Yêu anh tha thiết nhưng tôi vẫn phải bỏ cái thai này
Tôi thông báo với anh cái tin mình có bầu, anh thản nhiên như không nói tôi từ bỏ đi, nói tôi hãy bỏ cái thai đi, đừng tìm anh nữa, anh không liên quan gì.
Nghĩ lại ngày anh hứa hẹn với tôi bao nhiêu điều, trái tim tôi như tan chảy. Tôi đã quá yêu người đàn ông ấy, anh khiến cho tôi có cảm giác được sống trong hạnh phúc vẹn toàn. Người đàn ông luôn luôn bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi và nói những lời ngọt ngào thì có gì mà tôi lại không yêu anh cơ chứ?
Ngày chúng tôi quen nhau, mọi thứ thật tình cờ. Anh cho tôi cơ hội được tiếp xúc với anh. Khi đó tôi còn nghĩ, anh là một người quá chỉn chu, có vẻ như sang trọng, giàu có, có gì mà tôi sánh được với anh. Nên khi tiếp xúc với anh, tôi luôn tỏ ra dụt dè, sợ hãi. Lúc nào cũng cảm thấy mình thua kém anh nên tôi đâu dám vồ vập dù lòng muốn gần anh lắm. Tôi còn ước, giá như mình có được người yêu như anh thì tốt biết mấy nhưng có lẽ, đó chỉ là mơ ước của tôi mà thôi.
Chẳng hiểu tự bao giờ, cơ hội tôi được gặp anh ngày một nhiều hơn. Từ cố bé nhìn chân chất nông thôn, tôi tự nhiên thay đổi chóng mặt. Tôi ăn mặc váy vóc, diện và sành điệu, tôi trang điểm, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Tôi đi dép cao. Đến chính tôi cũng ngạc nhiên về lợi thế của cơ thể mình mà bấy lâu nay tôi không hề hay biết.
Ngày chúng tôi quen nhau, mọi thứ thật tình cờ. Anh cho tôi cơ hội được tiếp xúc với anh.(ảnh minh họa)
Tôi quá đẹp, nhìn sang trọng, ngay cả khi soi gương, tôi cũng thấy mình quá hoàn chỉnh. Dáng tôi cực đẹp, mặt xinh khi trang điểm thêm chút son phấn. Thật khó ngờ, thế mà trước giờ tôi luôn trung thành với áo sơ mi, quần âu quê quê, nhìn chẳng có chút phong thái của thiếu nữ nào cả. Bây giờ thì tôi đã biết được lợi thế của mình. Nhờ tình cảm dành cho anh, tôi đã bắt đầu thay đổi và cảm nhận được mình tự tin hơn nhiều khi ở gần anh.
Chính vì điều đó, tôi không cần chủ động với anh mà chính anh là người hay tiếp chuyện với tôi. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, hài hước, rất tâm đầu ý hợp. Lòng tôi như mở cờ trong bụng, tôi nghĩ, anh đã thích tôi, đã muốn được tiếp cận với tôi thì cơ hội của tôi càng lớn. Tôi cố gắng tìm mọi cách để chinh phục anh. Và rồi, tôi đã thắng…
Trước sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, anh tỏ tình với tôi. Anh nói yêu tôi và muốn được ở bên cạnh tôi. Không ngần ngại, tôi thổ lộ rằng mình cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi và tôi chờ cơ hội được nghe lời tỏ tình của anh. Vì anh mà tôi thay đổi bản thân mình. Anh nói cho tôi về những dự định, những tính toán cho tương lai, làm tôi càng tin anh, tin vào những gì anh hứa và anh sẽ làm được. Chúng tôi đi bên nhau, trai tài gái sắc, ai ai cũng ngưỡng mộ, thật sự quá tự hào. Tôi là cố gái xinh xắn, đâu có thua kém người khác nhưng nhiều lúc tôi còn nghĩ, tại sao mình lại may mắn như vậy, tại sao mình lại có được anh, còn tưởng đó chỉ là giấc mơ mà thôi…
Tình yêu của chúng tôi mặn nồng, ngọt ngào được hơn 1 năm thì tôi bắt đầu phát hiện anh có những biểu hiện lạ. Anh là một người khác hoàn toàn so với những gì anh thể hiện với tôi trước đây. Anh bắt đầu lạnh lùng đến mức nhẫn tâm. Anh gần như không bận tâm tôi đã từng hứa hẹn những gì với anh, cũng không cần biết những giọt nước mắt của tôi không ngừng rơi. Anh tối ngày đi chơi, không gọi điện cho tôi, không thèm bắt máy khi tôi gọi và cũng không có những câu nói ngọt ngào.
