cho người khác vậy.
Em cởi bỏ bộ đồ mặc nhà, nhẹ nhàng khoác lên người chiếc váy màu phấn hồng. Chiếc váy thật đẹp, nhìn vào gương, em thấy mình còn xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Chuông điện thoại reo, là Dũng gọi:
- Alo, anh đến rồi nhé, đang đợi em ở cổng đây này, xuống luôn nhé!
Dũng thật đúng giờ, khác hẳn anh.
Video đang HOT
Em với lấy chiếc xắc tay nhỏ xinh, cúi xuống cài lại dây đôi xăng đan rồi nhẹ nhàng bước xuống, Dũng đang đứng đó, cười thật tươi và trên tay đang cầm một bó hoa to được gói rất đẹp mắt.
- Tặng em! Anh biết em rất thích loài hoa này, đúng không?
Dũng thật tâm lý và lãng mạn.
Em lặng lẽ ngồi lên xe, Dũng vòng tay ra sau, nhẹ nhàng cầm tay em đặt lên eo cậu ấy.
- Ngồi chắc nhé, ôm eo anh đây này, không là ngã đấy!
Anh ạ! Dũng thích em, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngay cả khi biết em lớn hơn cậu ấy 2 tuổi thì cậu ấy vẫn thích em. Vì anh mà bao năm tháng qua, em đã không cho Dũng cơ hội. Biết em yêu anh, cậu ấy cũng chỉ biết đau khổ và quan tâm, làm mọi điều cho em một cách âm thầm.
Và em đã mặc chiếc váy hồng đó để đi chơi với người con trai yêu em thật lòng (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng, đến ngày hôm qua, em dành thời gian để dọn dẹp lại những thứ hỗn độn trong đầu, cái gì cần giữ thì phải giữ, cái gì cần vất thì phải vất. Em thấy đầu óc mình nhẹ nhõm hơn hẳn và em nghĩ em phải đau khổ vì sự vô tâm của anh, sự hời hợt của anh thế là đã quá nhiều và quá đủ.
Em với điện thoại, định gọi điện cho anh để tước cái quyền đó khỏi tay anh nhưng lúc đó chắc anh bận nên đã không nhấc máy. Thôi thì em sẽ giới thiệu người yêu em với anh vào lúc nào anh có thời gian rảnh vậy.
Tình yêu, quả thực nó đã từng tồn tại, như một thứ hữu hình mà em cất trong tim đem tặng cho anh. Nhưng anh đã bất cẩn và làm rơi mất nó. Dũng đã nhặt được nhưng cậu ấy mang nó về và cất giữ cho riêng mình.
Anh vô tâm, anh hời hợt. Vậy tai sao em lại phải yêu anh nhỉ?
Theo Khampha
Bị chồng ép làm "gái bán hoa"
Anh bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, rồi chở tôi đến gặp những người đàn ông lạ mặt...
Sinh ra trong một miền quê nghèo, học hành không tới nơi tới chốn; vừa tròn 18 tôi vội vàng lên xe hoa như sợ lỡ thì. Chồng tôi là một người đàn ông cộc cằn, khó tính, tôi yêu anh bởi lẽ khi ở bên anh, tôi đã tìm được một cảm giác yên bình.
18 tuổi, tôi đã vội vàng lên xe hoa (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, mấy người xung quanh nhà tôi họ xầm xì với nhau rằng, chồng tôi là giang hồ, rằng anh bị nghiện ma túy. Lúc đầu tôi hơi lo sợ nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi rất viên mãn nên tôi tin tưởng vào anh tuyệt đối.
Cuộc sống nơi miền quê nghèo ngày ngày trôi qua. Một năm sau khi cưới, vợ chồng tôi bàn nhau lên Sài Gòn lập nghiệp, anh vẽ cho tôi tương lai xán lạn của hai đứa.
Anh và tôi cùng nhau lên Sài Gòn, tôi may mắn tìm được việc ở xưởng may, còn anh làm nghề chạy xem ôm. Ở nơi xa lạ, anh càng yêu thương tôi hơn, chăm sóc, đưa đón tôi hết mình. Tôi những tưởng mình đã tìm được một người đàn ông tốt, là chỗ dựa cho quảng đời sau này của tôi, nào ngờ...
Sau nửa năm lên Sài Gòn, anh càng ngày càng gấy và đen đi, tôi hỏi thì anh chỉ nói rằng do ban đêm anh khó ngủ nên người ốm đi. Tôi càng thương anh hơn, chăm lo cho anh nhiều hơn; và tôi cũng để ý thấy, nhiều đêm anh đợi lúc tôi ngủ say vội lẻn ra ngoài, vài tiếng sau mới quay lại. Nỗi thắc mắc trong lòng tôi ngày càng lớn dần lên, tôi hỏi về việc đó thì anh nói rằng: "Anh đi ra ngoài cho thoáng mát".
Một ngày kia, anh dắt tôi đi ra chợ, anh bảo rằng do dạo này anh tìm được nhiều mối làm ăn nên có dư chút đỉnh, muốn sắm sửa cho tôi cho bằng em bằng chị. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả đó là thay vì lựa những bộ quần áo đơn giản như thường ngày của tôi, anh lại sắm sửa cho tôi những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, hở chỗ này chỗ kia.
Do không muốn anh buồn lòng bởi lẽ đây là lần đầu tiên anh dắt tôi đi mua sắm, phần nữa, anh lại là người khá cộc tính nên tôi càng không dám hỏi anh, định bụng sẽ về cất mớ quần áo đó vào tủ.
Tối hôm sau đó, tôi đang ngủ thì bị anh gọi dậy, tôi lơ mơ nhìn đồng hồ khoảng tầm 9h tối; anh nói sẽ chở tôi đi dạo và nói tôi hãy mặc những bộ quần áo mà anh đã mua vào.
