Yêu anh, em đã sai rồi!!!
Nơi chúng mình hẹn hò nhau… giờ còn mình anh ngồi đếm thời gian trôi qua rồi nếm giọt đắng trong cõi lòng.
Anh và em biết nhau đã hơn 10 năm, nhưng thật sự trao cho nhau chỉ có 2 năm và 4 tháng mặn nồng mà thôi. Anh đã đếm từng ngày cho cuộc tình này, của anh và em. 7 năm anh nhìn ngắm và âm thầm chăm sóc, yêu thương em. 7 năm giữ gìn một mối tình đơn phương để rồi 2 năm 4 tháng qua anh đã mở được cánh cửa vào tim em, anh đã được em trao nụ hôn ngọt ngào và anh đã được chạm vào thân thể ngọc ngà của em.
Em nói, anh đã mang đến cho em những cảm giác tận cùng của một tình yêu đang cháy bỏng trong thân xác em. Anh đã phủ đầy trái tim em những cảm xúc mà chỉ có em mới hiểu tình yêu anh dành cho em là tuyệt vời, là chân thật đến mức nào, đó là cảm xúc mà đến giờ này chỉ có anh mới có thể mang đến cho em.
Em có nuối tiếc khi dâng hiến thân thể ngọc ngà của em cho anh không? Em có hối hận khi đến với anh em đã hiểu rỏ rằng anh không thuộc về em… và giờ đây, em có đau lòng không khi ta không còn bên nhau, không còn có thể chăm sóc cho nhau như 2 năm 4 tháng qua.
Những ngày cuối cùng cho cuộc tình đang trôi qua, cảm xúc trong anh càng mãnh liệt khi được gần bên em, và em cũng hòa quyện vào cảm xúc yêu thương đó với anh như một đôi đang yêu nồng cháy, sống thật với cảm xúc, trao cho nhau hết những gì mà ta có thể dành cho nhau trong những lần gặp ngắn ngủi và cuối cùng này.
Ngày ấy, cái ngày của hơn 10 năm về trước, em đã đến bên anh như một người xưa trong ký ức của anh, tiềm thức mách bảo với anh, em từng là một tình yêu nồng cháy bên anh trong quá khứ xa xăm nào đó… Rồi cảm giác yêu thương vùi lấp con tim hai chúng ta, hơn 2 năm qua, em cho anh cảm xúc khác lạ, cho anh trẻ trung hơn, thấy mình phải sống phải vượt qua mọi bất hạnh để sống và sống thật ý nghĩa.
Video đang HOT
Và bởi vì, em cũng quan trọng với anh, em không phải là một cơn gió thoảng, hay một giọt nước mưa rơi xuống đời anh rồi tan nhanh. Em đã đến, tình cờ và thật sự cũng đang xa anh trong bộn bề yêu thương và lo lắng. Từ nơi nào đó, anh không biết nữa, hay là một giấc mơ, em đến cho lòng anh tươi trẻ hơn trong dòng chảy cuộc đời đầy màu xám của anh. Em tưới vào tim anh sức sống, sự nồng cháy mãnh liệt tuổi thanh xuân của em. Em đã đốt cháy anh bằng chính ngọn lứa cảm xúc trong thân xác em…
Dù thời gian bên nhau thật ít ỏi, chúng ta cũng chưa một lần được nắm tay đi bên nhau như những người đang yêu, để em có cảm giác ấm cúng mà em thích, và anh có cảm giác chở che cho người mình yêu, và chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để dâng lên trong tim chúng ta niềm yêu thương vô tận. Và chúng ta đã có những kỷ niệm không dễ lãng quên. Những cảm xúc không dễ phai nhòa. Anh ước quãng thời gian đẹp như pha lê đó kéo dài mãi, và có thể xem đó là niềm hạnh phúc được không em bởi anh đã thấy cảm giác hạnh phúc và biết rằng em cũng có những giây phút ấy, an toàn trong vòng tay, ấm áp trọn tấm lòng…và vô cùng cháy bỏng, phải không em?
Người đời thường nói: “hai kẻ yêu nhau mà được sống bên nhau thì đó là một sự ban tặng từ Thượng đế. Yêu nhau mà phải chia lìa, đó là nghiệp báo, là hình phạt của Người”. Anh nuối tiếc tại sao em không bước vào cuộc đời anh sớm hơn, sao em không phải là người nắm giữ trái tim anh… mà thôi, anh đâu dám đòi hỏi em điều đó. Em là em, anh biết thế, tâm hồn em tươi trẻ và trong vắt, ồn ào vui vẻ nhưng không hề tính toán. Anh thì thật sự đã già nua, có vợ con, nhưng tim anh bị đánh thức khi gặp em. Em đến với anh vì lý do gì? Chẳng gì cả, em chẳng toan tính, vụ lợi, chẳng cần gì ở anh, có hay chăng chỉ là một sự quan tâm, chia sẻ, học hỏi… và đơn giản chỉ là em yêu anh… vậy yêu anh, em đã sai?
