Yêu anh rất tha thiết nhưng tôi vẫn phải bỏ cái thai này
Tôi thông báo với anh cái tin mình có bầu, anh thản nhiên như không nói tôi từ bỏ đi, nói tôi hãy bỏ cái thai đi, đừng tìm anh nữa, anh không liên quan gì.
Nghĩ lại ngày anh hứa hẹn với tôi bao nhiêu điều, trái tim tôi như tan chảy. Tôi đã quá yêu người đàn ông ấy, anh khiến cho tôi có cảm giác được sống trong hạnh phúc vẹn toàn. Người đàn ông luôn luôn bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi và nói những lời ngọt ngào thì có gì mà tôi lại không yêu anh cơ chứ?
Ngày chúng tôi quen nhau, mọi thứ thật tình cờ. Anh cho tôi cơ hội được tiếp xúc với anh. Khi đó tôi còn nghĩ, anh là một người quá chỉn chu, có vẻ như sang trọng, giàu có, có gì mà tôi sánh được với anh. Nên khi tiếp xúc với anh, tôi luôn tỏ ra dụt dè, sợ hãi. Lúc nào cũng cảm thấy mình thua kém anh nên tôi đâu dám vồ vập dù lòng muốn gần anh lắm. Tôi còn ước, giá như mình có được người yêu như anh thì tốt biết mấy nhưng có lẽ, đó chỉ là mơ ước của tôi mà thôi.
Chẳng hiểu tự bao giờ, cơ hội tôi được gặp anh ngày một nhiều hơn. Từ cố bé nhìn chân chất nông thôn, tôi tự nhiên thay đổi chóng mặt. Tôi ăn mặc váy vóc, diện và sành điệu, tôi trang điểm , điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Tôi đi dép cao. Đến chính tôi cũng ngạc nhiên về lợi thế của cơ thể mình mà bấy lâu nay tôi không hề hay biết.
Tôi quá đẹp, nhìn sang trọng, ngay cả khi soi gương, tôi cũng thấy mình quá hoàn chỉnh. Dáng tôi cực đẹp, mặt xinh khi trang điểm thêm chút son phấn. Thật khó ngờ, thế mà trước giờ tôi luôn trung thành với áo sơ mi, quần âu quê quê, nhìn chẳng có chút phong thái của thiếu nữ nào cả. Bây giờ thì tôi đã biết được lợi thế của mình. Nhờ tình cảm dành cho anh, tôi đã bắt đầu thay đổi và cảm nhận được mình tự tin hơn nhiều khi ở gần anh.
Chính vì điều đó, tôi không cần chủ động với anh mà chính anh là người hay tiếp chuyện với tôi. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, hài hước, rất tâm đầu ý hợp. Lòng tôi như mở cờ trong bụng, tôi nghĩ, anh đã thích tôi, đã muốn được tiếp cận với tôi thì cơ hội của tôi càng lớn. Tôi cố gắng tìm mọi cách để chinh phục anh. Và rồi, tôi đã thắng…
Trước sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, anh tỏ tình với tôi. Anh nói yêu tôi và muốn được ở bên cạnh tôi. Không ngần ngại, tôi thổ lộ rằng mình cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi và tôi chờ cơ hội được nghe lời tỏ tình của anh. Vì anh mà tôi thay đổi bản thân mình. Anh nói cho tôi về những dự định, những tính toán cho tương lai, làm tôi càng tin anh, tin vào những gì anh hứa và anh sẽ làm được. Chúng tôi đi bên nhau, trai tài gái sắc, ai ai cũng ngưỡng mộ, thật sự quá tự hào. Tôi là cố gái xinh xắn, đâu có thua kém người khác nhưng nhiều lúc tôi còn nghĩ, tại sao mình lại may mắn như vậy, tại sao mình lại có được anh, còn tưởng đó chỉ là giấc mơ mà thôi…
Video đang HOT
Tình yêu của chúng tôi mặn nồng, ngọt ngào được hơn 1 năm thì tôi bắt đầu phát hiện anh có những biểu hiện lạ. Anh là một người khác hoàn toàn so với những gì anh thể hiện với tôi trước đây. Anh bắt đầu lạnh lùng đến mức nhẫn tâm. Anh gần như không bận tâm tôi đã từng hứa hẹn những gì với anh, cũng không cần biết những giọt nước mắt của tôi không ngừng rơi. Anh tối ngày đi chơi, không gọi điện cho tôi, không thèm bắt máy khi tôi gọi và cũng không có những câu nói ngọt ngào.
