Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 5)
Thùy Lâm nhìn Khánh đầy hờn giận: “Thật tiếc, trái tim em đã trao về một người khác mất rồi…”
2h sáng, Khánh trằn trọc. Câu chuyện buổi tối, lời “cánh báo” của Tuấn là anh khó ngủ. Khánh mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài đó đứng để hít thở bầu không khí trong lành của đêm. Khánh đưa mắt nhìn toàn bộ khu chung cư rồi chợt giật mình khi nhận ra phía dưới sân, trên chiếc ghế đá, Thùy Lâm ngồi ở đó.
Khánh vội vã bước xuống sân không quên cầm theo chiếc áo mỏng. Đi từ phía sau, Khánh nghe rõ tiếng Thùy Lâm khóc nức nở. Người cô run lên, đôi tay giữ chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng khóc bật lên thành lời. Khánh lưỡng lự không biết mình có nên tiến tới hay không. Đôi khi trong cuộc đời, có những nỗi buồn mà người đó muốn giấu thật kĩ để không ai nhìn thấy. Biết đâu đó Thùy Lâm không hề muốn Khánh nhìn thấy cô trong bộ dạng này. Cũng giống như Khánh, có những nỗi đau anh chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Nhưng rồi Khánh không cầm lòng được khi thấy người con gái nhỏ nhắn đó òa khóc. Anh bước tới gần, khẽ choàng lên vai Thùy Lâm chiếc áo mỏng. Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. Thùy Lâm khóc ướt đẫm vai áo của Khánh. Phút giây ấy, Khánh thấy lòng mình thật xót xa. Anh muốn biết điều gì đó đã xảy ra với cô gái luôn mỉm cười này? Điều gì ghê gớm tới mức làm tổn thương một cô gái mạnh mẽ nhiều như thế?
Thùy Lâm dần nguôi ngoai, cô im lặng nằm gọn trong vòng tay của Khánh. Tới lúc này, Thùy Lâm mới ngước lên nhìn gương mặt Khánh. Tiếng Thùy Lâm nói trong nghẹn ngào:
Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. (Ảnh minh họa)
- “ Sao giờ này anh còn chưa ngủ? Sao anh biết em ở đây?”
Khánh hơi sững người lại khi nghe Thùy Lâm nói trìu mến như vậy. Từ khi quen nhau tới giờ, Khánh và Lâm thường xưng hô rất khách sáo. Dường như đã có một bước tiến lặng thầm trong mối quan hệ của hai người. Tự bao giờ, Khánh thấy tim mình nhói đau khi nhìn Thùy Lâm khóc, từ bao giờ, Thùy Lâm bình yên trong vòng tay Khánh?
- “Anh không ngủ được ra ban công hóng gió và nhìn thấy em đang ở dưới này. Trời khuya ngồi ngoài này em sẽ lạnh đấy”.
Đã lâu lắm rồi Khánh mới nói những câu tình cảm đó dành cho một người con gái mà không phải An. Khánh thấy ấm áp lạ thường. Thùy Lâm gạt nước mắt, cố lấy lại sự mạnh mẽ vốn có của mình:
- “Chán thật đấy, em đã không muốn khóc trên phòng vì sợ các anh sẽ nghe thấy. Vậy mà cuối cùng vẫn bị… tóm sống thế này”.
Khánh khẽ mỉm cười vì cách chống chế của Thùy Lâm. Anh rất muốn biết điều gì xảy ra với cô gái này nhưng anh kiềm chế lại vì anh biết Thùy Lâm đang muốn giấu đi.
- “Em có chuyện buồn à?”
