Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 7)
Ôm Thùy Lâm trong vòng tay, Tuấn có cảm giác như trăm ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình…
Tuấn nhìn Thùy Lâm đầy nôn nóng:
- “Em làm gì vậy?”
Thùy Lâm nói nhỏ:
- “Em ra mắt nhà người yêu thôi mà, dù sao cũng cần phải làm thế chứ anh”.
Cuộc nói chuyện đó mẹ Khánh đã nghe thấy tất cả. Bà có phần tin vào mối quan hệ của Khánh và Thùy Lâm. Bữa cơm diễn ra trong không khí thật nặng nề, Tuấn không nói một lời nào, chỉ tập trung vào ăn. Trong khi đó Thùy Lâm luôn cúi mặt, thi thoảng mới ngẩng lên và nở một nụ cười thật gượng gạo:
- “Cháu ở tỉnh lẻ lên à?”
Mẹ Khánh phá tan bầu không khí im lặng đó bằng một câu hỏi đầy xách mé:
- “Dạ vâng, cháu không phải người Hà Nội. Cháu chỉ là một cô gái quê lên thành phố học và ở lại lập nghiệp”.
- “Vậy cháu thuê nhà à? Hay có nhà riêng rồi?”
- “Cháu thuê nhà thôi ạ”
- “Bố mẹ cháu là gì?”
- “Bố cháu đã mất, hiện tại mẹ cháu có gia đình riêng và kinh doanh, buôn bán tự do ở dưới quê”.
Mẹ Khánh nghe xong câu trả lời đó nhún vai và thở dài. Bà bộc lộ rõ sự coi thường đối với xuất thân của Thùy Lâm:
- “Cháu biết Khánh có một đời vợ rồi chứ?”
Thùy Lâm nhìn Khánh rồi mạnh mẽ trả lời:
- “Dạ cháu biết”.
- “Trông cũng sạch sẽ, xinh xắn, người như cháu sao phải theo một thằng đã có một đời vợ? Hay cháu hi vọng cuộc đời được sang giàu hơn khi lấy thằng con trai độc nhất của một gia đình có điều kiện như Khánh?”.
Thùy Lâm mỉm cười sau câu hỏi ấy:
- “Cháu quen anh Khánh và chỉ biết anh ấy là một người hàng xóm cạnh nhà. Nhưng hôm nay tới nhà, nghe bác nói về điều này, cháu sẽ suy nghĩ thêm về việc cần phải giữ anh ấy vì anh ấy giàu có như vậy. Cảm ơn bác đã cho cháu biết thông tin này”.
Câu trả lời đanh thép của Thùy Lâm khiến mẹ Khánh bị choáng. Bà không nghĩ một cô gái có vẻ ngoài hiền lành như cô lại đối đáp rắn rỏi như vậy. Bà nói bằng cái giọng mỉa mai:
- “Không biết cháu có yêu Khánh thật lòng hay không nhưng bác không cho phép một đứa con dâu không ra gì vào nhà này. Bác không thích thông gia với một nhà quá nhiều chuyện kì cục như nhà cháu. Một đời vợ như cái An đã là quá đủ rồi. Cháu cũng đừng nghĩ có thai trước để ép cưới. Đúng là nó bỏ vợ vì vợ nó không có con được nhưng không có nghĩa là cháu có thể áp dụng chiêu đó để ép cưới đâu nhé. Mọi chuyện sẽ không bao giờ thành nếu như bác không cho phép”.
Tuấn đứng bật dậy nhìn Khánh bằng con mắt đầy thù hận:
- “Cậu còn định tiếp tục bữa ăn sỉ nhục này đến bao giờ nữa? Như thế chưa đủ à?”.
Tuấn nắm lấy tay Thùy Lâm lôi xềnh xệch ra khỏi ngôi nhà. Khánh đứng lên nhìn mẹ:
- “Mẹ muốn con phải thế nào mẹ mới hài lòng? Làm con ra nông nỗi này chưa đủ với mẹ hay sao?”
Khánh chạy theo Tuấn và Thùy Lâm. Anh cầm lấy bàn tay còn lại của Thùy Lâm trong khi tay kia của cô đã bị Tuấn giữ chặt:
- “Tôi có chuyện cần phải nói với Thùy Lâm. Ông về trước đi, tôi sẽ gặp ông sau”. – Khánh nói với Tuấn.