Yêu nhau mà anh làm gì, ở đâu, tôi không được biết. Hỏi anh đi với ai, anh cũng bảo tôi xâm phạm đời tư của anh, anh cần có khoảng trời riêng. Bây giờ anh thay lòng, tôi hỏi anh thế tôi là gì của anh. Anh thản nhiên trả lời, chẳng là gì cả. Là người yêu nhưng mà hết yêu thì chia tay, vậy thôi…
Video đang HOT
Tôi quá đau, lòng yêu anh vô cùng nhưng tôi không làm được gì nữa. Tôi phải làm sao đây khi anh ta khước từ mọi thứ của tôi? (ảnh minh họa)
Anh nói như vậy tức là anh muốn chia tay với tôi. Anh qua lại với những người con gái khác, chính mắt tôi nhìn thấy. Hóa ra, anh không hề yêu tôi, chỉ là cảm thấy tôi thú vị, anh muốn tán tỉnh rồi khi có được tôi rồi, anh chán, anh quay ngoắt để tôi bực bội mà tự giác từ bỏ anh.
Tôi tìm hiểu lý do tại sao anh làm như thế. Có lý do gì đâu, anh là thằng đểu. Anh có vợ rồi nhưng vẫn lăng nhăng với những người khác. Thế nên, tôi là một trong những đối tượng anh làm cho điêu đứng, đau khổ và cuối cùng là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng nhất là khi tôi phát hiện mình có bầu. Tôi đã không thể nào tin nổi vào kết quả này. Trái tim tôi đau đớn vô cùng, lòng tôi buốt nhói, bây giờ là đứa con trong bụng tôi đó, là con của tôi và anh đó chứ không phải ai khác. Là sinh linh bé nhỏ, là đứa trẻ vô tội đấy, tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi thông báo với anh cái tin mình có bầu, anh thản nhiên như không nói tôi từ bỏ đi, nói tôi hãy bỏ cái thai đi, đừng tìm anh nữa, anh không liên quan gì. Anh không mảy may thương xót, cũng không đau khổ gì khi biết mình có con. Có lẽ, đây không phải là đứa con đầu tiên mà anh có với người đàn bà khác ngoài vợ.
Tôi quá đau, lòng yêu anh vô cùng nhưng tôi không làm được gì nữa. Tôi phải làm sao đây khi anh ta khước từ mọi thứ của tôi? Tôi đã si mê anh, yêu anh điên cuồng, nghĩ anh là người đàn ông tử tế vậy mà giờ đây, anh trở thành người vô liêm sỉ thế này. Tôi quyết tâm từ bỏ, thật sự phải từ bỏ thôi, phải phá thai vì người yêu. Tôi cũng sẽ từ bỏ cái thai này. Mong con hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể giữ lại con khi tôi còn quá trẻ và chẳng có hi vọng gì ở nơi anh nữa.
Tôi biết làm việc này là tội lỗi, nhưng có gì đâu, phải làm sao đây? Tôi đâu có cơ sở gì mà giữ lại con, tôi không thể làm mẹ đơn thân một mình, không thể nuôi được con. Tôi cầu xin con tha thứ cho tôi và tôi nguyền rủa người đàn ông ấy, mong anh ta đời này sống không được yên thân…
Theo Khampha
Người cô đơn... cưới
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này.