Chúng ta đã đến với nhau, chúng ta yêu nhau, nhưng cũng lại làm tổn thương nhau theo một cách nghĩ nào đó, tại sao vậy? chúng ta chỉ biết là mình thương nhau thôi, không lý giải được. Bây giờ, anh lại mong một tình thương giống như người thân dành cho nhau vậy. Anh cũng chỉ mong được như thế. Một tình bạn vĩnh cửu. Anh có tham lam quá không?
Em nói: “Chúng ta đã sống trong ảo vọng, chúng ta đang làm tổn thương nhau”. Chia tay! Em sẽ chịu đau đớn một mình. Còn anh dâng đầy cảm giác tội lỗi. Em cũng đâu có hờn trách, em nói với anh: “Tại em yêu anh thôi mà…”, có lẽ em lại nghĩ đó là số phận, rồi em sẽ lại gượng dậy như cái cây sau cơn bão, tiếp tục trổ lá, trổ hoa, mang đến bóng mát, vẽ đẹp và hương thơm cho một mảnh đời nào đó em yêu. Em sẽ vẫn sống tốt, sẽ vượt qua mọi rào cản trên đường đời để tìm hạnh phúc cho riêng em mà không cần có anh.
Chiều nay mưa lang thang trong lòng anh như trút đầy nỗi nhớ. Anh vẫn thất thểu trong gió lạnh để đến nơi quen thuộc, cái ghế dài mà chúng ta từng ngồi bên nhau âu yếm. Giờ chỉ có ly café và điếu thuốc để hồi tưởng về em. Chỗ ngồi bên cạnh giờ trống vắng… không còn nghe hơi thở khi em gục đầu vào vai anh, không còn mùi hương nhẹ nhàng từ thân thể em, không còn cái xiết tay đầy yêu thương với nụ hôn vội vàng. Nơi chúng mình hẹn hò nhau… giờ còn mình anh ngồi đếm thời gian trôi qua rồi nếm giọt đắng trong cõi lòng.
Có phải… Yêu anh, em đã sai rồi!
Theo VNE
Ước mơ sinh ra được làm con trai
Tôi phải làm sao đây? Tôi nên sống theo cuộc sống của đứa con gái như mọi người đã nói hay là con trai mà tôi mong ước bấy lâu đây?
ảnh minh họa
Tôi năm nay 16 tuổi, hiện đang là một cô nữ sinh cấp 3, cũng đang ở tuổi mới lớn, vẫn tinh nghịch hồn nhiên như bao bạn bè cùng trang lứa. Hồi còn nhỏ, tuổi thơ tôi gắn liền với bao bộ phim siêu nhân hay các bộ phim đánh nhau, kiếm hiệp nên lúc ấy tôi hơi tỏ ra là một thằng con trai với mái tóc ngắn của con trai, bộ đồ siêu nhân từ quần áo đến giày dép... Nhưng đến cấp 1, cấp 2, tôi là một cô bé nữ tính, hay thể hiện tính cách con gái. Tuy nhiên, kể từ năm lớp 9, tôi lại trở lại như một đứa con trai và tôi bắt đầu có biểu hiện khác thường so với các bạn nữ đồng trang lứa.Tôi thích xem những bộ phim bạo lực, hành động... Khoảng thời gian sau đó, tôi tỏ ra mình như là một thằng con trai. Tôi bắt đầu đi với dáng đi "2 hàng ngang", thô kệch như con trai chứ không phải là dáng đi nhẹ nhàng như một đứa con gái nữa. Kể từ lúc đó, tôi đã bị mẹ mắng vì việc ấy. Mẹ luôn so sánh tôi với những đứa con gái khác, bảo tôi: "Sao con không đi kiểu nữ tính như các bạn của con đi?".