Yêu nhau mà anh làm gì, ở đâu, tôi không được biết. Hỏi anh đi với ai, anh cũng bảo tôi xâm phạm đời tư của anh, anh cần có khoảng trời riêng. Bây giờ anh thay lòng, tôi hỏi anh thế tôi là gì của anh. Anh thản nhiên trả lời, chẳng là gì cả. Là người yêu nhưng mà hết yêu thì chia tay, vậy thôi…
Anh nói như vậy tức là anh muốn chia tay với tôi. Anh qua lại với những người con gái khác, chính mắt tôi nhìn thấy. Hóa ra, anh không hề yêu tôi, chỉ là cảm thấy tôi thú vị, anh muốn tán tỉnh rồi khi có được tôi rồi, anh chán, anh quay ngoắt để tôi bực bội mà tự giác từ bỏ anh.
Tôi tìm hiểu lý do tại sao anh làm như thế. Có lý do gì đâu, anh là thằng đểu. Anh có vợ rồi nhưng vẫn lăng nhăng với những người khác. Thế nên, tôi là một trong những đối tượng anh làm cho điêu đứng, đau khổ và cuối cùng là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng nhất là khi tôi phát hiện mình có bầu. Tôi đã không thể nào tin nổi vào kết quả này. Trái tim tôi đau đớn vô cùng, lòng tôi buốt nhói, bây giờ là đứa con trong bụng tôi đó, là con của tôi và anh đó chứ không phải ai khác. Là sinh linh bé nhỏ, là đứa trẻ vô tội đấy, tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi thông báo với anh cái tin mình có bầu, anh thản nhiên như không nói tôi từ bỏ đi, nói tôi hãy bỏ cái thai đi, đừng tìm anh nữa, anh không liên quan gì. Anh không mảy may thương xót, cũng không đau khổ gì khi biết mình có con. Có lẽ, đây không phải là đứa con đầu tiên mà anh có với người đàn bà khác ngoài vợ.
Tôi quá đau, lòng yêu anh vô cùng nhưng tôi không làm được gì nữa. Tôi phải làm sao đây khi anh ta khước từ mọi thứ của tôi? Tôi đã si mê anh, yêu anh điên cuồng, nghĩ anh là người đàn ông tử tế vậy mà giờ đây, anh trở thành người vô liêm sỉ thế này. Tôi quyết tâm từ bỏ, thật sự phải từ bỏ thôi, phải phá thai vì người yêu. Tôi cũng sẽ từ bỏ cái thai này. Mong con hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể giữ lại con khi tôi còn quá trẻ và chẳng có hi vọng gì ở nơi anh nữa.
Tôi biết làm việc này là tội lỗi, nhưng có gì đâu, phải làm sao đây? Tôi đâu có cơ sở gì mà giữ lại con, tôi không thể làm mẹ đơn thân một mình, không thể nuôi được con. Tôi cầu xin con tha thứ cho tôi và tôi nguyền rủa người đàn ông ấy, mong anh ta đời này sống không được yên thân…
Theo Khám phá
Tâm sự quặn thắt lòng của người đàn bà vô sinh phải bỏ chồng
Em yêu anh và em biết, anh cũng yêu em. Đừng trách em, cũng đừng trách số phận. Có lẽ, chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau.
Chồng à, em không biết bây giờ anh đang sống ra sao, có hạnh phúc không, có nhớ tới người vợ nhỏ bé này của anh không? Nhưng em thật sự cô đơn lắm, em nhớ anh vô cùng. Em đang khóc khi viết cho anh những dòng tâm sự này. Bao năm qua, em đau khổ nhận ra, anh chính là chỗ dựa không thể nào thiếu trong cuộc đời em, thiếu anh, em thấy mình sống thật vô nghĩa.
Chúng mình đã có với nhau 6 năm làm vợ làm chồng. Người ta thường ghen tị vì sao anh lại chiều chuộng em như thế. Lúc nào anh cũng đưa đón em đi làm, ân cần lo cho em. Anh với em là một người chồng, một người tri kỉ và cũng là một người anh trai. Chỉ cần là có gì khó khăn, em luôn biết dựa vào anh, để đỡ đần. Em không thể nào quên được những tháng năm hạnh phúc ấy. Anh cưng chiều em như đứa em gái bé bỏng của anh. Anh che chở em, che mưa che nắng, lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Người làm vợ như em, nhiều khi còn thấy hổ thẹn với lòng vì không thể khiến anh được an nhàn.