"Xuân người ta vì ấm mà cần tình, thu người ta vì lạnh mà cũng rất cần đôi" (X. D). Có lẽ vì thế mà người ta chọn cưới nhau khi mùa lạnh tới. Không phải chỉ là để có người nằm cùng giường, đắp chung chăn cho ấm mà còn để một mình bớt cô đơn, bớt cái cảm giác lạnh lùng khi chỉ có một mình trong những đêm dài lạnh. Mùa này, tháng mười, chưa cười đã tối, nên đêm dài lắm, một mình nằm ngóng cho hết đêm hẳn cơn buồn lại càng đậm đà thêm.
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này. Có lẽ người ta thích hơi ấm của nhau hơn là ngồi cạnh một con bạn thân nghe nó nói về nhiệt huyết không buồn khi cô đơn của nó. Đành quay về nhà lên Facebook muốn tìm mấy đứa bạn thời chăn châu chuổng cời để tâm sự. Thì lại thấy thiên hạ post ảnh cưới ầm ầm.
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi!
Sẽ nhận được nhiều lắm những tờ thiếp cưới thật đẹp, sẽ có nhiều lắm những lần một mình lò dò tới ăn cỗ cưới của một đứa bạn nào đó và tươi cười chúc hai vợ chồng nó hạnh phúc "đầu bạc răng long".... Và cũng đôi lần thấp thỏm, khi nào mới tới lượt mình? Nhìn đứa bạn cùng tuổi cưới, nhìn những đứa em cùng cơ quan ít tuổi hơn cưới. Vỗ vai bọn nó cười: lại "có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi" nữa rồi! Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta dong chơi cùng ta. Miệng thì cười phớ lớ nhưng lòng thầm buông tiếng thở dài: Mùa cưới ơi, khi nào người đặt riêng ta một chỗ!
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi! (ảnh minh họa)
Để trong cơn gió heo may tràn về qua phố, ta thôi trở mình trăn trở, giá như, có một vòng ôm thì sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Thì ta sẽ thầm cảm ơn mày cơn giáo lạnh để ta biết có thứ thật ấm áp bên mình. Giờ thì ta biết, tại sao người ta cưới nhau. Tại sao, mùa này là mùa cưới của năm. Hẹn hò, yêu đương chỉ là để có thể cùng nhau hẹn ước giữa mùa này thôi!
***
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của con bạn thẽ thọt:
Mùa cưới rồi đó, mày không buồn sao? Tao biết hỏi mày là vô duyên, nhưng yêu đi thôi, rong chơi đủ rồi!
Lại thấy lòng mình chìm xuống, biết là con bạn nói đúng rồi, nhưng vẫn thấy cần phải cãi cho cái nỗi cô đơn của mình là lựa chọn tất nhiên không có gì phải buồn phiền cả. Nhưng cúp điện thoại xong, lại ngồi thẫn thờ nhìn trăng ngoài cửa. Cô đơn ơi, khi nào người mới chán ta? Quả thật, trăng tròn vẫn đẹp hơn là trăng khuyết! Ai chẳng muốn được lấp đầy những khoảng trống trong tim. Nhất là những kẻ cô đơn giữa mùa yêu đương.
Ừ, thì muốn yêu rồi đấy! Nhưng quay lại thì chả thấy ai, con gái gần ba mươi tuổi, người yêu cũ thì đã lấy vợ cả rồi, bọn bạn cấp ba hay đại học cũng vợ con đề huề, chả còn sót lại mấy tên. Nhìn về phía trước, có thấy ai đâu? Người thấp thì không muốn, người cao thì với chả tới. Nhưng vấn đề không phải là cao với thấp mà đâu phải muốn yêu là được, muốn thương là xong đâu?
