Yêu anh – kẻ lạnh lùng như gỗ đá
Em thực sự không thể nào chịu nổi sự thờ ơ, dửng dưng, vô tâm đến tàn nhẫn như anh.
Chào chị Thanh Bình thân mến!
Em năm nay 25 tuổi, hiện đang làm trợ lý cho 1 công ty nước ngoài. Em co công viêc ôn đinh va la cô gai vui ve, hoa đông, tương đôi dê gân – đo la nhân xet cua nhưng ngươi xung quanh về em. Bạn trai em lớn hơn em 2 tuổi, có công việc ổn định, phong độ và đẹp trai. Chúng em cùng quê với nhau, nhà cách nhau khoảng 1 cây số. Hiện tại, em và bạn em đang sinh sống, làm việc tại thành phố. Chúng em quen nhau hơn 1 năm. Nhiều lúc em đã tự hỏi bản thân mối quan hệ của em và anh ấy là mối quan hệ gì vì bạn trai vô tâm lắm.
Tết năm rồi, mặc dù em và anh ấy cùng quê gần nhà nhau nhưng tết anh chẳng chở em xuống nhà anh và anh cũng không lên nhà em. Em thương anh ấy thật lòng, luôn hy vọng người cuối cùng cũng là anh ấy. Em lo cho anh ấy nhiều lắm, có thể nói là rất chiều anh ấy. Còn anh ấy thì ngược lại và còn khẳng định với em:”Anh là người không quan tâm, ngay cả mẹ anh, anh chẳng bao giờ gọi hỏi thăm cả, mẹ gọi không gọi thì thôi. Nói thẳng ra anh là người vô tâm, nên em đừng suy nghĩ nhiều. Anh muốn mọi thứ xảy ra tự nhiên”.
Con gái thì ai mà ko thích được người đàn ông của mình quan tâm, lo lắng, chăm sóc. Còn em thì lại quan tâm người ta quá nhiều, để rồi người ta hững hờ, ỷ lại với những thứ người ta đang nhận được. Và em cũng không hiểu sao đối với anh ấy, khả năng chịu đựng của em rất cao.
Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ nói yêu em. Chỉ có năm trước sinh nhật anh và anh giới thiệu cho mọi người em là bạn gái anh. Từ đó, em và anh quen nhau đến bây giờ. Một ngày có khi từ sáng đến tối anh chẳng liên lạc với em, tới khuya khoảng 10h chúc ngủ ngon. Ở thành phố này thì nhà em và nhà anh cách nhau chỉ 5 cây số nhưng dường như 1 tháng anh mới qua nhà em 1 lần. Em đi làm về em hay ghé nhà anh vì tiện đường.
Là con gái, ai cũng muốn được người yêu chăm lo, quan tâm nhưng bạn trai quá hững hờ khiến em rất đau lòng (Ảnh minh họa)
Bạn bè anh thì ai cũng thích em, mỗi lần đi chơi mọi người hay nói anh chở em đi cùng. Mọi người đều nhận xét em tốt nhưng anh dường như chẳng quan tâm tới điều đó. Nếu người đàn ông yêu em thật lòng, họ sẽ luôn khuyên em phấn đấu, còn đây thì vô tâm lơ là, chẳng xác định rõ ràng gì hết chị ơi.
Và hôm 05/10 rồi em và anh ấy đi cafe. Em đã nói chuyện thẳng thắn, em nói ra tất cả những gì em suy nghĩ từ trước đến giờ. Thế ấy mà anh ấy cứ sàn sàn, ko rõ ràng cứ mập mờ. Anh ấy nói:” Anh muốn im lặng một thời gian”. Em mới hỏi:”Im lặng như thế nào? Im lặng để thử thách hay im lặng để kết thúc luôn. Nếu im lặng thử thách thì có thể 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm”. Vậy mà ảnh cứ nói :”Ừ đâu đó”.