Không để cho Thùy Lâm nói hết câu, Khánh ôm ghì lấy Thùy Lâm và hôn cô. Anh không để cho cô tự làm khổ mình thêm nữa. Khánh thấy tim mình đau khi nhìn Thùy Lâm tuyệt vọng như vậy. (Ảnh minh họa)
- “Buông tay ra, ông không đủ tư cách. Vì muốn bảo vệ An, ông mang Thùy Lâm ra làm bia đỡ đạn. Ông để mẹ ông nói thậm tệ với cô ấy như vậy mà vẫn ngồi yên được. Giờ ông chẳng còn tư cách gì để nói cả”. – Tuấn hét lên vào mặt Khánh.
- “Tôi xin ông, xin ông đấy” – Khánh giữ chặt lấy tay kia của Thùy Lâm, đôi mắt nhìn Tuấn đầy năn nỉ. Thùy Lâm bị giữ chặt giữa hai người đàn ông. Một người làm cô đau còn một người đang cố bảo vệ cô trước nỗi đau đó.
- “Anh cứ buông tay ra, em muốn nói chuyện rõ ràng với anh Khánh. Em không sao đâu mà” – Thùy Lâm nhìn sâu vào mắt Tuấn để anh thấy được sự tự tin của mình. Chần chừ mãi Tuấn mới buông tay Thùy Lâm ra:
- “Nếu ông còn làm Thùy Lâm buồn, ông đừng trách. Tôi về trước, lát ông hãy đến gặp tôi”.
Khánh gật đầu nhìn Tuấn và cảm thấy hối hận khi Tuấn phóng chiếc xe máy vút đi vào con phố nhỏ.
*****
Thành phố đã lên đèn, Khánh và Thùy Lâm ngồi trong một góc công viên. Khánh quay sang Thùy Lâm khẽ nói:
- “Tại sao lúc đó em không nói lại mẹ anh? Tại sao em lại để cho bà ấy đay nghiến em như vậy?” – Khánh nói bằng giọng đầy trách cứ và bất bình.
Thùy Lâm ngồi yên lặng, đôi mắt nhìn vào bàn tay của chính mình. Đôi bàn tay cô run lên:
- “Chẳng phải anh đã nhờ em đóng vai đó sao? Em phải diễn cho tròn vai của mình chứ? Nếu em nổi cáu mẹ anh có tin không?”
Đôi mắt Thùy Lâm ầng ậc nước, giọng nói cô lạc đi. Thùy Lâm cố kiềm chế để không bật khóc.
- “Nhưng điều đó không có nghĩa là em phải chịu những lời cay nghiệt ấy. Nếu thấy mẹ anh làm quá, em phải phản ứng”
Thùy Lâm quay sang nhìn Khánh, nước mắt cô không ngừng trào ra:
- “Anh bảo em lấy tư cách gì để giận hờn, để trách cứ đây? Em chỉ là một kẻ đóng thế. Em không phải là người mà anh yêu. Nếu đúng em là cô gái mà anh lựa chọn thì em còn có quyền để mà tổn thương, có quyền cảm thấy mình bị xúc phạm khi nghe mẹ anh nói những lời đó. Nhưng em và anh có là gì đâu. Em chỉ là một kẻ thế thân để anh cứu nguy cho người mà anh yêu thôi. Cảm giác của em lúc đó thì quan trọng gì chứ? Bởi vì ngay từ đầu anh đã không cho em cái quyền được có cảm giác đó. Vốn dĩ anh đâu có cần biết đến cảm giác trong tim em là gì. Anh không bao giờ hiểu em…”
Không để cho Thùy Lâm nói hết câu, Khánh ôm ghì lấy Thùy Lâm và hôn cô. Anh không để cho cô tự làm khổ mình thêm nữa. Khánh thấy tim mình đau khi nhìn Thùy Lâm tuyệt vọng như vậy. Thùy Lâm nhắm nghiền đôi mắt tận hưởng nụ hôn mặn đắm nước mắt đó. Cô thấy toàn thân mình run lên. Khánh cũng vậy. Anh hôn Thùy Lâm say đắng, một nụ hôn từ tình yêu thực sự chứ không phải là vì bất cứ điều gì khác nữa. Cứ thế, nơi góc nhỏ công viên, dưới ánh điện vàng mờ ảo, cả hai ngây ngất trong nụ hôn của tình yêu.
Thùy Lâm cứ đứng đó đợi chờ vì một câu nói “Chờ anh nhé” (Ảnh minh họa)
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Khánh giật mình. Cả Thùy Lâm và Khánh đều ngượng ngùng sau nụ hôn ấy. Khánh vẫn ôm Thùy Lâm trong tay, anh khẽ hôn lên trán cô: “Xin lỗi em, anh xin lỗi em nhiều lắm”!