Thùy Lâm dựa đầu vào vai Khánh nhiều hơn nữa, có vẻ như cô đang cần một người ở bên để vơi bớt đi cảm giác trống trải lúc này. Thùy Lâm đánh cặp mắt nhìn về phía xa xăm:
- “Vâng, có một câu chuyện thật buồn…”
Không hiểu cái động lực nào khiến Khánh cái hành động ngay sau đó. Anh vòng tay qua người Thùy Lâm, ôm lấy cô và rồi thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, Khánh đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn:
- “Chuyện buồn nào rồi cũng qua thôi em. Hãy luôn mỉm cười em nhé, vì khi ấy… trông em rất đẹp”.
Gương mặt của Thùy Lâm không bộc lộ chút cảm xúc nào. Cô ngây người ra vì hành động quá bất ngờ của Khánh. Thùy Lâm bẽn lẽn:
- “Cảm ơn anh, cho em mượn bờ vai anh một chút nhé”.
Khánh im lặng và xiết chặt vòng tay hơn để cho Lâm khỏi lạnh. Thành phố về đêm, những giọt sương rơi ướt áo… Khánh vẫn ngồi đó ôm Thùy Lâm, trong khi đấy, Thùy Lâm đã ngủ ngon lành trên vai anh. Khánh nhẹ nhàng bế Thùy Lâm lên phòng, đặt cô vào giường và kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô. Khánh ngồi ngắm Thùy Lâm. Gương mặt xinh xắn của Thùy Lâm hôm nay vương một nét buồn không giấu nổi. Khánh đưa tay vén những lọn tóc vương trên gương mặt ấy sang một bên. Anh khẽ khàng đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn nữa và thì thầm:
- “Ngủ ngon em nhé”.
Khánh trở về căn phòng của mình khi trời bắt đầu có những tia sáng le lói. Khép cánh cửa phòng Thùy Lâm lại, Khánh thấy tim mình đau. Khánh thấy sợ vì anh biết, dường như anh yêu… Có một điều Khánh không hề hay biết, nụ hôn đó Thùy Lâm biết. Anh đã vô tình gieo vào lòng Thùy Lâm một hoài vọng…
*****
Thùy Lâm thấy người đau như có ai đánh và không tài nào nhấc mình dậy nổi dù phía bên ngoài tiếng Tuấn đã léo nhéo:
- “Đồ mèo con ngủ nướng, giờ này mà còn không dậy đi làm à? Dậy mau đi đồ mèo con…”
Tuấn lúc nào cũng khiến người khác phải bật cười dù trong lòng nặng những ưu tư. Thùy Lâm mệt mỏi bước về phía cửa. Tiếng khóa chỉ vừa lách cách vang lên, Tuấn đã đẩy vội bước vào:
- “Làm gì mà anh gọi mãi mới mở cửa vậy? Ôi, giờ vẫn còn ngủ này, đáng yêu quá đi thôi nhưng muộn giờ làm rồi đấy cô nương ạ”.
Tuấn vừa nói vừa đưa tay béo má của Thùy Lâm. Nghe Tuấn nói, Thùy Lâm mới hốt hoảng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Cô nàng ba chân bốn cẳng lao vội vào nhà tắm để chuẩn bị đồ đi làm. Nhìn cảnh đó, Tuấn phì cười:
- “Cứ bình tĩnh em ơi, lát mà đến muộn anh sẽ gặp sếp em xin cho. Đừng có quýnh quá mà ngã ra đó thì khổ”
Tuấn trêu trọc khiến cho Thùy Lâm mở cánh cửa nhà tắm ra, mắt nhìn hình viên đạn trong khi miệng vẫn trắng xóa bọt của kem đánh răng. Nhìn Thùy Lâm trong bộ dạng đó khiến Tuấn càng ôm bụng cười.
Khánh tránh mặt Thùy Lâm, sự lạnh lùng của anh khiến tim cô đau nhói (Ảnh minh họa)
- “Đã ai nói với em rằng trông em luộm thuộm thế này rất đáng yêu chưa”.