Nhiều lúc em lại nghĩ rằng anh không có bản lĩnh của một người đàn ông, không dám đối diện với sự thật. Anh còn kén cá chọn canh, đứng núi này trông núi nọ. Câu cuối cùng anh nói khi chúng em chuẩn bị ra về:”Quyết định giữa em và anh là do em quyết định?” Em nói:”Tại sao lại là em mà không pải là anh?” Hắn nói: “Đã đến lúc anh muốn im lặng một thời gian”. Em nói:”Qyyết định của em là dừng lại” Từ hôm đó đến bây giờ anh không liên lạc với em, em cũng không liên lạc với anh ấy nhưng trên facebook hình ảnh em và anh ấy vẫn để không chịu xóa đi trong khi đã hết.
Chị Thanh Bình giúp em lời khuyên như thế nào, em có liên lạc lại với anh ấy không? Hay là im lặng và quên anh ấy đi, tìm cho mình một tương lai trong chuyện tình cảm tốt hơn! Em cảm ơn chị! Thân chị! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang trải qua những tháng ngày buồn chán vì người đàn ông mà em yêu thương, quan tâm lo lắng lại quá thờ ơ, lãnh đạm thậm chí là dửng dưng với em. Hiện tại hai em đang ngừng liên lạc với người bạn trai vô tâm nhưng vì lòng còn yêu nên em bứt dứt không yên. Một nửa em muốn nối lại, nửa kia lại muốn dừng vì bị tổn thương nhiều quá.
Chị nghĩ rằng, sự im lặng và tạm dừng của hai em lúc này là điều cần thiết và nên làm. Bởi lẽ em không thể duy trì một tình yêu trong trạng thái mất cân bằng như thế được. Tình yêu đòi hỏi sự quan tâm, trách nhiệm từ hai phía. Em không thể mãi cho đi mà không cần nhận lại, dù cái mà em muốn chỉ là một chút quan tâm từ anh ấy.
Câu chuyện của em không chỉ đơn giản là việc các em không tìm được tiếng nói chung trong tình yêu hay em hay quan tâm anh ấy hơn mà vấn đề nằm ở chỗ anh ấy là một người đàn ông vô trách nhiệm. Không có ai yêu mà lại cửa không qua, nhà chẳng đến, không thăm gia đình bạn gái mà cũng chẳng đến nhà bạn gái chơi như thế cả. Cái cách mà anh ấy bao biện rằng tính anh ấy như vậy, đến mẹ anh ấy còn chẳng quan tâm, điện thoại chỉ càng chứng minh đó là một người đàn ông sống ích kỉ, vô trách nhiệm và không có tình cảm.
Một người đàn ông không quan tâm đến bạn gái mình, tới mức quá quắt như vậy thì e rằng khó có thể trở thành một chỗ dựa cho vợ sau này. (Ảnh minh họa)
Yêu một người đàn ông vô tâm, không có thái độ cầu toàn như anh ấy sau này có lấy về em cũng sẽ khổ. Khi là người yêu, trong giai đoạn đẹp nhất, cần chinh phục nhau nhất mà anh ấy còn mặc kệ mọi chuyện như vậy thì sau này lấy nhau về liệu anh ấy có san sẻ với em trách nhiệm gia đình hay anh ấy bỏ mặc em? Một người đàn ông không quan tâm đến bạn gái mình, tới mức quá quắt như vậy thì e rằng khó có thể trở thành một chỗ dựa cho vợ sau này.
Em dừng lại là đúng, dừng lại để anh ấy có thời gian mà nhìn nhận lại bản thân mình. Nếu anh ấy thay đổi và chủ động liên lạc với em thì hãy cho anh ấy cơ hội để sửa sai. Còn nếu như anh ấy vẫn không tìm em, có nghĩa là với anh ấy, em thực sự không cần thiết cũng không đủ sức mạnh để khiến anh ấy thay đổi. Khi ấy em cần mạnh mẽ buông tay người bạn trai vô tâm ấy và tìm cho mình một hạnh phúc khác. Một cô gái tốt, sống chân thành, tình cảm như em chắc chắn sẽ tìm được người mà mình yêu thương.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Video đang HOT
Theo Khampha
Nếu tim phải rỉ máu thì xin là vì em (Phần 2)
Vương Tú nắm lấy tay Hải Yến lôi đi bỏ mặc sau lưng Thế Bảo đứng tần ngần. Bất giác, Thế Bảo cảm thấy tức tối nơi lồng ngực.
