Yêu anh, là lỗi của em!
Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em nhé, em bỏ đi rồi, anh hãy bình yên. Những buổi chiều ngồi đây đếm những người đã đi qua cuộc đời mình, lòng lại thấy chông chênh. Em đếm đến anh, lặng một khoảng tim mềm tựa như bầu trời đợi bão…
Như là chạm phải mặt trời dẫu cho quanh đây là tuyết trắng. Như là chạm phải sự thật, điều mình cố thuyết phục là đừng nên tin. Như là chạm vào tuyệt vọng, dẫu đã cố rút tay về mà vẫy vùng trong niềm tin.
Như là, yêu mà không giữ nổi người mình yêu ở cạnh.
Vì yêu anh, là lỗi của riêng em…
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi.
Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau?
Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.
Em quên cách yêu rồi, anh cũng xóa tên em đi… (Ảnh minh họa)
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết!
Video đang HOT
Biết trách được ai, khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa.
Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Ngày qua ngày, em để hoang mang ăn mòn cảm xúc. Em lo sợ quá nhiều cho những ngày sau, mà quên đi có người đang đợi em cùng chung hạnh phúc ở hiện tại.
Em sai, vì tình yêu trong em không biết lớn. Em sai, vì không thắng nổi cảm giác của mình. Em sai, vì chỉ biết khóc trong mệt mỏi, mà không hiểu rằng nước mắt của em đã bóp nghẹt niềm tin trong anh.
Mình bên nhau thế là đủ lâu chưa? Mình yêu nhau thế, đã xong chưa…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ sửa. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em nhé, em bỏ đi rồi, anh hãy bình yên…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ chuộc. Em quên cách yêu rồi, anh cũng xóa tên em đi…
Theo 24h
Cách yêu riêng em
Em sẽ không cho phép môt ai bước vào vì chỉ anh mới là chủ nhân của trái tim em. Hơn 11 tháng là quá dài hay rât ngắn đê em nhìn nhân lại những nôi đau, lôi lâm và nôi nhớ hằn sâu trong tim mình? Em cũng chẳng biêt viêt từ đâu cho tình yêu của chúng mình, chỉ biêt nói rằng giờ đây em rât nhớ anh, nhớ nhiêu lắm gió yêu ạ.
Bông môt ngày em vu vơ nhắn tin cho anh " nhok muôn im lặng môt thời gian", anh không trả lời nhưng vân làm theo lời đê nghị của em. Đê rôi khi suy nghĩ, định hướng lại tình yêu và tương lai của em với anh môt cách rõ ràng thì cũng là lúc mình hoàn toàn cách xa, xa nhau nghìn trùng... Em đau khô và ân hân vê những gì mà mình đã nhắn với anh.
Nhưng anh ơi anh có biêt vì sao em lại muôn khẳng định tình yêu của em và anh lại môt cách chính xác không? Vì em sợ gia đình lại ngăn câm em có người yêu ở nơi đây, sợ em vì tình yêu mà không chịu đi nước ngoài...và điêu em sợ nhât là môt lân nữa mât đi tình yêu của mình, sợ khi anh bên cạnh em sẽ không được hạnh phúc...Và vì tình yêu của em dành cho anh lớn hơn những lý do kia thì em bỏ qua tât cả rào cản đó đê tiêp tục yêu anh và xây dựng môt ước mơ hạnh phúc cùng anh.
Nhưng có ai ngờ anh đã im lặng và trả lời rằng: "Anh xin lôi, anh đã không mang lại hạnh phúc cho nhok, không có thời gian quan tâm bên cạnh chăm sóc cho nhok... Anh không đáng đê nhok yêu và chờ đợi..."
Anh có biêt khi nhân được tin nhắn đó là đôi chân em quỵ xuông và đôi mắt ướt nhòe đi vì đau... Lúc ây bên cạnh em có môt người anh ây là đông nghiêp của mình, và cũng có thê nói là thích em...khi thây em chìm trong đau khô anh ây đã xin đưa em vê phòng, em đã nạt anh ây bảo là không cân hãy đê em đi môt mình. Trên đường lái xe vê nước mắt đã làm nhòe đi lôi đi, suýt chút nữa là em bị tai nạn... khi giât mình em mới biêt anh ây vân ở đằng sau, vân dõi bước theo em sợ em có chuyên gì. Càng nhìn anh ây em càng khóc nhiêu hơn, vì em nghĩ người ở đằng sau em lúc này sao không phải là anh mà là môt người khác chứ...
Đêm vê ngôi ngoài trời sương lạnh buôt, em giân mình ích kỷ kẹp hòi giá như em không đê nghị như thê thì anh và em đâu phải chia ly.
Còn nhớ ngày nào, ngày mà đâu tiên em và anh gặp nhau, mình đã có môt cảm xúc khác thường...và em cứ ngỡ rằng mình đã yêu anh từ lâu lắm rôi. Qua những tháng ngày tìm hiêu và hò hẹn nhau em và anh đêu biêt vê tính cách và gia đình của nhau, riêng nghê nghiêp của anh là anh dôi em, đê khi biêt được sự thât anh là hình sự Vũng Tàu thì em đã rât giân và ghét anh, em đã im lặng môt tuân... Rôi em lây lý do rằng không thích công an nên không quen anh nữa, nhưng không thê, vì khi đã yêu dù nghê nghiêp của anh em không thích thì cũng không làm em hêt yêu anh. Hiêu được sự vât vả của anh trong công viêc em càng yêu anh nhiêu hơn, càng yêu cái khô cái vât vả của anh...Anh đã vì đât nước này hy sinh gia đình, bạn bè, người yêu đê đi làm nhiêm vụ...vì thê em càng yêu anh và hứa sẽ không làm anh buôn, và dù có bao lâu anh mới có thời gian gặp em thì em vân không buôn.
