Yêu anh giữa nỗi đau
Em coi nỗi đau của anh như của chính mình và nhẹ nhàng đến bên anh để xoa dịu đi nỗi đau đó.
Anh sẽ thắc mắc thật nhiều khi biết rằng em ra đi. Có lẽ đó là điều không bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Vì anh rõ tình yêu của em hơn bất cứ ai. Càng rõ anh lại càng có cớ để tin rằng dù có thể nào, dù tình yêu này có đi đến đích hay không thì nếu có một người quay lưng ra đi, người đó dứt khoát không phải là em. Anh đã tin như vậy đúng không? Và thật tiếc là giờ đây, người ra đi là em. Em ra đi mà chính em cũng không biết rằng vì sao mình làm thế. Chỉ là em thấy đau mà đau thì tự nhiên sẽ buông…
Khi anh chia tay với người con gái đó, hình ảnh tiều tụy và khổ sở của anh làm em không cầm lòng được. Em yêu thầm anh bao lâu nhưng chưa bao giờ em nghĩ đó là cơ hội để mình chen chân vào. Em đau khổ vì biết anh đã đớn đau tới mức nào khi người con gái đó ra đi. Em đã không cho phép mình đứng từ xa để nhìn anh. Em coi nỗi đau của anh như của chính mình và nhẹ nhàng đến bên anh để xoa dịu đi nỗi đau đó. Anh thường nói với em những lời cảm ơn khách sáo: “Cảm ơn em đã đến giữa lúc anh đau khổ nhất. Nhờ có vậy mà anh có thể sống vui vẻ hơn và quay trở lại với cuộc sống thường nhật”. Em đã từng rất hạnh phúc khi nghe những lời nói đó nhưng giờ em thấy mình ngốc nghếch và em hối hận vì mình đã đến với anh trong hoàn cảnh đó. Để rồi đến giờ, chính em cũng không thể biết được rằng tình cảm anh dành cho em là gì? Tình yêu, sự quen thuộc, ơn huệ hay một cái gì đó na ná tình yêu?
Em bị cái cảm giác êm đềm trong mối quan hệ của anh và em huyễn hoặc mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đã làm anh cười trở lại. Khi nhìn thấy gương mặt anh không còn cái dáng vẻ mệt nhoài và đau khổ em mới giật mình nhìn lại chính em. Để chữa lành vết thương ấy cho anh em đã phải chịu quá nhiều thương tổn. Em phải nghe hết những tâm sự mà anh dành cho người con gái ấy. Em phải hiểu tình yêu của anh dành cho cô ấy sâu đậm tới mức nào. Em phải chấp nhận mọi điều đã xảy ra trong tình yêu của hai người mà trong đó có những điều trái tim của một người con gái yêu đơn phương như em không dám nghe. Nhưng em đã hứng chịu những điều đó cùng anh, để anh nhẹ lòng, để anh quên đi. Còn em, em đón nhận về mình những nỗi niềm không biết tỏ cùng ai.
Và thế rồi mình yêu nhau. Anh chưa từng nói một câu yêu em đúng nghĩa. Cứ đơn giản là bên nhau, chăm sóc và lo lắng cho nhau như người yêu. Em mặc định tin rằng anh chấp nhận tình cảm của em. Còn anh, em nghĩ rằng anh cũng coi thứ tình cảm đang tồn tại giữa anh và em là tình yêu.
Em đã dễ dàng thỏa hiệp với chính mình. Em bị cái cảm giác êm đềm trong mối quan hệ của anh và em huyễn hoặc mình. Nhưng càng yêu em càng thấy mình bị tổn thương. Anh vẫn nhắc về người con gái ấy, quá khứ vẫn là một điều gì quá lớn lao với anh. Có thể nó không còn gây ra những tổn thương, đau đớn nhưng nó chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí anh. Em dần dần nhận ra vị trí của mình trong lòng anh. Em giống một cô em gái nhỏ hoặc một người bạn tâm giao chia sẻ mọi buồn vui chứ không phải là người yêu. Vì em biết, nếu anh yêu, sẽ không bao giờ anh để em bị tổn thương vì nỗi buồn của anh về tình cũ.
Ngày hôm nay em quyết định ra đi. Em đi để tự kiểm chứng tình cảm của chính mình và cũng muốn cho anh cơ hội để nghĩ xem em và anh là gì trong nhau. Em đến vào thời điểm anh cần một người ở bên cạnh vì thế đừng mặc nhiên coi đó đã là tình yêu. Hãy để cho trái tim của cả hai chống chếnh, lúc đó nếu tình yêu tồn tại, nó sẽ tự mang ta về bên nhau.
Theo VNE
Anh mong được gặp em
Anh mong rằng ở nơi nào đó, em sẽ đọc được những dòng này và nhận ra anh.
Em thân mến! Kể từ ngày gặp em đến nay cũng đã gần 7 năm trời. Tháng năm trôi qua mà anh vẫn không quên được hình bóng em. Mái tóc em, khuôn mặt em, đôi môi em, đôi mắt em thường xuyên hiện trong tâm trí anh, không biết từ bao giờ đã ăn sâu vào trong tiềm thức khiến anh không thể nào xóa nhòa được. Nay anh viết thư gửi đến em giữa dòng electron xuôi ngược, giữa nhân thế rộng lớn... hi vọng những dòng anh viết sẽ cập bến bờ khiến em đọc được và nhận ra!