Mặc cho Thùy Lâm tức tối, Tuấn vẫn tếu táo như vậy. Tuấn tiến đến chiếc giường ngủ của Thùy Lâm, gấp cho cô nàng chiếc chăn mà cô vừa tung ra rơi quá nửa xuống đất. Và rồi Tuấn giật mình khi nhìn trên giường, chiếc áo của Khánh còn vương lại. Trong đầu Tuấn xuất hiện hàng loạt câu hỏi. Tuấn thấy mặt mình nóng bừng: “Lẽ nào đêm qua họ…”
Thùy Lâm xong xuôi mọi việc bước ra, Tuấn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và gây cười như mọi khi:
- “Đi thôi nào tình yêu ơi, từ nay anh sẽ đèo em đi làm cho ra dáng một cặp đôi nhé”.
- “Em và anh không phải là…”
- Này, em có nhất thiết phải dội gáo nước lạnh vào anh khi vừa mới sáng ra không? Hơn nữa anh có lòng tốt mà, với lại trước sau gì em chẳng yêu anh”.
Tuấn hích nhẹ vào người Thùy Lâm ra điều thách thức. Khôn nhịn được cười, Thùy Lâm buộc phải bỏ đi gương mặt đang tốt tỏ ra nghiêm nghị của mình:
- “Anh tự tin thái quá rồi đấy”.
- “Ơ, em không tin à, rồi em sẽ yêu anh thôi. Vì anh quá đẹp trai và ga lăng mà… Nào, đi thôi…”.
Video đang HOT
Thùy Lâm đi xuống tầng hầm để xe, cung đường ngắn đó vẫn khiến cô phải đối diện với Khánh. Thùy Lâm khẽ nhoẻn miệng cười nhưng Khánh làm mặt lạnh quay đi. Cô cảm thấy hụt hẫng, chỉ mới đêm qua, người đàn ông đó còn là chỗ dựa cho cô, còn hôn lên trán cô một nụ hôn thật ấm áp vậy mà giờ như hai người xa lạ vậy sao?
Thùy Lâm đứng ngây người nhìn cái dáng tất tả của Khánh bước đi phía trước. Tim cô bỗng nhói đau!
*****
3 ngày liên tiếp, Thùy Lâm nhận thấy Khánh tránh mặt cô. Cô muốn hỏi vì sao anh làm như vậy nhưng sự kiêu hãnh không cho phép Thùy Lâm làm thế. Những lần chạm mặt vội vã, những cái nhìn đầy trách cứ hững hờ trao… Thùy Lâm thấy ngột ngạt và khó chịu.
12h đêm, khung chung cư lộng gió. Thành phố dù ồn ào nhưng về đêm vẫn còn đọng lại nơi đây chút yên bình. Thùy Lâm ngồi trên chiếc ghế, tay cầm áo của Khánh và suy nghĩ miên man. Thùy Lâm đặt nhẹ tay lên chiếc áo và nhớ về đêm hôm ấy. Cái đêm mà cô gần anh thêm một chút nhưng cô còn cách trái tim của anh xa quá.
Thùy Lâm đã muốn mang trả chiếc áo này cho Khánh như một cái cớ để gần anh nhưng không thể. Cô thấy có gì đó cứ ngăn mình lại, một khoảng cách vô hình giữa hai người không rõ tự bao giờ đã hình thành như vậy.
Thùy Lâm nén một tiếng thở dài để thấy lòng thôi nhức nhối khi nghĩ về Khánh:
- “Em không ngủ à? Ngồi ngoài này về đêm không tốt đâu”.
Thùy Lâm giật mình khi nhận ra đó là giọng nói của Khánh. Cô quay đầu nhìn lại, hình ảnh Khánh đứng đó trong không gian tĩnh mịch của đêm cùng với nụ cười làm bao nhiêu tủi hờn của cô trong mấy ngày qua bỗng nhiên vụt mất.
- “Anh cũng chưa ngủ à?”
- Uhm, anh thấy khó ngủ nên xuống đây”.