Có đôi khi 1 tháng, 3 tháng... anh mới có thời gian gặp em, em thây thương anh nhiêu lắm và rât quý trọng những khoảng khắc khi được ở bên anh. Và anh có biêt em nhớ nhât là khi nào không, là khi anh đang đi tuân ở dưới Vũng Tàu, em và anh nhắn tin với nhau, anh bảo là sẽ lên thăm em bây giờ nêu như em ngoan chịu nghe lời anh ăn tôi... em cứ tưởng là anh đùa, em bảo rằng anh đùa như thê em buôn đây, anh bảo là anh không đùa anh nói thât. Lúc ây anh có biêt em hạnh phúc đên vỡ òa, em bảo anh hứa là anh sẽ lên đi, và anh đã hứa... Đợi chờ anh từ lúc 20h đên 22h thì anh cũng đã lên đên Thủ Đức, em hạnh phúc và ôm chặt anh từ đằng sau. Em và anh chạy xe trên đường hai hàng cây xanh lá rât hạnh phúc, nhẹ nhàng và âm áp, anh hỏi em có nhớ anh không, em đã trả lời rằng không... anh đã cười. Nhưng anh có biêt em muôn thét lên rằng em nhớ anh nhiêu lắm nhớ anh vô cùng...
Lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rât nhiêu (Ảnh minh họa)
Tình yêu của em và anh đẹp lắm, hạnh phúc lắm, dù cho ngày lê tình nhân, ngày 8/3... không có anh bên cạnh nhưng em vân thây vui, thây hạnh phúc vì nhân được những dòng tin nhắn yêu thương, những cuôc trò chuyên âm áp...
Nhưng cớ vì sao giờ này em và anh môi người môt phương, lôi là do ai? Lôi do em đã buông những dòng tin ích kỷ, hay là anh đã vì lòng tự ái, vì tình yêu không còn dành cho em?
Anh có biêt từ ngày xa anh em sông như thê nào không? Như môt cái xác không có linh hôn, em đã đâm đâu vào làm viêc môt cách như điên, đăng ký học ban đêm như môt cái máy đê khi sức cạn kiêt thì em xin từ chức, cái chức vụ mà em phân đâu lắm mới có được vây mà chính em đã từ bỏ nó...
Em nghe lời anh cô gắng quên anh và thử tìm môt tình yêu mới, nhưng rôi tim em không biêt yêu, tâm trí chỉ nghĩ đên anh, anh nói đừng chờ anh anh không xứng đáng, sẽ có người mang lại hạnh phúc đên cho em tôt hơn anh... Sao lúc nào anh cũng nói thê mà không biêt đên cảm giác của em, anh có biêt anh mới chính là hạnh phúc của em, mới là người làm cho em cảm giác yêu thương và hạnh phúc nhât... Tại sao có người lại muôn kéo em ra khỏi anh người mà em vô cùng yêu, còn anh thì cứ muôn đây em vào phía người khác người mà em không hê yêu...
Tại sao em sẵn sàng làm tôn thương những người yêu thương mình đê vân chỉ chờ đợi và yêu anh mặc dù chỉ mình em nhớ, chỉ mình em còn yêu anh...
Em đã khẳng định với anh rằng em sẽ mãi yêu và chờ anh dù bao lâu em cũng chờ, anh có quyên không yêu không chờ em nhưng yêu ai chờ ai là quyên của em có đúng không anh.
Bạn của anh nói với em rằng anh rât yêu em, và trong khoảng thời gian này anh đang đi làm nhiêm vụ...qua cuôc trò chuyện với bạn của anh em không ngờ rằng bình thường anh ít nói im lặng là thê vây mà sau lưng em anh kê nhiêu vê em cho bạn bè anh. Em cảm ơn anh và em thây hạnh phúc lắm...
Gió yêu ơi giờ anh ở phương trời nào anh có biêt giờ này là 2h30 sáng mà em vân ngồi bên cái laptop với những dòng vê anh. Ai cũng bảo là em yêu mù quáng, không nên chờ đợi anh... Ừ thì cho em ngôc, em mù quáng đó, nhưng ai cũng có cách yêu riêng của mình, và em cũng vây cũng có cách yêu riêng của mình mặc cho người đời chê khinh...
Và thời gian thấm thoát cũng trôi qua mau, mới đây mà đã hơn 11 tháng em và anh không gặp nhau, hơn 2 tháng điên thoại của anh là thuê bao... biêt là sẽ rât đau nhưng em thây vui vì môi ngày được nhớ đên anh, được chờ đợi anh môi ngày. Và điêu thiêng liêng hơn nữa là tình yêu mà em dành cho anh mãi không thay đôi, mà nó càng lớn dân hơn theo những tháng ngày không anh, theo những nôi nhớ triên miên.
Nơi phương này em câu chúc cho anh mãi được bình yên và mạnh khỏe, hoàn thành tôt nhiêm vụ được giao, và lúc nào em cũng bên cạnh anh, cũng chờ đợi và yêu anh rât nhiêu. Cánh cửa này chỉ dành riêng cho anh mà thôi, và em sẽ không cho phép môt ai bước vào vì chỉ anh mới là chủ nhân của trái tim em.
Hãy quay vê khi còn yêu nhau...
Theo 24h
Đứng giữa hai người đàn ông Em không đủ tự tin về mình nên cho rằng chắc anh sẽ buông tay em thôi. Em năm nay 25 tuổi, đã có người yêu 4 năm (2 năm ở gần, 2 năm ở xa). Em quen anh khi anh chưa đi nước ngoài làm việc. Tính em nhút nhát, xinh đẹp đáng yêu nên được nhiều người quí mến, xong em...