Khánh nhìn điện thoại, đó là số máy của Tuấn.
Video đang HOT
- “Ông đang ở đâu? Tôi có việc cần gặp ông, ngay bây giờ” – Đầu dây bên kia Tuấn nói hùng hổ.
Khánh từ tốn:
- “Tôi đang ở công viên, cả Thùy Lâm ở đây nữa”.
- “Ở yên đó đợi tôi, 5 phút nữa tôi có mặt”. Tuấn nói vội vàng rồi cúp máy. Khánh quay sang nhìn Thùy Lâm:
- “Anh có chuyện cần phải nói với Tuấn. Cậu ấy đang đến đây. Anh đưa em về nhé”.
Thùy Lâm ngập ngừng:
- “Em chưa muốn về. Em muốn ở lại đây thêm một chút nữa. Em muốn hít thở bầu không khí trong lành này. Anh cứ gặp Tuấn đi”.
- “Vậy em ở đây, ngồi yên đây nhé. Anh sang quán cà phê đối diện gặp Tuấn nói chuyện một lát rồi anh quay lại ngay. Nhớ ở nguyên đây đợi anh nhé”.
- “Vâng”.
Thùy Lâm thẫn thờ đáp lại.
Tuấn đến điểm hẹn, vừa nhìn thấy Khánh đã sốt sắng:
- “Lâm đâu?”
- “Cô ấy đang ngồi góc kia. Tôi với ông sang quán cà phê đối diện nói chuyện”.
Đứng ở cổng công viên, Tuấn nghiêng ngó người để nhìn cho rõ Thùy Lâm. Chỉ khi nhìn thấy Thùy Lâm ngồi trên chiếc ghế với điệu bộ bình thường Tuấn mới yên tâm. Tuấn quay sang hỏi Khánh:
- “Cô ấy có khóc không? Có sợ hãi không?”
Khánh không trả lời, anh chỉ gật đầu. Ngay sau cái gật đầu đó của Khánh, một cú đấm trời giáng của Tuấn lao thẳng vào mặt Khánh. Từ khóe miệng Khánh, máu bắt đầu chảy ra nhưng Khánh không phải ứng và lảo đảo đứng dậy. Khi Khánh vừa kịp lấy lại thăng bằng thì Tuấn lại đánh tiếp tục:
- “Tôi cần đánh để ông tỉnh lại. Ông sống như một cái xác không hồn từ khi ly hôn, như vậy chưa đủ đê hèn hay sao mà còn định làm khổ Thùy Lâm thêm nữa. Ông nghĩ rằng vì ông yêu nên ông mới như vậy sao? Nếu yêu sao ông không bảo vệ An, không bất chấp mọi điều ở bên cô ấy, tại sao ông lại buông tay? Ngay cả khi chấp nhận ly hôn ông cũng nên sống cho ra sống để không làm An thêm dày vò, đau khổ. Ông có biết vì sao An ra nông nỗi này không? Là vì ông quá đớn hèn, ông đã không bảo vệ cô ấy, giờ lại tự đày ải mình nên cô ấy luôn cảm thấy mình có lỗi và không thể sống tử tế lên được. Chính ông đã đẩy An đến tình cảnh kiệt quệ này”.
Khánh đưa tay quẹt đi những giọt máu nơi khóe miệng, người Khánh lảo đảo:
- “Tôi yêu An thật lòng nhưng vì cô ấy không muốn tôi khổ nên cô ấy đã kiên quyết rời bỏ tôi. Ngoài việc chấp nhận điều đó tôi còn có thể làm gì nữa đây?”
- “Đó chính là sai lầm của ông. Nếu ông đã chấp nhận ly hôn thì sống cho đáng sống để sự hi sinh đó của An có ý nghĩa. Nhưng ông xem, ông đã làm gì? Ông đã khiến An thêm đau khổ và dằn vặt khi ông không chịu quên cô ấy và tìm hạnh phúc khác. Sự yếu đuối của ông đã khiến An vùi mình vào rượu vì cô ấy có cảm giác mình tội lỗi khi làm khổ ông”.
Cả Tuấn và Khánh đều chao đảo. Tuấn lao vào xốc cổ áo của Khánh:
- “Nhưng tôi cóc quan tâm, ông muốn làm gì với cuộc đời ông thì tùy nhưng đừng làm tổn thương Thùy Lâm thêm nữa. Cô ấy yêu ông nhưng nếu không thể yêu lại thì để cho Thùy Lâm yên. Cô ấy sẽ tự làm lành được vết thương lòng cho mình nếu như ông không làm cho vết thương đó nặng thêm. Đây không phải là lời thỉnh cầu. Tôi cảnh cáo ông đấy”.