Khánh dừng mắt lại ở chiếc áo mà Thùy Lâm cầm trên tay. Thấy vậy Thùy Lâm bối rối:
- “Lúc tối em định mang nó trả cho anh nhưng ngại nên thôi, giờ xuống đây ngồi sợ lạnh nên em tiện cầm luôn xuống ấy mà”.
Khánh không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười. Gương mặt Thùy Lâm bắt đầu trùng xuống:
- “Anh Khánh…”
- “Em nói đi”
- Có phải mấy ngày hôm nay anh tránh mặt em không? Em thấy anh xa lạ quá”
Khánh quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm. Cô ngượng ngùng quay đi:
- “Nếu có điều gì đó khiến anh phật lòng thì em xin lỗi…”
- “Hôm đó, đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Khánh hỏi một câu không liên quan tới chủ đề mà hai người đang nói. Còn Thùy Lâm, cô cúi gằm mặt xuống sau câu hỏi đó của anh:
- “Đó là về mẹ. Mẹ em vừa bị chú dượng đánh phải nhập viện. Em cảm thấy tổn thương nhiều lắm. Mẹ em đã vất bỏ em ở lại để đi tìm hạnh phúc riêng, tại sao mẹ em lại không sống hạnh phúc, tại sao mẹ em lại khổ sở như vậy vì ông ta”.
Khánh toan kéo Thùy Lâm lại để cô dựa vào nhưng Thùy Lâm gạt đi nước mắt và cứng rắn trở lại.
- “Đừng làm thế! Nếu ngày mai anh lại nhìn em và quay đi thì đừng làm như vậy với em hôm nay”.
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy (Ảnh minh họa)
Thùy Lâm không dám đối diện với Khánh mà quay mặt đi chỗ khác. Khánh cất lời:
- “Em biết chuyện của anh rồi đúng không. Anh và An… đã từng là vợ chồng. Anh cảm thấy sợ vì anh đã từng làm khổ một người con gái rất yêu anh. Anh không còn muốn yêu ai thêm nữa. Anh phải chăm sóc cho An cả đời này. Vì thế anh muốn thu mình lại…
- “Anh sợ anh sẽ rung động hoặc ai đó rung động vì anh?”
Khánh không ngờ Thùy Lâm lại dũng cảm để hỏi anh điều đó. Khánh lảng tránh:
- “Tuấn là một chàng trai tốt, cậu ấy tưởng là tưng tửng vậy thôi nhưng thực ra là người sống nội tâm và rất tình cảm. Anh thấy em và cậu ấy hợp nhau đấy. Ở bên Tuấn em sẽ không phải khổ”.
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy:
- “Thật tiếc là trái tim em đã thuộc về người khác mất rồi. Nhưng có lẽ anh nói đúng, em nên thử nghĩ về anh Tuấn xem sao. Chí ít thì anh ấy luôn cố gắng để làm cho em cười. Cảm ơn anh về chiếc áo…”
Thùy Lâm đẩy vào tay Khánh chiếc áo và rồi vội vã bước lên phòng. Khánh có thể cảm nhận được sau sự quay lưng ấy Thùy Lâm đang khóc. Đó là điều mà Khánh sợ nhất, anh sợ một người con gái khác phải khóc vì anh…
Khánh đứng tần ngần nhìn theo dáng mảnh mai của Thùy Lâm. Trên ban công, Tuấn đã nhìn và nghe thấy mọi điều…
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 4)
Khánh thấy bực bội khi Tuấn nhìn anh rồi nói: "Tôi thích Thùy Lâm và sẽ hẹn hò cùng cô ấy".
Thùy Lâm cảm thấy khó thở khi nghe những lời mà Tuấn nói. Trong đầu cô hiện lên xuất hiện bao nhiêu câu hỏi mà cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Ngập ngừng mãi Thùy Lâm mới dám nói 3 từ đơn giản:
- "Tôi không hiểu".