Hải Yến trở về nhà, trên đường, cố tìm mọi cách để bao biện cho sự thô bỉ mà chàng trai trẻ hôm nay đã "trình diễn". Cô vốn không có thói quen đánh giá người khác qua lần đầu gặp mặt, đặc biệt khi sự đánh giá đó là không tốt. Nhưng dù cố gắng đến mấy, cô cũng không thể nào tìm được lí do để bào chữa cho anh ta. Rốt cục, cảm giác trong Hải Yến về anh ta vẫn chỉ là một kẻ thô lỗ, cục cằn, không hiểu chuyện.
***
Hải Yến quyết định lựa chọn một chiếc váy. Nó đủ độ trẻ trung để làm cho cô trở nên ấn tượng nhưng vẫn đủ sự kín đáo để khiến Hải Yến không bị mọi người khó chịu. Lần đầu tiên đi làm, cái cảm giác đó khiến Hải Yến hồi hộp và lo lắng vô cùng.
Ông Mạnh Cường đợi sẵn Hải Yến ở trong phòng. Khi Hải Yến đến, đôi mắt của người đàn ông đứng tuổi đó nhìn cô một lượt, nhanh thôi, nhưng có vẻ như ông ấy hài lòng về sự phục sức ngày hôm nay của Hải Yến:
- "Đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cháu với mọi người"
- "Dạ vâng, cảm ơn Tổng giám đốc"
Hải Yến hít thở một hơi thật sâu trước khi ông Mạnh Cường mở cửa căn phòng đó và dẫn cô vào. Phía trong đó có những con người xa lạ mà cô chưa biết tuổi, biết tên. Sau này, cô sẽ gọi họ là đồng nghiệp.
- "Mọi người làm quen với nhau đi. Đây là Hải Yến, từ hôm nay cô ấy sẽ làm ở bộ phận này với tư cách là nhân viên của dự án. Cô ấy còn trẻ, vì thế mong mọi người hãy giúp đỡ vì kết quả chung của công ty. Chúc cô sớm hòa nhập nhé".
Ngày đầu tiên đi làm với Hải Yến là một sự khó chịu khi gặp phải gã đàn ông khó chịu như Thế Bảo (Ảnh minh họa)
Từng câu, từng chữ đĩnh đạc của ông Mạnh Cường nói ra khiến ai nấy đều tập trung chú ý. Có vẻ như ở đây cũng đang diễn ra một cuộc họp phòng. "Thật là may mắn vì có thể gặp tất cả mọi người ngay trong ngày đầu tiên" - Hải Yến nghĩ thầm trong bụng, đôi môi không quên nở nụ cười thân thiện.
Thế nhưng, nụ cười đó tắt vụt khi Hải Yến nhìn thấy gương mặt thân quen nhưng đáng ghét đó. Hắn tiến về phía cô, đưa tay ra bắt như một cách cố chứng tỏ sự lịch thiệp. Nhưng với Hải Yến, nó chỉ là một sự khiêu khích không hơn không kém:
- "Chào người mới! Rất hân hạnh khi được làm việc cùng với cô. Tôi rất nóng lòng muốn biết cô nhân viên đích thân bố tôi tuyển vào tài cán tới mức nào. Tôi là Thế Bảo, là trưởng dự án này. Những người còn lại, cô tự động làm quen đi nhé".
Hải Yến rụt rè bắt tay. Còn Thế Bảo thì siết thật chặt như một cách cố tình gây hấn với cô. Hải Yến có đôi chút thất vọng vì ngày đầu tiên đi làm không suôn sẻ cho lắm. Cô có cảm giác người con trai đứng trước mặt mình đây sẽ tạo nên những sóng gió trong cuộc đời cô. Nghĩ vậy, nhưng Hải Yến vẫn mỉm cười. Nụ cười của cô dường như khiến Thế Bảo có phần bối rối khi anh dùng ánh mắt hơi quá lạnh lùng so với bình thường. Thế Bảo vội rút tay lại và về vị trí của mình ngồi. Sự thay đổi đó của Thế Bảo khiến Hải Yến có cảm giác mình vừa chiến thắng.