Nói rồi Tuấn quay mặt đi, ngồi lên chiếc xe máy toan vít ga lao đi. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì, Tuấn quay đầu lại:
- “Đêm nay tôi không về, ông nhớ đưa Thùy Lâm về tới tận nhà đấy. Đừng để cô ấy phải cảm thấy sợ hãi thêm nữa”.
Ôm Thùy Lâm trong vòng tay, Tuấn có cảm giác như trăm ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình… (Ảnh minh họa)
Nói rồi Tuấn vút đi, chỉ còn lại mình Khánh với nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Khánh cố lau đi những vết máu dính ở miệng để Thùy Lâm không nhận ra. Anh lảo đảo bước vào bên trong khu công viên, nơi Thùy Lâm đang ngồi ở đó. Nhưng bất chợt điện thoại lại vang lên:
- “Sao, trời ơi! Đợi chút anh đến ngay!”.
Khánh chạy vội ra phía cổng, bắt một chiếc taxi và lao đi vội vã. Anh hốt hoảng khi nhận được cú điện thoại đó. Khánh mê mải tới mức quên rằng nơi góc công viên kia Thùy Lâm vẫn ngồi đợi Khánh.
1h sáng, quán bar với tiếng nhạc lắc điên cuồng, Tuấn nhún nhẩy theo điệu nhạc. Tuấn thấy trong lòng mình đau đớn vô cùng. Nỗi đau của anh là nhìn thấy người con gái mà mình yêu đang bị tổn thương. Điện thoại vang lên liên hồi nhưng đó là một số máy lạ. Tuấn nhìn điện thoại rồi ném vào một góc. Anh không muốn nghe bất cứ một giọng nói nào vào lúc này. Trừ khi đó là giọng nói của Thùy Lâm. Mà Thùy Lâm lúc này có lẽ đã ngủ yên…
Hơi rượu làm Tuấn chếnh choáng, Tuấn thấy nhớ Thùy Lâm da diết. Không còn nghĩ được nhiều, Tuấn bấm số gọi cho Thùy Lâm dù anh biết cuộc điện thoại đó có thể làm cho Thùy Lâm mất ngủ. Anh ra một chỗ vắng người, phía bên ngoài quán bar đó để điện. Anh muốn nghe giọng nói của Thùy Lâm, chí ít là để cảm thấy an lòng khi biết cô không còn khóc:
- “Em ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia nghẹn ngào:
- “Em chưa”
- “Em sao đấy? Em lại khóc đấy à? Ngoan, đừng khóc nữa, em nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ đi. Ngày mai em sẽ thấy mọi chuyện chỉ như một giấc mơ thôi mà…”
Tuấn còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng còi xe ô tô náo loạn vang lên từ đầu dây bên kia của Thùy Lâm:
- “Em không ở nhà đúng không? Em đang ở đâu đấy? Nói đi…”
- “Em vẫn đang đợi anh Khánh. Anh ấy nói em hãy ở yên đây đợi…”
Tiếng Thùy Lâm khóc nức nở trong điện thoại. Sự chếnh choáng hơn men của Tuấn trong giây lát như tan biến mất. Anh hét lên trong điện thoại:
- “Em đang ở công viên phải không? Hãy ở yên đó, anh qua ngay, đừng sợ, nhanh thôi anh sẽ có mặt. Hãy đợi anh”.
Tuấn lao vội lên chiếc xe máy. Trời bắt đầu đổ những hạt mưa, lòng Tuấn cảm thấy tê tái. Vừa đi đường anh vừa thấy ruột gan nóng như lửa đốt vì lo cho Thùy Lâm. Trời đổ cơn mưa giông đầu hạ, vào lúc 1h sáng Thùy Lâm vẫn đứng ở một góc nào đó… Chỉ nghĩ tới điều đó thôi Tuấn đã muốn giết chết Khánh rồi.
Quãng đường từ quán bar tới khu công viên đó khá xa. Người Tuấn ướt đẫm vì mưa. Và rồi anh phanh gấp lại khi nhìn thấy Thùy Lâm. Cô ngồi co ro ở điểm chờ xe bus trước cổng công viên. Nhìn hình ảnh đó, Tuấn thấy tim mình rỉ máu. Tuấn đỗ xe trước mặt Thùy Lâm nhưng dường như cô vẫn chưa nhận ra sự có mặt của anh. Tuấn dựng xe, lao lên ôm lấy cô gái mà anh yêu thương vào lòng.
