Yêu anh nhưng sợ phải hối hận nếu chờ anh
Cứ ngỡ tình yêu giữa em và anh chỉ chờ đến ngày về với nhau, thế mà giờ đây em lại phân vân ở giữa ngã ba đường…
Em vốn quen cuộc sống bình lặng ở quê với gia đình, chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa nhà, xa gia đình đến một nơi xa lạ. Nhưng rồi theo bạn bè, em nộp hồ sơ thi vào một trường đại học ở thành phố. Em quen Huy. Ngày sinh nhật anh, em nhận lời làm bạn gái anh khi trong lòng chưa hề yêu. Thậm chí em cũng chưa biết gì về anh, ấn tượng duy nhất là lúc nào nhìn thấy anh với quần bò xanh nhạt và áo sơ mi ca rô màu hồng.
Anh không giống như những người con trai khác đối với em. Anh có lúc rất quan tâm, nhưng bình thường lại vô tâm đến lạ. Em ốm anh cũng không một lời hỏi thăm hoặc có chỉ là lấy lệ. Nhiều lúc anh còn không muốn gặp bạn bè em, anh chẳng bao giờ nghe em nói.
Suốt gần hai năm quen nhau, anh và em chưa một lần cãi vã, không phải vì hợp nhau, chỉ là vì anh không bao giờ nghe em nói. Anh quay lưng bỏ đi khi anh không vừa lòng, không cần biết em ra sao. Tổn thương, mệt mỏi, em quyết định rời xa anh trong im lặng, tránh mặt anh.
Và rồi em quen Hòa, Hòa quan tâm em hết mực nhưng bên Hòa, em luôn nhớ về anh. Những cố gắng của Hòa không làm em thay đổi được. Hòa đòi hỏi, nhưng em không thể cho Hòa nhiều như em đã từng dành cho anh ấy trọn vẹn. Hòa giận dỗi, trách em không yêu anh ấy, trách em không công bằng với anh ấy. Em thừa nhận rằng không thể quên Huy, điều đó làm Hòa cảm thấy bị xúc phạm.
Hòa bắt đầu dằn vặt em, lúc ngọt nhạt khuyên nhủ, lúc lại đe dọa. Hòa nói lời chia tay, rồi lại quay lại vì không thể quên em. Nhưng dù Hòa có tốt với em nhiều đến đâu em vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh của Huy ra khỏi trái tim mình. Hòa chấp nhận ở bên em, kể cả khi em vẫn giữ tình cảm dành cho Huy. Em thấy thực sự có lỗi với Hòa, muốn quên Huy để dành tình yêu cho Hòa nhưng càng cố gắng em lại càng không thể quên được.
Hòa “tìm vui” với những cô gái khác nhưng lại không chịu rời bỏ em. Những lần cãi vã liên tục xảy ra. Em khóc rất nhiều. Lúc này Huy lại tìm gặp em, Huy quan tâm em rất nhiều, nói rằng Huy chưa bao giờ hết yêu em. Em yếu đuối và dễ mềm lòng. Chỉ cần Huy nói yêu em, em đã quên hết những tổn thương trước kia. Em kể cho Huy về Hòa, anh khuyên em nên nói chuyện rõ ràng với Hòa, dứt khoát với Hòa để quay về với anh.
Em tìm Hòa, nhưng Hòa không chấp nhận và nói rằng không có cảm giác yêu thương với ai khác ngoài em và sẽ không để em và Huy về với nhau. Em quyết định tránh mặt Hòa và quay lại với Huy, nhưng ở bên Huy em lại luôn cảm thấy có lỗi với Hòa. Hòa thực sự đã rất tốt với em, cũng vì em làm Hòa tổn thương nhiều nên anh ấy mới trở nên như vậy. Nhưng em lại không thể dành tình yêu cho anh được, dù cho anh đã làm rất nhiều việc vì em. Em đang rất vui bên cạnh Huy, Huy không còn lạnh nhạt như trước mà quan tâm em rất nhiều, dường như anh đã hoàn toàn thay đổi.
Gần đây, bố mẹ biết việc em yêu Huy nên có ý phản đối vì Huy chỉ hơn em một tuổi. Bố mẹ cho rằng Huy còn quá trẻ, không đủ chín chắn để em có thể gắn bó cả cuộc đời và hơn hết là chúng em không cùng tôn giáo, quê Huy lại ở quá xa. Bố mẹ ngỏ ý muốn em đưa Huy về chơi thăm nhà.