- "Chào em! Chị là Nhật Hạ. Có lẽ em kém tuổi chị nhỉ, chào mừng em đến với phòng nhé. Có gì không hiểu em cứ hỏi mọi người. Ở đây làm chính có 3 người, giờ thêm em là 4. Một người nữa hôm nay vắng mặt, có lẽ lát nữa anh ấy mới đến".
- "Vâng, em cảm ơn chị nhiều. Em rất vui khi được gặp gỡ và làm việc với mọi người".
Ngay sau câu nói của Hải Yến, cánh cửa phòng mở ra. Bước vào phòng là một người thanh niên với gương mặt thật hiền và đôi mắt đầy tình cảm:
- "Ơ, người mới à?" - Chàng trai chủ động bắt chuyện
- "Dạ, em chào anh, em là Hải Yến".
- "Anh là Vương Tú, chào mừng nhé"
Sự thân thiện của những người trong căn phòng làm Hải Yến cảm thấy tâm trạng được thả lòng hơn một chút. Cô ngó trước nhìn sau để tìm một vị trí ngồi cho mình.
- "Hải Yến, em ngồi đây đi"
Hải Yến thực sự thấy thích khi nghe giọng nói ấm áp của Vương Tú. Anh có một giọng nói mà dám chắc cô gái nào nghe xong cũng ao ước chàng trai mình yêu cũng sẽ thì thầm bằng một giọng ngọt ngào đến như vậy.
Vương Tú kéo Hải Yến ngồi vào vị trí gần mình. Hải Yến nhoẻn miệng cười vì nó làm cô cảm thấy an toàn hơn. Thú thật, Hải Yến hơi lo lắng khi bên cạnh Thế Bảo còn một chỗ trống.
- "Cảm ơn anh"
- "Đừng cứ cảm ơn qua cảm ơn lại như thế, nghe khách sáo lắm. Hãy thoải mái hơn đi nhé"
Những câu chuyện từ nãy đến giờ của hai người đều nằm trong sự quan tâm của Thế Bảo. Anh chàng nghe ngóng và cảm thấy khó chịu vì hai bên tỏ ra thân thiết.
Hải Yến bắt đầu làm việc mà trong lòng thấy bất an vô cùng. Tiếng điện thoại đổ chuông khiến cô giật bắn mình. Hải Yến lặng lẽ bước ra ngoài, sang phòng của Tổng Giám Đốc Mạnh Cường. Sự rón rén của Hải Yến tất nhiên không thể nào qua mắt được Thế Bảo.
***
- "Đi theo tôi"
Một lần nữa, khi Hải Yến vừa bước ra khỏi căn phòng thì Thế Bảo đã chờ sẵn ở đó. Anh ta vẫn đứng với dáng vẻ thách thức:
- "Anh không có việc gì khác ngoại trừ việc theo dõi tôi à?"
- "Tôi không rảnh để theo dõi cô nhưng tôi theo dõi tất cả những ả đàn bà vây quanh bố tôi và cô là một trong số họ"
- "Tôi nghĩ chúng ta có một số chuyện cần phải nói rõ ràng với nhau"
- "Tốt, vậy lên tầng thượng của tòa nhà. Tôi chờ cô ở đó".
Hải Yến thực sự thấy bực mình, cô muốn nhân chuyện này nói rõ mọi cảm giác tức tối để Thế Bảo hiểu và buông tha cho cô. Điều cô cần là một môi trường làm việc tốt, thân thiện chứ không phải là có kẻ lẵng nhẵng đi theo cô và gán lên người cô những danh phận dơ bẩn:
Hải Yến thực sự thấy bực mình, cô muốn nhân chuyện này nói rõ mọi cảm giác tức tối để Thế Bảo hiểu và buông tha cho cô. (Ảnh minh họa)
- "Anh nói đi, anh có chuyện gì khó chịu với tôi?"
- "Thẳng thắn luôn nhé, cô là bồ nhí của bố tôi?"