- “Em có khùng không? Tại sao em không gọi cho anh? Tại sao em không tự bắt xe về? Sao em lại ngồi đây đến giờ này cơ chứ? Em cứ muốn đày đọa mình và phải làm tim anh đau vì em đến như thế này sao?”
Thùy Lâm thẫn thờ nhìn Tuấn:
- “Anh Khánh đâu, anh ấy vẫn không đến ư?”
Tuấn không hề giận mà chỉ thấy lòng mình xót xa:
- “Tỉnh lại đi Lâm. Em đừng làm khổ mình thế nữa. Anh xin em!”.
Thùy Lâm gục đầu vào ngực Tuấn. Cô ngất đi vì mệt, vì lạnh và vì đói. Ôm Thùy Lâm trong vòng tay, Tuấn có cảm giác như trăm ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình…
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 6)
Khánh nắm chặt tay Thùy Lâm bước vào nhà, nhìn cảnh tượng đó Tuấn sôi máu lên vì giận dữ.
Thùy Lâm bước vội lên phòng, cô đóng cánh cửa lại và bật khóc. Cô đã cố gắng rất nhiều để không khóc trước mặt Khánh. Cô chẳng có tư cách gì để rơi những giọt nước mắt đó cả. Có lẽ Thùy Lâm đã nhầm, đó chỉ là cảm giác của riêng cô, chỉ là thứ tình đơn phương trong tim một người con gái khờ khạo như Lâm mà thôi.
Khánh bước qua phòng Thùy Lâm. Anh đứng lại và muốn đưa tay lên gõ cánh cửa ấy nhưng Khánh không làm được. Anh chở về phòng. Tuấn đã đi đâu đó giữa đêm, cửa không hề khóa. Khánh định gọi cho Tuấn nhưng rồi lại thôi vì anh biết đôi khi Tuấn có những tâm sự không hề muốn chia sẻ. Khi nào muốn nói, Tuấn tự khắc sẽ tìm anh. Khánh đoán Tuấn lại đang lên một bar nào đó, uống rượu mạnh và lắc lư. Thú vui đó thường khiến cho Tuấn cân bằng lại cuộc sống của mình nhanh hơn.
Khánh bật chiếc máy hát, giai điệu nhẹ nhàng du dương vang lên. Nằm bên kia căn phòng, Thùy Lâm thấy tim mình rỉ máu. Cô chỉ cách Khánh một vách ngăn mà sao thấy xa xôi không thể nào chạm đến. Thùy Lâm thiếp vào giấc ngủ, đôi môi cô còn thấy nguyên vị mặn đắng...
Đồng hồ báo 7h30 sáng. Thùy Lâm cảm thấy nóng ruột vì bằng tầm này mọi hôm Tuấn đã léo nhéo bên ngoài cửa nhưng hôm nay không thấy đâu. Dù không muốn phải đối diện với Khánh lúc này nhưng cô thực sự thấy lo cho Tuấn. Thùy Lâm bước tới gần phòng của Khánh, lấy hết can đảm, cô gõ cửa phòng. Tiếng Khánh trong phòng hấp tấp: "Ông đợi tôi một tí, tôi ra đây".
Có lẽ Khánh đã lầm tưởng người gọi là Tuấn. Thùy Lâm định quay về vì có vẻ như tối qua Tuấn không ở nhà. Nhưng Thùy Lâm còn chưa kịp quay đi thì Khánh đã mở cửa. Quần áo lôi thôi, điệu bộ mệt mỏi của Khánh khiến Thùy Lâm cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng rồi cô vội vã quay mặt đi khi phát hiện trên giường của Khánh, An đang nằm đó. An ngủ và trên người vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi màu xanh lam của Khánh.
- "Xin lỗi, em chỉ định tìm anh Tuấn nhưng có lẽ anh ấy không có nhà. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Chào anh!".
Ngay lập tức Khánh hiểu những gì Thùy Lâm đang nghĩ. Anh muốn chạy theo để nói một lời giải thích nhưng rồi anh lại tự hỏi chính: "Làm vậy có ích gì?". Nhìn theo Thùy Lâm. Khánh nói thầm: "Có lẽ như thế tốt hơn cho em nhiều Thùy Lâm ạ".
Nhìn theo Thùy Lâm. Khánh nói thầm: "Có lẽ như thế tốt hơn cho em nhiều Thùy Lâm ạ". (Ảnh minh họa)
Đêm qua, An đã đến tìm Khánh trong trạng thái say mèm. Hơn 2 năm ly hôn là ngần ấy thời gian An mất thăng bằng và chưa tìm lại được niềm vui. Mỗi lần như vậy An đều tìm đến Khánh và anh thì không bao giờ có thể bỏ mặc An trong hoàn cảnh đó.
