Yêu anh, đó là sự thật!
Em có thể đã sai lầm rất nhiều, nhưng yêu anh… là em nói thật.
Anh nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ. Có lẽ trong anh vốn không có niềm tin với một cô gái như em nên ba tiếng: “Em yêu anh” mà em thốt ra với anh sẽ chỉ là một câu đùa hoặc một lời giả dối mà em đã từng nói với bao gã đàn ông trước đó. Anh không phải không tin vào tình yêu, mà cái chính, anh không tin vào em – một cô gái từng lên giường với gã đàn ông khác vì tiền.
Anh quay mặt bước đi và làm như không nghe thấy những lời em vừa nói. Anh chỉ gượng cười và nói rằng: “Anh không hợp để em yêu, vì anh không có nhiều tiền như những người đàn ông khác”. Câu nói của anh đã xát muối vào lòng em, vào vết thương rỉ máu từng ngày mà suốt thời gian qua em cố gắng che đậy bằng vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi. Không một ai để tin tưởng để em chia sẻ, không một ai đủ quan tâm, bao dung em để em cởi mở lòng mình. Chỉ có anh đã mang tới cho em tất cả những cảm giác đó nhưng anh lại không cho em cơ hội được gần anh, được kể với anh về những điều trong quá khứ, được chứng minh cho anh tin rằng, em yêu anh.
Lần đầu gặp anh em đã cảm thấy tim mình thật xốn xang. Cái ánh mắt anh nhìn em thật tình cảm. Nó khác hoàn toàn ánh nhìn của những gã đàn ông háo sắc đã từng nhìn chằm chằm vào em. Chỉ một giây phút ấy đã khiến em bao đêm mất ngủ. Em đã từng nghĩ rằng không bao giờ yêu. Bởi vì tình yêu không mang tới cho em tiền bạc – thứ em cần để đảm bảo cho cuộc sống của mình, của gia đình mình. Em biết, nếu em yêu thật lòng một ai đó, em sẽ được nếm trải cảm giác hạnh phúc nhưng cùng với đó cũng là những nỗi đau. Đó là điều tất yếu khi yêu, mà em thì sợ, sợ cái cảm giác tim mình đau đớn vì một ai đó.
Em yêu anh là em nói thật (Ảnh minh họa)
Em chưa bao giờ biết rung động trước một người đàn ông nào đó dù cho em đã từng là người đàn bà của vài gã đàn ông. Đó không phải là tình yêu, nó chỉ là những cuộc đổi trác thể xác và tiền bạc. Nhưng em chưa bao giờ buồn vì không có một tình yêu, cho tới ngày em gặp anh. Em đã thực sự phải ngoái đầu nhìn lại những gì đã đi qua đòi mình. Em bắt đầu biết xót xa và ân hận, biết mơ mộng về một người đàn ông thay vì nghĩ đến tiền.
Video đang HOT
Em đã có những lần thẹn thùng khi vô tình bắt gặp ánh mắt anh trộm nhìn em. Chỉ thế thôi mà đêm về em mất ngủ. Em tưởng tượng có một ngày sánh bước bên anh như biết bao đôi tình nhân khác. Và rồi kết thúc những giấc mộng đó, em nhận ra rằng em đang tự làm đau mình. Em đâu xứng với anh. Một cô gái như em thì mơ một hạnh phúc yêu thương bên chồng thật quá khó khăn. Em đã tự nhúng tràm cho cuộc đời mình, giờ xóa bỏ cũng đâu phải dễ.
Em biết anh có tình cảm với em. Cái nhìn, đôi mắt, nụ cười và cách mà anh nói với em khiến em cảm nhận được điều đó. Chính nó đã làm cho em có động lực để dám một lần nói ra sự thật về tình cảm của mình. Nhưng cũng chính khi em muốn nắm lấy hạnh phúc thì anh lại giữ khoảng cách với em. Có lẽ anh đã biết sự thật, sự thật em là bồ nhí của sếp trước khi em kịp nói cho anh điều đó. Vậy là mọi thứ vỡ vụn…
Em muốn bước sang một cuộc đời khác, muốn kết thúc những tháng ngày sống sai lầm bằng nỗi đau đầu tiên của tình yêu với anh. (Ảnh minh họa)
Em trốn chạy anh, trốn chạy cái nhìn đầy khinh bỉ và thương hại của anh với em kể từ khi anh biết chuyện. Em không dám đối diện với anh khi mà tình yêu vừa mới được thắp lửa đã vội vã vụt tan như bong bóng xà phòng ngay trước mắt em. Em rời khỏi chỗ làm, nằm khóc hàng tuần ở nhà. Em đau đớn không phải vì không được anh yêu mà vì biết rằng em đã tạo ra trong lòng anh một vết tì không bao giờ xóa bỏ được nữa. Em chỉ ước ao rằng, em có thể không có anh trong cuộc đời này nhưng giá em luôn là hình ảnh một cô gái trong trắng vô ngần. Em em mất anh nhưng luôn được tự hào, được mỉm cười kiêu hãnh khi vô tình gặp lại anh đâu đó giữa cuộc đời này. Nhưng giờ em biết, anh sẽ mãi mãi nhìn em bằng một con mắt khác.