Hải Yến nuốt mạnh nỗi bực tức vào trong để không sừng cồ lên khi câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu:
- "Tôi không có ý định đó. Tôi vẫn ao ước bạn trai của mình là một anh chàng lịch thiệp và sống tình cảm. Và nếu tôi có đổi ý muốn cặp với một người hơn mình nhiều tuổi tôi cũng không chọn chú Cường bởi vì tôi không muốn dây vào một kẻ như anh"
- "Vậy tại sao cô lại được vào công ty này dễ dàng đến như vậy. Cô nghĩ công ty này đơn giản đến việc cô có thể thoái mái mang hồ sơ đến gặp Tổng Giám Đốc và được nhận?"
- "Đúng, tôi có một người quen, chú ấy là bạn của chú Mạnh Cường. Chính chú ấy đã giới thiệu tôi và chú Cường đồng ý giúp"
- "Tôi có thể tin cô không?"
- "Tôi không ép anh phải tin, tin hay không thì tùy anh".
Thế Bảo tiến lại gần Hải Yến. Anh cứ thế ép Hải Yến vào phía bờ tường. Hải Yến thấy sợ, cô cứ thế lùi dần, lùi dần và bị ghì chặt bởi người đàn ông cao lớn đứng trước mặt:
- "Tôi nhắc lại, tôi không muốn cô lại gần bố tôi. Nếu tôi phát hiện ra cô nói dối, cô đừng có trách tôi"
***
- "Buông cô ấy ra"
- "Giọng nói đó?" - Trong nỗi hoảng loạn khi bị Thế Bảo chèn ép, Hải Yến nghe như đâu đó có giọng của Vương Tú.
- "Tôi nhắc lại, anh bỏ cô ấy ra" - Vương Tú tiến lại gần và đẩy mạnh Thế Bảo sang một bên. Anh nhìn Thế Bảo bằng một ánh mắt đầy sự hận thù.
- "Cậu theo dõi tôi đấy à?"
- "Tôi không có nhã hứng đấy, chỉ là tình cờ đứng trên tầng thượng này thôi. Nhưng nhờ vậy mà tôi biết được, anh vừa có hành động không đúng mực với phụ nữ. Anh định như thế đến bao giờ? Anh định chạy theo bố tới khi nào?"
- "Tôi chỉ không muốn có thêm một cậu em bất đắc dĩ như cậu nữa mà thôi".
Vương Tú nắm lấy tay Hải Yến lôi đi bỏ mặc sau lưng Thế Bảo đứng tần ngần. Bất giác, Thế Bảo cảm thấy tức tối nơi lồng ngực. Anh cảm nhận được một cuộc chiến sẽ sắp nổ ra giữa hai người (Ảnh minh họa)
Câu chuyện của họ càng nói càng làm Hải Yến rối bời. Có vẻ như họ không chỉ đơn giản là hai người đồng nghiệp trong một phòng. Họ có một mối quan hệ nào đó... Hải Yến không thể biết rõ nhưng cô dám chắc hai người không cùng một chiến tuyến.
- "Nếu anh cảm thấy mình có đủ thời gian và sức lực thì cứ đi mà làm điều đó. Nhưng đừng vì thế mà nhìn tất cả những cô gái đều là kẻ muốn cặp kè với bố. Anh đang xúc phạm họ đấy". - Vương Tú nhìn vào mắt Thế Bảo và nói đầy đanh thép.
"Đi thôi", Vương Tú nắm lấy tay Hải Yến lôi đi bỏ mặc sau lưng Thế Bảo đứng tần ngần. Bất giác, Thế Bảo cảm thấy tức tối nơi lồng ngực. Anh cảm nhận được một cuộc chiến sẽ sắp nổ ra giữa hai người, mà hình như Hải Yến là một điều gì trong đó...
Theo Khampha
Xin anh một đứa con rồi em bỏ ra đi Anh ấy và người cũ ngày nào cũng liên lạc với nhau khiến em đau khổ lắm. Em chỉ muốn xin anh một đứa con rồi ra đi... Chị thanh bình thân mến! Em có chuyện khó xử trong tình cảm khi mà người yêu em cứ lăng nhăng tình cũ em mong chị cho em lời khuyên để em có cuộc sống...