Thùy Lâm vừa chạy xuống nhà đôi mắt vừa nhòe đi vì nước. Cô đâm sầm vào người Tuấn:
- "Ô con mèo này đi đâu mà vội thế, đâm cả vào anh thế này".
Tuấn lay bờ vai của Thùy Lâm, khi đó cô ngước mắt lên nhìn và Tuấn khựng lại:
- "Thùy Lâm, em sao thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao em khóc? Nói anh nghe xem nào?".
Ruột gan Tuấn nóng như lửa đốt khi nhìn thấy gương mặt thẫn thờ của Thùy Lâm và đôi mắt chỉ cần chớp hàng mi là những dòng lệ sẽ lăn dài. Tuấn sốt sắng đến mức làm Thùy Lâm không còn kiểm soát được nữa mà bật khóc.
- "Anh đưa em đến một nơi nào đó cho hết buồn được không?"
Tuấn không nói gì, anh ôm chặt lấy Thùy Lâm, để cô dựa đầu vào vai mình. Tuấn vỗ về Thùy Lâm như đang nói với một người mà anh yêu thương:
- "Nín đi em. Đừng sợ gì cả, có anh đây rồi. Anh sẽ đưa em tới một nơi.."
Tuấn đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên má của Thùy Lâm. Tuấn kéo tay Thùy Lâm ra ngoài khu chung cư, bắt một chiếc taxi và đưa cô tới một điểm mà anh thường tới.
Đó là một đất trống ven sông Hồng. Ngồi trên thảm cỏ, ngắm nhìn đất trời và khoảng không gian rộng lớn thường làm cho người ta nhẹ lòng hơn. Suốt quãng đường đi Thùy Lâm không nói một lời, Tuấn nhìn Thùy Lâm mà trong lòng ái ngại nhưng cũng không dám hỏi cô điều gì. Tuấn chỉ thấy đôi mắt Thùy Lâm buồn rười rượi. Ngay cả lúc này, khi cô ngồi đây, chỉ có hai người với nhau Thùy Lâm vẫn im lặng. Một lát, cô dựa vào bờ vai Tuấn:
- "Cảm giác này thật dễ chịu, ở bên anh lúc nào em cũng vui".
- "Uhm, anh biết sức hấp dẫn của mình mà. Nhưng... đã có chuyện gì xảy ra với em vậy? Nói anh nghe được không?"
- "Hôm qua anh đi đâu vậy, anh không về nhà ư?"
Tuấn ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Thùy Lâm:
- "Em để ý đến anh ư? Có lẽ em nhớ anh quá à? Trời ơi, sau này mà lấy nhau rồi khéo em không dám xa anh nửa bước ấy nhỉ?".
Tuấn cố pha trò để cho cuộc nói chuyện không căng thẳng:
- "Đúng là em quan tâm đến anh, anh tốt với em như vậy cơ mà. Và vì quan tâm nên sáng nay em đã sang phòng để tìm anh nên em đã thấy..."
- "Gì?"
- "Chị An và anh Khánh..."
Gương mặt Tuấn bỗng chốc tắt lịm nụ cười. Tuấn quay mặt đi một chỗ khác:
- "Thì sao? Họ từng là vợ chồng, điều đó có gì lạ đâu" - Tuấn nói bằng thái độ không mấy dễ chịu. Trong khi đó, đôi mắt của Thùy Lâm lại bắt đầu đỏ hoe:
- "Anh à, có phải họ vẫn còn yêu nhau, có phải chị An không thể nào rời xa anh Khánh và anh ấy cũng vậy không?".
Tuấn đứng dậy đút hai tay vào túi quần, anh hít thở thật sâu rồi cúi xuống nhìn Thùy Lâm:
- "Em nghe này, em đang tàn nhẫn với anh đấy. Từ hôm anh ngỏ lời, em đã bao giờ thử suy nghĩ về lời đề nghị đó chưa? Nếu em chưa thể cho anh một câu trả lời thì xin em cũng đừng ngồi bên anh và hỏi anh liên tiếp về Khánh. Em đâu cần phải làm thế để nói cho anh biết rằng em yêu Khánh đâu."