Ngày gặp em 28/7/2007, ngày đó anh mới có 16 tuổi, em cũng trạc tuổi anh. Bây giờ anh đã 23 tuổi rồi, mới ra trường vài tháng, trong lòng vẫn còn bao bộn bề lo toan về sự nghiệp. Đôi khi anh vẫn mơ có một ngày mình gặp lại nhau, anh sẽ chạy đến và ôm em thật chặt, nói với em rằng: "Anh đã rất nhớ em". Và mình sẽ yêu nhau thật là say đắm, sống chọn đời hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nhưng em ơi sao chỉ là khát vọng, bóng hình em sao vẫn chỉ là phù du để nỗi nhớ này khắc khoải bao năm. Vì cái chi? Hay tại vì em rất đẹp đã làm anh mê muội. Không anh đã 23 tuổi rồi, và em đã đến tuổi lấy chồng. Anh không thể nào ngồi nằm mơ giữa ban ngày được nữa.
Cuộc đời cũng trôi đi nhanh lắm, dẫu biết rằng hãy sống hết mình cho hiện tại, chớ hoài lưu luyến quá khứ, mơ mộng tới tương lai, nhưng anh không làm được. Và cuộc sống còn bao việc phải làm. Đôi khi tự hỏi, nếu hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời thì mình sẽ làm gì? Chẳng có gì cao xa cả, anh chỉ muốn về nhà quây quần bên gia đình, được chơi bóng với em trai, và... anh lại nghĩ tới em. Nhiều lúc anh định làm Vlog tung lên youtobe, để đăng đàn tìm em, nhưng vẫn chưa làm được. Có những đôi yêu nhau, có những đôi lấy nhau, thấy vậy còn anh thì vẫn mơ về một bóng hình xa lạ.
Chỉ biết nói rằng anh rất nhớ em! Mong gặp được em (Ảnh minh họa)
Cuộc đời thật nhỏ bé, có những người bạn anh tại nạn mất sớm, lúc ấy mới thấy nhân sinh đầy biến động, một ngày nào đó chợt nhận ra rằng kiếp nhân sinh cũng chỉ là hư không. Anh rất nhớ em và phải tìm ra em, hoặc được yêu em và cưới em làm vợ, hoặc thấy em đang vui vẻ với người yêu, hay chồng con đủ cả rồi thì anh cũng không còn lý do gì nữa, anh sẽ gặp em xong, rồi đi về quên hẳn em đi!
Nhớ không em đó một ngày đẹp trời mùa hạ hoa nở tưng bừng mây khói, năm đó anh học hết lớp 10, cuối hè lớp tổ chức đi chơi ở khu du lịch Ao Vua, Ba Vì, Hà Tây. Đi suốt mấy tiếng đồng hồ cũng tới nơi, mọi người đi chơi, đến trưa ngồi nghỉ bên bàn ghế đá ăn bánh mì, xôi với cả giò. Lúc ấy cạnh bên bờ suối dưới bóng cây râm mát, trên bàn ghế đá, anh chợt thấy em sao thật đẹp. Em mặc chiếc áo màu xanh lá cây ngắn tay, tóc em dài buộc đằng sau bay theo gió, anh nhìn tóc em sao mà thật đẹp, lông mày em đen, mắt em cực đẹp, môi em rất đỏ, da em rất trắng, đẹp không tì vết. Anh chợt tự hỏi lòng mình: "Giá mà mình có cô người yêu như thế". Em ngồi cùng các bạn nữ khác cách anh vài mét. Anh thì ngồi đó, mặc áo trắng học sinh, đội mũ phớt trắng, tay có cầm một cây sáo nhôm, vừa mua xong, không biết thổi nên anh ngồi nghịch. Thế rồi tình cờ anh nhìn em, em nhìn anh, mình nhìn nhau, anh say đắm, em nhìn anh không chớp mắt. Em đang ăn cái gì đó cùng bạn bè. Lúc ấy anh nghĩ mình sắp về rồi, phải làm gì, hay để lại lời chào gì. Nhưng vừa quay đi chốc lát, quay lại đã chẳng thấy em đâu, còn mỗi một cô bạn của em ngồi đó. Rồi anh đi về. Ngồi trên xe bỗng giật mình, vì nỡ mất tấm chân tình. Năm tháng qua đi, anh vẫn mơ, anh vẫn nhớ mong có ngày được gặp lại em nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Anh nhiều lần muốn tìm em rồi, nhưng cũng bó tay, dạo trước cũng có viết một bài đăng lên các trang mạng xã hội nhưng không có kết quả.
Anh mong rằng, ở nơi nào đó, em sẽ đọc được những dòng này và nhận ra rằng đây là anh viết cho em. Mong em hãy nhớ đừng quên. Dù em đã có người yêu, hay chồng con thì hãy cứ liên lạc với anh, gặp em là anh vui lắm, anh sẽ được gặp em lần thứ hai và cũng là lần cuối rồi chúc em hạnh phúc và quên em đi!
Những dòng anh viết không thể nào lột tả được nỗi nhớ em, những cảm xúc trong lòng. Chỉ biết nói rằng anh rất nhớ em! Mong gặp được em.
Theo VNE
Đi qua nỗi đau ngày không anh Có lẽ chị sẽ phải mạnh mẽ vượt lên như chính con người chị vượt lên trên số phận trái ngang. Cái giá lạnh đầu đông đã không thắng nổi cái lạnh tê tái cõi lòng ai... Có người con gái đông về mang một kỷ niệm thương đau. Những tưởng cuộc đời đã cho ta tất cả một người chồng yêu thương...