Yêu anh… và chiếc váy hồng
Em mua chiếc váy hồng để đi chơi với anh… nhưng em lại mặc nó đi hẹn hò bên chàng trai khác.
Anh ạ, em biết anh đẹp trai, tài giỏi và có học thức, đi bên cạnh anh, em có thể tự tin mà ngẩng cao đầu. Một cô gái đã bước sang cái t.uổi 27 như em mà gặp được anh và được anh để mắt tới thì còn đòi hỏi gì nhiều hơn chứ?
Anh dần cho mình cái quyền bắt em chờ đợi, leo cây, không cần nhớ ngày sinh nhật của em! (Ảnh minh họa)
Em biết anh nhận thức rõ được điều này, rất rõ là đằng khác.
Chính vì thế, anh dần cho mình cái quyền bắt em phải chờ đợi, cho em leo cây, không cần nhớ đến ngày sinh nhật của em.
Sinh nhật em, anh đến không một món quà, dù nhỏ. Muốn cùng anh đi ăn, đi chơi, đi xem phim, đi mua sắm… em phải gọi điện hẹn và đặt lịch trước với anh, nếu anh bận phải đi uống bia với bạn hay có trận đá bóng hay trên ti vi, anh chả cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần dẹp em qua một bên là được.
Thấy cuộc gọi nhỡ của em, anh cũng chẳng thèm gọi lại, tin nhắn anh sẵn sàng không trả lời nếu cảm thấy không có hứng…Và còn nhiều điều nữa, anh đã làm em tổn thương và phải khóc không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ em đang ngồi trước gương và ngắm nhìn dung nhan t.uổi 27 của mình. Em nhận ra rằng, em vẫn còn xinh lắm, vẫn còn t.uổi trẻ và sự cuốn hút. Em lấy lược chải lại mái tóc, thoa cho mình chút cam đỏ lên môi, một chút phấn hồng lên má. Dù trang điểm đơn giản nhưng cũng đủ để em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Em mở tủ lôi ra chiếc váy ren hồng phấn đã mua từ tuần trước, em định mua nó để đi chơi với anh nhưng không được nữa rồi… Anh bận quá, nào là đi ăn với đối tác, nào là đi đá bóng với bạn bè cùng công ty, đi ăn mừng bạn anh tân gia nhà mới, đi cà phê cà pháo với mấy cậu bạn thân… vậy thì chiếc váy màu phấn hồng này không thể dành cho anh thì em đành để dành cho người khác vậy.
Em cởi bỏ bộ đồ mặc nhà, nhẹ nhàng khoác lên người chiếc váy màu phấn hồng. Chiếc váy thật đẹp, nhìn vào gương, em thấy mình còn xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Video đang HOT
Chuông điện thoại reo, là Dũng gọi:
- Alo, anh đến rồi nhé, đang đợi em ở cổng đây này, xuống luôn nhé!
Dũng thật đúng giờ, khác hẳn anh.
Em với lấy chiếc xắc tay nhỏ xinh, cúi xuống cài lại dây đôi xăng đan rồi nhẹ nhàng bước xuống, Dũng đang đứng đó, cười thật tươi và trên tay đang cầm một bó hoa to được gói rất đẹp mắt.
- Tặng em! Anh biết em rất thích loài hoa này, đúng không?
Dũng thật tâm lý và lãng mạn.
Em lặng lẽ ngồi lên xe, Dũng vòng tay ra sau, nhẹ nhàng cầm tay em đặt lên eo cậu ấy.
- Ngồi chắc nhé, ôm eo anh đây này, không là ngã đấy!
Anh ạ! Dũng thích em, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngay cả khi biết em lớn hơn cậu ấy 2 t.uổi thì cậu ấy vẫn thích em. Vì anh mà bao năm tháng qua, em đã không cho Dũng cơ hội. Biết em yêu anh, cậu ấy cũng chỉ biết đau khổ và quan tâm, làm mọi điều cho em một cách âm thầm.
Và em đã mặc chiếc váy hồng đó để đi chơi với người con trai yêu em thật lòng (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng, đến ngày hôm qua, em dành thời gian để dọn dẹp lại những thứ hỗn độn trong đầu, cái gì cần giữ thì phải giữ, cái gì cần vất thì phải vất. Em thấy đầu óc mình nhẹ nhõm hơn hẳn và em nghĩ em phải đau khổ vì sự vô tâm của anh, sự hời hợt của anh thế là đã quá nhiều và quá đủ.
Em với điện thoại, định gọi điện cho anh để tước cái quyền đó khỏi tay anh nhưng lúc đó chắc anh bận nên đã không nhấc máy. Thôi thì em sẽ giới thiệu người yêu em với anh vào lúc nào anh có thời gian rảnh vậy.
Tình yêu, quả thực nó đã từng tồn tại, như một thứ hữu hình mà em cất trong tim đem tặng cho anh. Nhưng anh đã bất cẩn và làm rơi mất nó. Dũng đã nhặt được nhưng cậu ấy mang nó về và cất giữ cho riêng mình.
Anh vô tâm, anh hời hợt. Vậy tai sao em lại phải yêu anh nhỉ?
Theo Khampha
Yêu phải anh chàng thích "đào mỏ"
Mỗi lần anh đến thăm tôi, anh lại đưa lý do để mượn t.iền nhưng chẳng bao giờ thấy trả.
Tôi và anh yêu nhau tính đến thời điểm hiện tại được khoảng 2 năm. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để có với nhau những kỉ niệm "để đời".