Em là gánh nặng của anh, để anh phải nai lưng kiếm tiền lo cho gia đình, và để anh phải chịu tiếng từ người thân, gia đình khi chúng mình đã 6 năm lấy nhau mà không thể có con.
Anh giấu gia đình chuyện em khó sinh con. Xúc động hơn, anh nhận hết phần về mình, để em được thảnh thơi trong gia đình chồng. Nhưng em nào thảnh thơi được hả anh? Anh làm vậy càng khiến em đau lòng và hổ thẹn với chính người chồng của mình. Anh quá tốt, còn em chưa làm được gì cho anh cả.
Dù em còn yêu anh tha thiết, yêu đến cả đời nhưng em không thể nào cứ ích kỉ mãi. Em phải từ bỏ anh.
Em chỉ còn hi vọng nhỏ nhoi là có thể sinh được con. Vì muốn em được thoải mái, không áp lực gì nên anh luôn chiều chuộng, quan tâm em, không bao giờ làm gì khiến em buồn. Anh bảo, &'chỉ cần em được thoải mái là anh vui rồi, chúng mình sẽ cố gắng cùng nhau có con, em nhé'.
Nhưng, cơ hội không thể kéo dài mãi. Đã 6 năm rồi anh ạ, em đâu thể cứ ích kỉ giữ anh lại bên em, đâu thể để anh gánh tiếng xấu với gia đình mình. Em biết, khả năng sinh con của em không còn nữa. Chúng mình cũng đã thụ tinh nhân tạo, nhưng không thành công. Những phương pháp có thể làm được, chúng mình cũng đã làm qua rồi, vậy mà tại sao ông trời không ban phước lành cho vợ chồng mình hả anh?
Em không tin ở hiền gặp lành nữa. Em có làm gì nên tội, em chân thành, sống đầy hi vọng nhưng ông trời đâu để cho em được ở bên cạnh anh, đâu cho em có con với anh. Có lẽ, chúng mình có duyên không có phận.
Dù em còn yêu anh tha thiết, yêu đến cả đời nhưng em không thể nào cứ ích kỉ mãi. Em phải từ bỏ anh. Em quyết định kí vào đơn ly hôn, bỏ đi thật xa để anh được lấy vợ mới. Em cũng nói toàn bộ sự thật cho bố mẹ anh biết và mong mẹ tác hợp cho anh một người vợ mới, có thể sinh cháu cho ông bà bồng bế.
Anh có biết không, tình yêu dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Nhưng anh phải quên em đi. Em sẽ đi con đường em chọn. Em cũng sẽ có con, sẽ nhận con nuôi để nuôi chúng khôn lớn, trưởng thành. Anh đừng buồn, đừng lo cho em...
Anh có biết không, tình yêu dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Nhưng anh phải quên em đi. Em sẽ đi con đường em chọn.
Rồi chúng ta cũng phải đi hai con đường khác nhau. Dù anh có thương em cũng không thể nào không cho bố mẹ anh được một người cháu nối dõi tông đường. Hãy làm điều em nói. Hãy quên em đi. Rồi thời gian sẽ khiến chúng ta quên đi quá khứ. Coi như đây là một kỉ niệm đẹp mang theo suốt đời, anh nhé.
Hãy lấy vợ, sinh con anh nhé. Hi vọng sau này khi gặp lại anh, anh sẽ là một người chồng, người cha tốt, yêu thương vợ con anh, dành cho họ tình cảm chân thành như đã từng dành cho em. Anh nhé!
Theo Meyeucon
Một bữa tối đặc biệt và cơ hội của yêu thương Sau 21 năm kết hôn, vợ yêu cầu tôi mời một người phụ nữ khác ra ngoài ăn tối và xem phim. Cô ấy nói: 'Em yêu anh nhưng em biết 'người ấy' cũng yêu anh tha thiết và 'người ấy' luôn mong muốn được ở bên anh'. 'Người ấy' mà vợ tôi nói đến chính là mẹ tôi. Bà đã trở thành...