Em viết đơn xin nghỉ việc, không phải để trốn tránh gã đàn ông mà em từng là bồ nhí của anh ta. Em muốn bước sang một cuộc đời khác, muốn kết thúc những tháng ngày sống sai lầm bằng nỗi đau đầu tiên của tình yêu với anh. Em đã dũng cảm nói ra ba từ thiêng liêng ấy, chỉ tiếc là anh không cho em cơ hội để chứng minh nó… Em có thể đã sai lầm rất nhiều, nhưng yêu anh… là em nói thật.
Theo VNE
Em đã quên nhưng vết sẹo còn mãi
Chúng ta luôn tin tháng năm rồi sẽ hong khô nỗi buồn, nhưng buồn đau khép lại đâu có nghĩa hạnh phúc sẽ đến? Có một sớm nào đó tỉnh giấc, em phát hiện trong giấc mơ đêm qua đã không thấy bóng anh đi cùng. Thương yêu như gió thoảng, chốc chốc là tan nhanh. Nụ hôn tưởng đâu còn ấm trên môi nay chỉ nằm yên trong hồi ức. Thì ra, mình đã xa nhau bao mùa nỗi nhớ. Nỗi nhớ theo tháng ngày cũng đã phai phôi không vết dấu.
Em đã quên rồi những ngày rong ruổi cùng anh không biết mệt mỏi. Đã quên rồi chặng đường xa xưa nơi anh đã hứa sẽ bên em trọn đời.
Em đã quên hết những lời ước hẹn đầu môi. Khi yêu người ta thường ngốc nghếch tin vào hai chữ mãi mãi, nhưng đời mỗi người, ai có thể khờ dại mãi phải không anh?
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Em đã dần quên ngày anh chở em dạo quanh phố xá. Một vòng cua gấp, một chiếc xe phóng nhanh khiến em và anh ngã ra đất. Quần anh rách toác, tay anh chảy máu. Nhưng khoảnh khắc ấy, anh đã chỉ nghĩ tay em có đau không. Anh lấy khăn ướt, rửa tay giúp em, lo em bị nhiễm trùng. Em cười, trêu anh nếu ngày sau tay em có sẹo, anh làm cách gì để đền bù đây. Anh đã hôn vào tay em và hỏi, đền bằng quãng đời còn lại của anh nhé, được không?
Em đã quên rồi ngày anh ôm em bất ngờ từ phía sau, thì thầm vào tai em những lời ngọt ngào. Sẽ chỉ yêu anh và yêu anh thôi, em phải hứa đấy nhé! Lời hứa đó em còn giữ, nhưng thương yêu đủ để giữ lời hứa ấy thì một người đã đánh rơi nó rồi, phải không anh?
Em sẽ quên lời anh nói, không bao giờ khiến em tổn thương, sẽ yêu em bằng tất cả thương yêu trên thế gian này cộng lại. Em đã nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất. Tình yêu và tin tưởng trao đi, đổi lại em được nhận rất nhiều đau đớn. Cảm giác của người bị phản bội, anh đã từng trải qua chưa anh?
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Và em đã quên những thời khắc u buồn và tăm tối của những ngày học cách quên anh. Tưởng đâu mình mò mẫm bước đi trong bóng đêm không người bên cạnh. Tưởng đâu mình lạc bước giữa sa mạc hoang vu không biết nơi đâu để đến. Tưởng đâu mình sẽ mãi đơn độc và chết dần chết mòn trong sự ảo não của chính bản thân.
Thế rồi cũng qua. Ngày nối ngày, mùa nối mùa. Nỗi đau tưởng sẽ âm ỉ cả đời không dưng một ngày khô như chưa từng hiện diện. Nhưng khi nỗi buồn đã tan, em chợt hiểu ra mình không còn có thể thương yêu một người khác. Cứ mãi mắc kẹt ở nơi thương yêu không được đáp trả, nơi tình cảm bị buông lơi. Hóa ra, lòng hết đau nhưng vết sẹo thì ở lại mãi mãi. Quên mà nhớ, nhớ mà quên. Nỗi buồn khô và cõi lòng cũng như băng giá.
Trái tim biết yêu rồi sẽ biết buồn. Bởi thế nếu một ngày, trái tim không còn biết buồn, biết đau nữa, người ta cũng sẽ vô tình đánh rơi quyền được hạnh phúc, hạnh phúc bởi những xúc cảm đã từng sẻ chia với nhau phải không anh?
Rồi sẽ có ai bước đến, giúp em thổi bay nỗi buồn và cho em hạnh phúc...
Theo Tiin
Ai sẽ nắm tay em đi qua ngày tháng? Một ngày trời xám, em nghiêng đầu hỏi tôi, có phải hạnh phúc như cánh hoa bồ công anh sẽ theo gió và bay đi mất? Tôi thấy lòng đau, dù cuộc sống hầu như hạnh phúc. Bởi nỗi lo lắng và băn khoăn của em khiến bình yên bị xáo trộn. Hạnh phúc, em có biết nó là gì không? Không phải...