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? Yêu ai bây giờ đây? Có phải mỗi sáng, nếu bước chân trái qua cửa, ngày đó sẽ may mắn, may mắn nào cũng chẳng mong, lòng chỉ chăm chăm mong cái may mắn là hôm nay ra khỏi nhà ngặp được người mà ông trời đã định se duyên. Ấy vậy mà tâm ước bé nhỏ ấy chả có ngày nào được toại nguyện cho tới tận bây giờ
***
Trong "Gái già xì tin", nhân vật nữ chính bảo nếu gặp chồng cô ấy, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái thật đau vì tại sao lại trốn cô ấy kỹ tới mức để bây giờ mới cho cô ấy được biết mặt chỉ tên. Đúng thật, cái nỗi ấm ức ấy ai tính cho đủ, những ngày người ta có đôi có cặp mà lại bỏ mình bơ vơ trong ánh mắt thương cảm của những người không cô đơn. Trước sau gì cũng là của nhau, cớ gì mà bắt người ta chơi trò ú tim dai dẳng tới khó chịu như vậy. Ăn tát là đúng rồi. Nếu gặp người, ta sẽ tát cho người ba cái: Cái thứ nhất vì bắt ta đợi, cái thứ hai là cho ta gặp và cái thứ ba là bây giờ mới gặp. Nhưng bây giờ ta vẫn ngồi đây mơ được tát người!
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? (ảnh minh họa)
Lại nhớ mấy câu thơ của Trần Hòa Bình:
"Nhận thêm một thiếp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn, Thêm một đêm trăng tròn, Lại thấy mình đang khuyết"!
Cái nỗi khuyết hao ấy, người cứng rắn thì âm thầm chịu dựng, kẻ yếu mềm thì tìm người tỏ bày giúp đỡ. Nhưng trái tim con gái, mấy ai kiện định được với nỗi cô đơn. Nếu như với đàn bà, cô đơn là hãi hùng nhất. Thì với một cô gái chưa từng trải, cô đơn dễ làm con người ta thấy mình bị bỏ lại một góc nào đó gọi là lãng quên. Cứ ngỡ như, cả thế giới đã lãng quên duy nhất một người là ta.
Đâu phải những kẻ cô đơn là mạnh mẽ, đâu phải sống một mình là không cần ai, không cần dựa vào bờ vai ai đó trong những lúc yếu mềm, cô đơn không có nghĩa là ta thích nó, chỉ là ta bắt buộc mình phải thích nó mà thôi. Những kẻ cô đơn hãi nhất là mùa se đôi kết cặp. Hãi cái tình trạng cô đơn của mình không chấm dứt vào mùa sau. Ôi, mùa cưới của những người cô đơn.
Mùa cưới, lòng thắc thỏm hơn, buồn sâu hơn, lặng lẽ hơn và có đôi lần tự kỉ ngồi đếm mùa xuân đã qua của riêng mình. Mùa cưới là mùa uyên ương hạnh phúc, nhưng cũng là mùa mà những đôi mắt sâu của mẹ lén nhìn con gái mà buồn hơn, nén một tiếng thở dài: yêu con, thương con, với mẹ con vẫn là cô bé nhưng mẹ vẫn muốn cô bé gần ba mươi của mẹ có chồng đi thôi! Vì cũng là đàn bà nên mẹ biết, dù mạnh mẽ tới đâu, con gái mẹ vẫn cần có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu đuối, cần một vòng tay ấm áp mỗi khi đối diện với những lạnh lẽo của cuộc đời... Và đặc biệt, mẹ biết, cô gái nào cũng muốn khoác lên mình chiếc áo cô dâu, bởi giây phút ấy là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, chắc hẳn, con gái mẹ cũng thầm mong ước! Và, mẹ chỉ mong, con mẹ hạnh phúc mỗi khi mùa cưới lại về! Bởi bên con, đã có người đàn ông của riêng mình!
Theo Khampha
Tôi ghen với chiếc điện thoại của chồng. Chiếc điện thoại dường như đã lấy mất người chồng vui tính, hay chọc cười, buổi tối cứ xoắn xít ở bên tôi, ôm tôi ngủ mỗi khi đêm về. Ngày trước chưa có điều kiện kinh tế, nên vợ chồng tôi chỉ dùng điện thoại có chức năng nghe nói. Tôi không có quan trọng mấy chức năng khác vì thời gian...