Ở bên Tuấn cô không phải ngượng ngùng và e dè. (Ảnh minh họa)
Thùy Lâm không chối lời khẳng định của Tuấn, cô vẫn nhìn xa xăm:
- "Em xin lỗi, em không có ý đấy. Mà có phải... em ngốc lắm đúng không? Anh Khánh cũng nói với em rằng anh rất tốt, ở bên anh em sẽ luôn được vui vẻ. Em cũng cảm nhận thấy điều đó là đúng. Nhưng sao... sao lòng em lúc nào cũng tràn ngập bóng hình của anh ấy là sao? Tại sao em lại như vậy để làm đau chính mình. Có phải em ngốc lắm không?".
Tuấn bỗng chốc trở nên nóng mặt, anh lớn tiếng:
- "Đúng, em ngốc lắm. Bỏ qua một người đàn ông tốt và thật lòng với em như anh là em đã ngốc lắm rồi. Yêu một gã nặng tình như Khánh em còn ngốc hơn vì như thế em sẽ khổ rất nhiều. Nhưng nếu chỉ vì nghe lời Khánh mà em ở bên anh thì dẹp đi, anh sẽ giận đấy".
Thùy Lâm bắt đầu bật khóc khi Tuấn to tiếng như vậy. Nhìn cảnh tượng đó Tuấn lại cuống lên, ngồi thụp xuống và ôm lấy cô vào lòng:
- "Thôi nào, thôi nào, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Đừng khóc nữa cô bé. Rồi em sẽ học được cách vượt qua thôi".
Thùy Lâm vòng tay qua người Tuấn, cô bám víu vào anh để khóc...
***
Tuấn và Thùy Lâm đi dạo quanh bờ sông đó. Cơn gió hiu hiu làm cho Thùy Lâm dần nguôi ngoai đi. Tuấn nhìn Thùy Lâm trêu chọc:
- "Em hợp với dáng điệu lóng ngóng và hậu đậu hay cười hơn là một cô gái thất tình như thế này đấy".
Thùy Lâm tinh nghịch véo vào tay Tuấn:
- "Anh chỉ giỏi chọc ghẹo em thôi".
Tức thì Tuấn đổi giọng:
- "Sao em không nói về tình cảm của mình cho Khánh biết?".
- "Để làm gì hả anh? Anh ấy sẽ từ chối và em sẽ thành một con bé bị thất tình?". - Thùy Lâm cười lớn để che giấu đi cảm xúc thật trong mình.
- "Uhm, vậy thì tùy em nhưng nhớ là em vẫn nợ anh một câu trả lời. Vì thế khi nào quá rảnh rỗi, em hãy thử nghĩ về nó một chút nhé".
Thùy Lâm chủ động cầm lấy tay Tuấn, cô nhìn vào mắt anh:
"- Cảm ơn anh"
- "Này, đừng thấy anh đẹp trai quá mà lợi dụng nhé. Nhưng thôi nể tình em hôm nay bỏ việc theo anh nên anh sẽ... cho em cầm tay anh cả ngày'.
Tuấn là thế, Tuấn luôn biết cách làm cho bầu không khí giữa hai người thoải mái. Ở bên Tuấn cô không phải ngượng ngùng và e dè. Nhìn Tuấn, Thùy Lâm tự nói với chính mình: "Dù sự lựa chọn của em là như thế nào, xin anh hãy mãi cười như bây giờ nhé".
*****
Tuấn và Thùy Lâm vui vẻ trở về, vừa tới cửa, cả hai bắt gặp Khánh đang chờ:
- "Hai người đi đâu vậy? Vào ăn cơm đi, tôi nấu rồi"
Cả Tuấn và Thùy Lâm đều ngạc nhiên trước sự nhiệt tình đó của Khánh. Hai người không nói gì, lẳng lặng theo vào phòng.
- "Ông nhận được điện thoại của mẹ tôi chưa?" - Khánh nhìn Tuấn hỏi.
- "Rồi" - Tuấn gắp thức ăn vào bát cho Thùy Lâm, mặt thậm chí còn không ngẩng lên nhìn Khánh.
- "Ông có đến không?"
- "Tất nhiên là có rồi. Chẳng phải ông nấu cả một bữa thịnh soạn như thế này để thuyết phục tôi đi nói đỡ cho ông sao? Mẹ ông cũng tài thật, đến bố mẹ tôi còn chưa biết tôi về nước thế mà bà đã biết rồi. An có sao không?"
- "An buồn và uống rượu cả đêm qua, sáng nay tỉnh về rồi".
- "Thế ông có kế hoạch gì chưa?"
- "Rồi, chỉ cần ông tới thôi"
Thùy Lâm cặm cụi ăn, cô cố làm như không nghe thấy câu chuyện của Khánh và Tuấn. Thùy Lâm thấy khó chịu khi là người thừa trong bữa tối đó. Có lẽ cô không nên xuất hiện ở đó thì hơn. Thùy Lâm đứng dậy:
- "Xin lỗi, em hơi mệt, em muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Hai anh cứ tự nhiên nhé".