Tuấn vẫn thản nhiên ăn uống, mặc kệ sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt Lâm. Thùy Lâm thấy vậy cũng không dám nhắc lại. Cô thấy mình kì quặc khi không đâu hỏi mãi về một người không có mối liên hệ với mình. Phải đến 5 phút, Tuấn mới ngừng ăn và ngẩng lên nhìn cô:
- "Ngạc nhiên hả? Có muốn biết tường tận không?".
Thùy Lâm khẽ gật đầu, gương mặt cô trông thật tội nghiệp. Tuấn lém lỉnh rướn người về phía Thùy Lâm:
- "Vậy mai Thùy Lâm đi chơi với tôi nhé, trọn một ngày luôn. Coi như đó là món quà cho cái bí mật mà tôi đang giữ. Chịu không?"
Cô không trả lời, có vẻ như Thùy Lâm còn chưa kịp trở về với thực tại sau khi bị cuốn đi bởi mớ suy nghĩ ngổn ngang về Khánh.
- "Này. Làm gì vậy? Lâm định từ chối tôi thật đấy à? Tội nghiệp tôi lắm. Một anh chàng đẹp trai như tôi thì không thể đi chơi công viên nước một mình được. Tôi sợ bị gái chạy theo lắm. Đi mà..."
Nhìn điệu bộ đáng yêu của Tuấn, Thùy Lâm bật cười:
- "Ngốc ạ, tôi với Tuấn là bạn mà, đâu cần phải đem cái bí mật gì đó ra để làm điều kiện chứ. Được thôi, tôi sẽ đi chơi với Tuấn nhưng vì... chúng ta là bạn".
- "Có thế chứ. Nhưng không bạn bè được, tôi hơn Lâm tới 6 tuổi đấy. Gọi là anh em nha. Về thôi em!"
Tuấn kéo Thùy Lâm đứng dậy, khoác vai cô nàng như một đôi tình nhân vừa ăn tối xong. Thùy Lâm không còn cảm thấy ngượng ngùng, cô phì cười vì hành động đó của Tuấn. Nó khiến cô cảm thấy mối quan hệ của hai người thoải mái như bạn bè thực sự vậy. Chỉ có một điều Thùy Lâm không hiểu vì với Tuấn hai từ "bạn bè" đó không phù hợp cho lắm!
Thùy Lâm cảm thấy lòng thật buồn khi biết sự thật về mối quan hệ của Khánh và An (Ảnh minh họa)
***
Công viên nước một chiều mùa hè đông nghịt người. Tuấn khăng khăng nắm chặt lấy tay Thùy Lâm lôi cô vào. Thùy Lâm nói:
- "Đừng có nắm chặt tay tôi như thế. Tay tôi ra mồ hôi đấy vả lại tôi có phải trẻ con đâu".
- "Tay em bị ra mồ hôi à? Anh không biết. Em chùi vào áo anh đây này".
Nhanh như chớp Tuấn quẹt ngang, quẹt dọc tay Thùy Lâm vào chiếc áo mà Tuấn mặc. Thùy Lâm bối rối thực sự trước hành động đó của Tuấn:
- "Anh làm cái gì vậy?"
- "Thì tay Thùy Lâm ra mồ hôi mà, anh không mang khăn nên lau thôi. Còn em đừng hòng nghĩ tới chuyện buông tay anh ra. Anh sợ một cô nàng lóng ngóng như em sẽ lạc ở đây mất. Em lạc thì anh không lo nhưng anh thực sự lo cho việc mình sẽ bị những cô gái khác tán tỉnh vì... anh quá đẹp trai mà".