Video đang HOT
Em nói việc này với Huy nhưng anh hết lần này đến lần khác trì hoãn với lý do còn quá trẻ, chưa xác định được gì cả. Em đồng ý với anh về điểm này nhưng dù sao thì em cũng không thể nghe lời bố mẹ, người lớn thường ít khi sai, liệu Huy có ý định nghiêm túc với em hay không? Tuy anh rất tốt với em nhưng em không hiểu sao anh lại không muốn về thăm nhà em, dù em đã gợi ý rủ thêm bạn bè về cùng để anh không ngại.
Hòa thì ngược lại với Huy, anh luôn muốn em đưa về ra mắt bố mẹ em. Anh nhất quyết không đồng ý chia tay khi em muốn quay lại với Huy. Anh cho rằng Huy không thật lòng và chỉ có duy nhất anh mới yêu em thực sự và muốn đi đến hôn nhân.
Bố mẹ em không quá thúc ép nhưng vẫn quan tâm rất nhiều làm em thực sự khó xử. Cả hai người đàn ông đều tốt với em, nhưng ai mới là người em nên chọn lựa? Em biết mình yêu Huy nhiều nhưng em lại sợ phải hối hận nếu như Huy không thực sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với em. Em phải làm gì đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không còn bên anh nữa rồi!
Em đâu biết cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn.
Anh bật khóc, những giọt nước mắt không thể nào ngưng được, có mấy ai hiểu cho anh.
Em cất bước ra đi là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi một bờ vai, như thế anh sẽ ngã, nhìn thấy anh ngã em có xót xa không? Em cất bước ra đi có nghĩa là không còn có em, là mất em, mất cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ anh sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Em cất bước ra đi nghĩa là anh quay sang bên cạnh để kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi. Em sẽ chạnh lòng khi anh co ro chứ?
Anh để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa. Em đem cho người khác đúng không? Khi đó em tự nhủ với mình rằng anh để em ra đi là để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không còn ở bên anh.
Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của anh sẽ xoay chuyển tất cả. Anh ngu ngốc lắm mà, hết rồi, hết thật rồi, tất cả kết thúc như một giấc mơ dài vậy.
Em sẽ ghét anh chứ, sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em mà, yêu hơn mọi thứ anh có. Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm dài nhớ em, nước mắt lại giàn giụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hòa cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn.
Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia nhiều phần, 1 phần để yêu thương, 1 phần để thù hận, và cũng bởi người ta quá yêu nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...
Tại sao em cho anh hi vọng rồi em lấy đi, tại sao em cho anh hạnh phúc em lại tước đoạt nó, rồi em đem hi vọng và hạnh phúc ấy cho người khác nhưng không phải là anh? Anh thật lòng yêu em mà, sao anh không nhận được hi vọng và hạnh phúc ấy từ em.
Vì yêu anh bỏ mọi thứ cho dù đó là hạnh phúc. Nếu mình quen nhau làm em phải mệt mỏi, thà để tình yêu chân thật của anh dành cho em mang anh đi. Vì yêu anh sẽ kết thúc một giấc mơ hạnh phúc. Đành mất em, đành mãi mãi lìa xa em.
Đôi khi anh cần dừng lại, dừng lại để rồi anh bước thật nhanh hơn. Đôi khi anh buông tay, cần cho đi để rồi sau nay anh có nhiều hơn. Đôi khi anh cần khóc, khóc thật lớn rồi lại cười thật to. Đôi khi anh cần một mình, cần một mình để biết có nhau quan trọng như thế nào.
Thế rồi anh tự nhủ lòng mình rằng anh sẽ cố gắng hết mình, thể hiện hết mình, để được thấy em, nụ cười của em, nhiều lắm em à, nhiều điều anh muốn làm cho em, nhiều nhiều lắm. Nhưng có một điều anh đã sai phạm vào một điều gì đó. Có lẽ sự nhiệt tình của anh, sự con nít của anh đã làm anh đánh mất người con gái anh yêu thương nhất.
Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi tay anh chứ?! (Ảnh minh họa)
Dù anh cứng rắn bao nhiêu, bao dung bao nhiêu, con tim ai đó như một mảnh kính rất dễ vỡ... Nỗi đau anh cam chịu, uất hận anh khóc than, tình yêu anh chôn kín. Có một con đường vốn không thể đi sao anh cẫn cứ ngoan cố mà đi để lòng anh đau đớn. Anh phải đi để biết phía sau hạnh phúc còn có nỗi đau, phải đi để biết phía sau nụ cười còn có nước mắt, phải đi để biết phía sau tình yêu là chúc phúc, phải đi để biết có những người trong tình yêu luôn không ngừng chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi ai đó có thể yêu họ mà, mà chờ ngày họ có thể ngừng yêu ai đó.
Anh yêu em có phải là một sai lầm? Liệu có phải sai lầm không em, khi tình cảm anh dành cho em thi quá nhiều, còn em dành cho anh thì quá ít. Khi càng ngày anh muốn được ở gần em hơn, được ở bên cạnh em, còn em thì càng tránh xa anh. Em vô tình làm tổn thương anh, em cứ ruồng rẫy, rũ bỏ anh thật phũ phàng mà.
Không phải anh chưa từng cố gắng. Anh đã cố gắng rất nhiều em à. Cố gắng để biết anh đã thất bại, mong mỏi để biết anh quá ngu ngốc, chờ đợi để biết anh dư thừa, mỉm cười mà nghe lòng anh đau. Chia tay nào mà chẳng đến lúc phải kết thúc. Chia tay để học cách yêu ai đó bao dung hơn. Chia tay để biết học cách chấp nhận những gì phũ phàng nhất trong tình yêu. Chia tay để biết trong lòng mình ai đó quan trọng đến chừng nào. Chia tay để biết chính mình đã tự buông tay khỏi hạnh phúc. Chia tay để biết anh đã gạt qua bên lề rồi.
Anh đã khóc nhiều, như chưa bao giờ anh thử khóc thật to, thật lớn, để mọi người biết rằng anh đang buồn, lạnh và sợ như thế nào. Từ bây giờ anh sẽ tập khóc trước đám đông, anh sẽ khóc để mọi người quan tâm anh hơn, sẽ khóc để anh được yêu thương và rồi anh sẽ lại cười.
Thời gian qua anh chưa bao giờ dừng lại, anh cứ mải miết đuổi theo những thứ hư vô, anh mệt mỏi, anh vẫn trắng tay. Anh chưa bao giờ buông tay, anh chỉ biết níu giữ, chỉ biết lôi và kéo, anh sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi anh giằng co với tất cả như thế anh đã mất quá nhiều.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mượt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em. Và bây giờ đây tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào cũng là chia ly...
Không biết bao nhiêu lần, anh muốn vươn tay ra níu lấy một hạnh phúc khi chúng ta bên nhau. Những ngày tháng vui vẻ ấy giờ sao xa vời quá!... Cánh tay đã ôm anh thật chặt, ánh mắt từng chỉ nhìn thấy một mình anh, giờ đây sao tất cả xa xôi quá.
Ừ thì mình yêu nhau... Ừ thì mình chia tay... Ừ thì từ nay sẽ không còn liên lạc nữa... Không oán trách, không giận hờn, không một lý do. Anh ước mình có thể gào thét, giận dữ, có thể đổ lỗi cho em hay bất cứ một điều gì đó để anh có thể quên em nhẹ nhàng... nhưng em khéo léo để rời xa anh không một lời giải thích, cũng không một câu nói chia tay làm tình yêu có khởi đầu nhưng không có kết thúc... Càng nhớ nhung, càng đau đớn...
Anh sẽ quên em, quên tất cả về em, từ giây phút này, anh sẽ thả ký ức bay lên trời. Anh sẽ không hối tiếc, không níu kéo, không dày vò bản thân anh nữa. Anh sẽ không để trái tim anh tổn thương thêm một lần nào nữa, giữ lại nó, yêu thương nó... để tình yêu có thể thật sự tìm đến bên anh thêm một lần nữa.
Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi tay anh chứ?!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em muốn "trao thân" nhưng bạn trai... không thèm Nó muốn trao cho anh tất cả. Người nó đã sẵn sàng dâng hiến lắm rồi. Nó nhắm mắt và đợi chờ anh tiến tới... Vậy mà anh đã dừng lại đúng lúc nó đang cao trào. Lần đầu tiên đón nhận nụ hôn của anh, nó thấy mình ngây ngô, chính xác là ngây thơ. Nó không biết hôn thế nào, để...