Mới đầu, tôi coi việc đi lại đó chỉ là một chút thể hiện bên ngoài cho giống con trai một tí nên không quan tâm đến những lời nói của mẹ. Thế nhưng dần dần theo thời gian, tôi đã mất đi hết đi vẻ nữ tính trước kia của mình. Tôi đã bắt đầu thèm cảm giác "được làm con trai". Hàng ngày, tôi luôn tự trách và than thở một mình: "Tại sao mình sinh ra không phải là con trai?".Quả thật, nếu được làm con trai thì tôi thật hạnh phúc biết mấy. Là con trai, tôi có thể tự do đi chơi thoải mái mà không sợ kẻ xấu, thoải mái leo trèo nổi loạn mà không sợ ai soi mói hay nói này nói nọ. Tôi có thể làm những việc con trai làm được mà con gái không làm được... Là con trai, tôi sẽ khỏe mạnh hơn rất nhiều so với một đứa con gái, có thể thể hiện được bản thân mình. Có những lúc, tôi tự xem mình là một đứa con trai. Khi chứng kiến cảnh một đứa con gái và một đứa con trai cãi nhau, tôi lại có cảm giác bênh vực về phía người con trai hơn và cảm thấy ghét đứa con gái kia. Tôi ghét những đứa con gái đã không làm được gì lại còn ra vẻ mình đúng, "già mồm" cãi với người khác, cậy thế nói "con trai đánh con gái là nhục" để rồi bắt nạt một số đứa con trai khác. Và không thể thiếu những lúc vào ngày 8 - 3 rồi 20 - 10, bọn con gái luôn miệng bắt con trai tặng quà... Tôi thực sự chán ngấy với mấy đứa con gái cùng lớp hay cùng trường cứ đòi hỏi bạn trai nhà giàu, có điều kiện... Mặc dù tôi là con gái nhưng tôi thật sự không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ như vậy. Tôi luôn mang ước muốn được làm con trai và chán ghét con gái.
Ban đầu là vậy, dần dần, sau đó tôi lại càng thèm làm con trai hơn với nhiều suy nghĩ khác. Khi bắt đầu là học sinh cấp 3, tôi nghe nhiều người nói rằng: "Lên cấp 3 thì con trai thường học giỏi và thông minh hơn con gái rất nhiều lần". Nghe đến điều đó, tôi lại thấy ghen tị, bức xúc. Hồi cấp 2, học lực của tôi cũng bình thường. Tôi không thuộc hạng cao siêu như bao bạn gái cùng tuổi với tôi. Tôi lo sợ lên cấp 3 tôi sẽ không thông minh như con trai. Tôi từng thấy nhiều chị gái hồi cấp 2 học giỏi nhưng khi lên cấp 3 lại sụt xuống, còn nhiều anh hơn tuổi tôi lúc cấp 2 học không giỏi bỗng nhiên lên cấp 3 lại học cực kì siêu. Nhìn thấy đó mà tôi cứ buồn cho bản thân mình.Chưa kể đến việc con trai nếu có học giỏi, thành đạt thì sau này có thể có điều kiện đầu tư phát triển sự nghiệp cho bản thân, còn con gái cho dù có học giỏi, thông minh hay thành đạt đến đâu thì sau này cũng không thể đầu tư nhiều cho sự nghiệp của mình được bởi gia đình hay xã hội đặt ra cho người con gái là phải chăm lo cuộc sống cho gia đình. Thử nghĩ mà xem, một người con gái đã có gia đình nếu luôn chú tâm vào sự nghiệp và quên đi gia đình thì sẽ bị xã hội nói này nói nọ, còn người con trai thì việc đó không sao hết. Đã có nhiều lúc tôi nói với mẹ tôi là: "Tại sao mẹ sinh con ra không phải là con trai?". Mẹ tôi lúc đó chỉ cười và nói: "Tránh làm sao được, sinh ra đã là con gái thì phải chấp nhận thôi". Nghe câu nói đó, tôi chỉ biết buồn và tủi thân. Biết phải làm sao bây giờ khi sinh ra tôi đã mang thân thể của một người con gái nhưng bên trong lại muốn trở thành con trai? Mặc dù có nhiều đứa bạn đã nói với tôi là: "Mày hãy sống với cuộc sống của con gái đi, dù mày có là con trai nhưng cũng không che giấu đi hết bản chất một phần con gái của mày đâu". Tôi phải làm sao đây? Tôi nên sống theo cuộc sống của đứa con gái như mọi người đã nói hay là con trai mà tôi mong ước bấy lâu đây?
Theo VNE
Bi kịch khi "trót dại" với... bố chồng Gần tháng nay, tôi luôn sống trong nỗi tủi hổ, dằn vặt đến cùng cực bởi đứa con trong bụng tôi khi ra đời sẽ phải gọi cha nó bằng... ông nội. Tôi và anh yêu nhau được hai năm thì quyết định đi đến hôn nhân để anh yên tâm ra đảo công tác. Anh là con một, mẹ anh đã mất...