Tôi hiện là sinh viên năm 3 của một trường đại học, còn anh mới ra trường, hiện là phóng viên. Biết nghề phóng viên (nhất là đối với những người trẻ mới ra trường như anh) sẽ rất khó khăn, vất vả nên mặc dù hoàn cảnh không khấm khá là bao so với bạn bè, tôi vẫn cố gắng thông cảm và giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là trong khoản cơm, áo, gạo, t.iền.
Anh đến với tôi chỉ để lợi dụng t.iền bạc và lòng tin của tôi... (Ảnh minh họa)
Hằng ngày, ngoài giờ học trên giảng đường, tôi làm phục vụ quán nước để kiếm thêm t.iền trang trải cuộc sống. Tuy cực một tí nhưng cũng có đồng ra đồng vào. Những đứa bạn gái của tôi cũng hay đi làm thêm và tâm sự rằng, bạn trai của họ thường không thích, không nỡ khi thấy họ làm việc như thế.
Còn người yêu của tôi thì khác, anh luôn muốn tôi đi làm thêm bất kể việc gì, từ giúp việc nhà cho đến nhân viên phục vụ, phát tờ rơi, miễn là có t.iền. Có hôm tôi mệt quá xin nghỉ, anh biết được vội gọi điện thoại động viên, an ủi rồi giục tôi đi làm, không nên bỏ việc. Cứ đinh ninh anh thực sự quan tâm, muốn bạn gái mình mau chóng trưởng thành nên tôi không mảy may suy nghĩ gì cả.
Anh thỉnh thoảng qua thăm tôi và rất hay lấy cớ mượn t.iền. Vì yêu nhau đã lâu, quen biết với bạn bè anh cũng nhiều nên tôi không ngần ngại đáp ứng.
Dạo gần đây, anh rất hay mượn t.iền và hầu như rất hiếm trả (nếu trả cũng trả không đủ và bắt tôi phải chờ rất lâu). Có lẽ vì yêu quá nhiều, tin tưởng quá nhiều mà tôi không chấp nhặt mấy chuyện đó. Cho đến đầu tháng vừa rồi, trong một lần tâm sự với đứa bạn gái cùng phòng (chúng tôi bận bịu từ sáng tới tối nên ít có dịp nói chuyện thẳng thắn cùng nhau như thế), cô ấy khuyên tôi đừng quá tin người, yêu thì yêu nhưng cũng cần cảnh giác, "giữ mình" một tí, bảo rằng người yêu của tôi có những biểu hiện của một gã trai hay lợi dụng.
Lúc đó, tôi hơi giận cô ấy nhưng rồi bình tĩnh lại, thấy cô ấy nói cũng có lý. Tôi suy xét lại tất cả những điều mà anh ấy đã làm với tôi trong suốt quãng thời gian yêu nhau thì thấy mình cũng ngô nghê và chủ quan quá.
Để thử lòng anh, tôi không chủ động nhắn tin, gọi điện như mọi khi. Những tưởng anh sẽ cuống cuồng lên tìm cách liên lạc, hỏi han nhưng không, 3 ngày trôi đi, anh vẫn "im hơi lặng tiếng". Lo sợ trong lúc đi tác nghiệp anh gặp chuyện không may nên mới "mất hút", tôi dẹp hết tự trọng sang một bên để gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn không nghe máy. Sốt ruột quá nên tôi đón xe buýt đi một quãng đường khá xa để qua thăm anh.
Gặp tôi, anh tỏ thái độ lạnh lùng, hờn giận, bảo rằng tôi không còn yêu anh nữa. Rồi nghe anh bảo chưa ăn trưa, tôi lại vội vã đi mua cơm mang về nhưng anh lại bỏ lăn lóc trên bàn không thèm đụng tới. Tôi buồn tủi ra về nhưng anh cũng chẳng thèm chạy theo níu kéo vài câu.
Tối hôm đó, anh vẫn im bặt. Ngồi nói chuyện với người bạn cùng phòng anh trên facebook, tôi vô tình biết được buổi trưa anh đã đi ăn với mấy cô đồng nghiệp rồi về trước lúc tôi đến, vậy mà anh bảo với tôi là mệt, buồn chuyện tình cảm hai đứa nên nằm ủ rũ ở nhà không thiết ăn gì. Bạn anh còn bảo dạo này anh ít viết bài, lại hay tụ tập bạn bè thâu đêm, có hôm chở cả con gái về phòng chơi vui vẻ.
Tôi nghe mà rớt nước mắt. Biết rằng tình yêu này có lẽ không kéo dài được bao lâu nhưng sẽ ra sao nếu một ngày anh nói ra lời chia tay? Tôi đã yêu quá nhiều, hy vọng quá nhiều, cho quá nhiều để rồi giờ đây hụt hẫng, sợ hãi.
Anh là mối tình đầu của tôi. Là con gái, khi yêu anh, tôi đã chẳng tiếc điều chi - trinh tiết, nhân phẩm, lòng tự tôn, mồ hôi nước mắt nhưng đổi lại nhận được gì sau cuộc tình này? Biết anh không còn là một chàng trai tốt, đã thay đổi nhưng tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật rằng chúng tôi phải kết thúc. Đơn giản vì tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn dạt dào lắm!
Đâu dễ để quên đi một người đã từng là tất cả trong trái tim mình?
Theo 24h
Anh nhìn cô gái sexy, em cũng ghen sao? Anh đưa mắt liếc nhìn cô gái ăn mặc sexy trên phố mà sao em lại ghen tuông, giận dỗi? Gửi người con gái anh yêu! Cả buổi chiều hôm nay anh xin nghỉ làm ở công ty và "một người một xe" cứ lòng vòng đây đó khắp phố xá tấp nập dòng người qua lại. Anh hạnh phúc vì có em...