Tuấn cứ hồn nhiên nói "anh/em" với Thùy Lâm mặc cho cô nàng xưng hô anh, tôi. Hai bên cứ nói chuyện như thể không cần quan tâm gọi mình bằng gì. Thùy Lâm tủm tỉm cười vì thấy Tuấn là một anh chàng đáng yêu và không thể nào giận nổi. Thấy Thùy Lâm chịu yên lặng đi theo mình dẫn, Tuấn đang đi đột ngột quay lại, ghé sát vào mặt Thùy Lâm:
- "Ngoan thế có phải anh yêu không?"
Sau câu nói đó, mặc cho Tuấn cười sung sướng, Thùy Lâm vỗ liên tiếp vào người Tuấn vì đùa quá trớn.
Một buổi chiều vui vẻ và sảng khoái là những gì mà Tuấn mang đến Thùy Lâm. Khoảng thời gian đó cô bỏ lại sau lưng mọi lo lắng, trăn trở và cười thả ga với những trò tinh nghịch của Tuấn. Thi thoảng anh chàng vẫn lém lỉnh lợi dụng thời cơ bắt Thùy Lâm phải co rúm người nép vào vai Tuấn vì sợ. Thậm chí khi trượt ống nước, Tuấn còn cố tình khiến Thùy Lâm phải ôm chặt lấy mình. Những điều đó khiến Tuấn thực sự thích thú.
Đó là một chiều đáng nhớ!
Tuấn đưa Thùy Lâm vào một nhà hàng gần đó để ăn tối sau một ngày vật lộn với những trò chơi mệt nhoài trong công viên nước. Tuấn lịch sự rót nước cho Thùy Lâm:
- "Hôm nay em vui chứ?"
- "Tôi mệt gần chết đây"
- "Sao em cứ xưng tôi với anh thế. Em có học môn đạo đức không đấy? Anh hơn tuổi em đấy, biết chưa?
Thùy Lâm cảm thấy hơi ngượng trước câu nói đùa đó. Quả tình Thùy Lâm kém tuổi Tuấn thật nhưng sự hồn nhiên của Tuấn và cách xưng hô ngay từ đầu khiến Thùy Lâm khó có thể xưng hô khác được.
- "Tôi... em... em xin lỗi, vì em chưa quen".
Tuấn thích thú ngây người ra nhìn Thùy Lâm rồi cười:
- "Phải thế chứ, thật tuyệt khi thấy em như vậy. Mình dùng bữa tối thôi".
Cả một ngày cười ngoác miệng với Tuấn dường như vẫn là chưa đủ. Suốt bữa ăn, Tuấn lại kể những câu chuyện khiến Thùy Lâm quặn bụng vì cười. Thế rồi Tuấn ngưng lại một chút, nhìn Thùy Lâm rồi trầm giọng xuống:
- "Chuyện của An và Khánh, đó là một câu chuyện buồn".
- "Em đâu có hỏi về điều đó. Em nói rồi, em đi chơi với anh vì chúng ta là bạn chứ không phải đổi trác để có được thông tin ấy".
- "Anh biết chứ, nhưng vì chúng ta là bạn nên anh nghĩ em biết cũng tốt mà".
Thùy Lâm im lặng rồi cúi đầu ăn tiếp. Tuấn coi đó như một cách nhận lời không thành tiếng:
- "Anh và Khánh gần nhà nhau. Bố mẹ anh và bố mẹ Khánh vừa là hàng xóm vừa là bạn làm ăn của nhau. Bọn anh chơi với nhau từ nhỏ, lên đại học cũng học cùng. An kém anh và Khánh 1 tuổi, cô ấy học khóa dưới. Khánh và An yêu nhau từ năm thứ 2 đại học. Sau khi ra trường, hai người họ cưới. Tình yêu của họ rất đẹp, ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng rồi cưới nhau xong được 1 năm An phát hiện ra cô ấy không có khả năng sinh con. Bố mẹ Khánh làm quá bắt Khánh phải bỏ. Tất nhiên, Khánh không làm thế. Nhưng An thì không chịu nổi và kiên quyết ly hôn. Từ đó tới giờ chuyện cũng hơn 2 năm rồi nhưng Khánh và An vẫn vậy. Thi thoảng An buồn quá lại điện cho Khánh. Còn cái thằng bạn gàn dở của anh thì không chịu quen ai, cũng không chịu Họ thi thoảng cứ lao vào nhau cho thỏa nỗi nhớ nhưng nhất quyết An không chịu quay lại còn Khánh cũng mở lòng mình ra. Nó chuyển ra ngoài cũng là vì bất đồng với bố mẹ từ vụ ép nó phải ly hôn với An".