Sài Gòn tháng 10, thời tiết vào ban đêm hơi se lạnh, những bộ quần áo mỏng càng khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo... và trong thâm tâm, tôi cảm thấy có chút gì đó bất an.
Anh chở tôi tới căn nhà nhỏ ở cuối đường, anh nói tôi vào đó trước rồi anh sẽ vào sau. Căn nhà tối im không tiếng động, tôi khẽ quờ tay tìm công tắc thì đột nhiên đèn sáng lên, một người đàn ông từ đâu xuất hiện lao vào tôi điên dại. Tôi chống trả, tôi gọi tên anh, tôi đập cửa... nhưng tất cả đều vô vọng.
Người đàn ông lạ kia giằng kéo tôi, gã như thể muốn "nuốt trọn" cơ thể tôi trong tức khắc. Và rồi tôi đã bị gã hãm hiếp.
Khi xong xuôi mọi chuyện, gã nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, dúi vào tay tôi mấy tờ tiền rồi bỏ đi. Một lát sau chồng tôi xuất hiện, anh thản nhiên mở tay tôi ra lấy những đồng tiền trong đó. Tôi nhìn anh bằng con mắt căm thù... Thì ra anh đã bán tôi, bán thân xác tôi cho kẻ khác với cái giá 400 nghìn đồng.
Tôi lao vào đánh anh với chút sức lực còn lại, tôi hỏi anh: "Vì sao lại nỡ làm như vậy?". Anh hất tay tôi ra rồi cười, anh cười như điên dại. Tôi bàng hoàng phát hiện ra có lẽ đây mới là con người thật nơi anh, lạnh lùng và tàn nhẫn...
Anh ném cho tôi mớ quần áo mới, lôi đầu tôi lên xe. Về tới nhà, mặc cho tôi ngồi khóc, anh thản nhiên dùng "hàng" trước mặt tôi. Người anh lả đi trong làn khỏi thuốc, gương mặt anh lộ ra vẻ sung sướng tột cùng.
Tôi co ro nơi góc phòng, tôi sợ hãi, sợ hãi vì người bao nhiêu năm ăn ở chung với tôi lại là một kẻ nghiện... và rồi tôi khóc. Anh lại gần tôi, vỗ về an ủi; anh nói anh cần tiền để mua thuốc, rằng anh sẽ không ép buộc tôi lần nữa.
Nhưng những ngày sau đó, anh lại bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, sau đó chở tôi tới một địa điểm nào đó đã có một gã đàn ông chờ sẵn. Có nhiều hôm, anh dẫn thẳng người đàn ông đó vào phòng, để cho gã lao vào tôi trên cái giường của vợ chồng.
Chính người chồng tôi hết mực yêu thương, tin tưởng đã đẩy tôi vào con đường tăm tối này (Ảnh minh họa)
Không còn những lời an ủi hay dỗ dành, anh thẳng tay cho tôi vài cái tát nếu tôi dám chống cự lại anh; những cái tát ngày càng thưa dần đi cũng là lúc tôi bàng hoàng nhận ra mình đã trở thành "gái bán hoa" từ bao giờ.
Mỗi đêm về, tôi tự mình mặc những bộ quần áo hở hang đó chờ sẵn ở nhà. Phần lớn "khách hàng" của tôi là những ông lái xe ôm hay bốc vác, những người đàn ông xa vợ và thèm hơi đàn bà.
Giữa tôi và anh đã không còn tình nghĩa vợ chồng, anh như tú bà đi tìm mối. Sau mỗi lần phục vụ, tôi được anh cho vài trăm nghìn, số tiền còn lại anh dùng hết vào việc mua "thuốc" để dùng.
Một ngày kia, do cảm thấy trong người không khỏe, tôi tới bệnh viện đi khám, cầm trên tay tờ kết quả khám bệnh, tôi đã xỉu ngay trên hành lang bệnh viện. Tôi đau đớn khi biết được mình đã bị nhiễm HIV từ anh. Bác sĩ bảo rằng, do tôi quan hệ không dùng bao cao su với người bị bệnh nên tôi đã bị nhiễm, rằng tôi còn sống không được bao lâu nữa...
Bao nhiêu dự định của anh dành cho tôi trong những ngày chập chững bước chân lên Sài Gòn, bao dự định về một mái nhà đầy yêu thương của tôi nay đã không còn nữa. Chính anh, người tôi tin tưởng nhất, lại là người đã dập tắt tất cả những ước mơ đó.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, những giọt nước mắt trong sự đau đớn, nhục nhã... Ở quê sẽ chẳng ai dám chứa chấp một người bị bệnh như tôi, chẳng ai dám chứa một con "điếm" như tôi. Tôi càng không muốn quay về căn phòng u tối với những kẻ đàn ông xa lạ, tôi không muốn ngày nào cũng phải phục vụ họ như một cái máy, tôi là người và tôi cần tự do.
Không suy nghĩ gì thêm, chỉ vỏn vẹn vài trăm ngàn trong túi và bộ đồ trên người, tôi đón xe đi, tôi không biết được rồi tôi sẽ đi tới đâu, sẽ làm nghề gì để sinh sống nhưng tôi biết ở nơi đó sẽ chẳng ai biết tôi là ai và tôi từng làm gì....
Theo 24h
Yêu phải anh chàng thích "đào mỏ" Mỗi lần anh đến thăm tôi, anh lại đưa lý do để mượn tiền nhưng chẳng bao giờ thấy trả. Tôi và anh yêu nhau tính đến thời điểm hiện tại được khoảng 2 năm. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để có với nhau những kỉ niệm "để đời". Tôi hiện là sinh viên năm 3 của một trường đại...