Nói rồi Thùy Lâm đứng dậy ra về. Khánh đứng lên, níu tay Thùy Lâm lại:
- "Em nói chuyện với anh một chút. Anh có việc cần!"
Tuấn ngừng ăn ngẩng lên nhìn hành động đó. Ngượng ngùng, Thùy Lâm giật tay lại. Tuấn thấy vậy vờ tập trung vào ăn. Khánh nắm lấy tay Thùy Lâm lần nữa:
- "Xuống ghế đá dưới sân ngồi một chút nhé".
Thùy Lâm buông tay Khánh ra, cô bước đi trước.
- "Anh có chuyện muốn nhờ em giúp".
- "Vâng, anh nói đi"
- "Mẹ anh đã gặp An để trách cứ cô ấy vì cho rằng tại cô ấy mà anh chưa chịu yêu ai. Mẹ anh đã sỉ vả cô ấy rất nhiều. Vì vậy mà anh muốn nhờ em đóng vai... bạn gái anh đến ra mắt mẹ. Như thế mẹ anh sẽ để cho cả anh và An được yên".
- "Anh muốn em làm bia đỡ đạn cho hai người à?"
- "Không phải vậy, anh thực sự cần em giúp đỡ. Mẹ anh là người quá đáng, nếu anh còn chưa yêu ai thì mẹ anh sẽ còn hành hạ An vì cho rằng tội lỗi ở cô ấy. Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ không bắt ép".
Thùy Lâm đứng dậy nói thật nhanh:
- "Không, em đồng ý chứ. Cũng chỉ là đến gặp mẹ anh trong vài giờ, ăn một bữa cơm và trả lời một số câu hỏi không đúng với thực tế thôi mà. Em sẽ giúp, hàng xóm giúp đỡ nhau cũng là điều nên làm. Em lên phòng được rồi chứ".
Khánh ngẩn người nhìn Thùy Lâm bước đi: "Cảm ơn em, Thùy Lâm".
Tuấn nhìn thấy Khánh dẫn theo Thùy Lâm. Hôm nay Thùy Lâm đẹp vô cùng. Cái cảnh tượng hai người nắm tay nhau đi vào khiến Tuấn tức tối cực độ. (Ảnh minh họa)
*****
Tuấn đến nhà Khánh sớm. Tuấn hồi hộp chờ đợi xem lần này Khánh sẽ làm gì để mẹ Khánh không còn làm khổ An nữa.
- "Khánh nói đang đi đón bạn gái nó đến đây? Cháu chơi với nó, có đúng vậy không?"
Tuấn sững sờ khi nghe những lời mẹ Khánh nói. Cái chuyện mà tối qua Khánh muốn nhờ vả Thùy Lâm lẽ nào là chuyện này. "Chết tiệt", Tuấn lẩm bẩm trong miệng, rút điện thoại ra và bấm số gọi cho Khánh. Tuấn sợ Khánh sẽ làm cái việc đó và khiến Lâm bị tổn thương. Nhưng Khánh đã bước vào ngay sau đó:
- "Tôi đây rồi, gọi gì vậy?".
Tuấn nhìn thấy Khánh dẫn theo Thùy Lâm. Hôm nay Thùy Lâm đẹp vô cùng. Cái cảnh tượng hai người nắm tay nhau đi vào khiến Tuấn tức tối cực độ. Tuấn lôi Khánh ra một chỗ:
- "Ông làm cái trò khỉ gì vậy? Ông định mang Thùy Lâm ra để cứu nguy cho ông đấy à? Tồi vừa thôi".
Khánh bình tĩnh hẩy tay Tuấn ra, nhìn Tuấn và nói:
- "Tôi dẫn bạn gái đến thôi mà, làm gì mà ông khó chịu vậy". Tuấn quay ra nhìn Thùy Lâm, cô khẽ mỉm cười, gật đầu chào anh. Mọi việc dường như đã có một sự ăn ý đến kinh ngạc...
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 5) Thùy Lâm nhìn Khánh đầy hờn giận: "Thật tiếc, trái tim em đã trao về một người khác mất rồi..." 2h sáng, Khánh trằn trọc. Câu chuyện buổi tối, lời "cánh báo" của Tuấn là anh khó ngủ. Khánh mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài đó đứng để hít thở bầu không khí trong lành của đêm. Khánh đưa mắt nhìn...