Ở bên Tuấn, Thùy Lâm luôn cười thật hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Thùy Lâm ngồi lặng đi. Cô thấy xót xa khi nghe câu chuyện buồn về cuộc tình của Khánh và An. Thì ra họ có một tình yêu đẹp tới như vậy. Giá mà trong đời Thùy Lâm có một tình yêu như thế thì chết cũng cam lòng. Thùy Lâm đã thoáng nghĩ như vậy đấy.
- "Xong rồi nhé, anh đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn. Giờ anh có chuyện nghiêm túc khác muốn nói, em có nghe không? - Tuấn chuyển chủ đề thật nhanh để Thùy Lâm không có thời gian mà nghĩ về chuyện của Khánh".
- "Anh nói đi, em nghe đây"
- "Anh có nghe Khánh nói qua về em và những chuyện buồn trong quá khứ. Anh còn biết em cũng chưa tìm được đối tượng nào để sánh bước. Em nghĩ anh thì sao? Anh có cơ hội không nhỉ?"
- "Anh đừng đùa em nữa" - Thùy Lâm chữa ngượng.
- "Anh không đùa. Chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này và em cũng đừng xem nó là một câu chuyện hài hước đấy nhé. Như vậy sẽ khiến anh tổn thương lắm đấy".
"Nhưng sao lại là em, chúng ta chỉ mới quen thôi mà" - Thùy Lâm gặng hỏi.
- "Vì em không giống thế giới của tôi và Khánh, thế giới của những kẻ luôn bị đè nặng bởi những thứ trách nhiệm nặng nề. Tôi thích cái cách mà em cười, thích cái đãng trí và ngô nghê của em. Tôi cũng không hiểu vì sao lại như thế nữa".
Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt của Thùy Lâm để chứng minh tình cảm trong lòng mình đang trào dâng. Tuấn bước ra phía sau ghế ngồi của Thùy Lâm, vòng tay ra ôm lấy cổ cô, mặt áp mặt và khẽ thì thầm vào tai cô:
- "Mình hẹn hò em nhé".
- "Em...em..."
Tuấn ngăn những lời Thùy Lâm đang định nói. Anh ôm cô chặt hơn từ phía sau và nói nhỏ nhẹ:
- "Anh vốn không phải là người nhút nhát, em biết mà. Nhưng hôm nay anh đã không dám ngồi đối diện với em để nói mấy lời này. Vì thế, em đừng vội nói lời từ chối. Hãy nói: "Em sẽ suy nghĩ". Được không em? Xin em đấy"
Thùy Lâm thấy tim mình đập rộn ràng. Những lời Tuấn nói khiến Thùy Lâm không dám nói điều gì khác nữa. Dù sao với Tuấn, cô cũng thực sự trân trọng:
- "Vâng, em sẽ suy nghĩ".
- "Cảm ơn em".
***
Tuấn đưa Thùy Lâm về trong một tâm trạng thật khác lạ. Tuấn cũng cảm thấy ngại ngùng khi hai người không còn có thể thoái mái với nhau như trước nữa. Tuấn cố phá tan bầu không khí đó bằng một câu hài hước trước khi hai người chào tạm biệt nhau:
- "Anh không thích kiểu này chút nào cả. Vì thế em hãy nghĩ nhanh nhanh một chút nhé. Chúc em ngủ ngon".
Thùy Lâm mỉm cười:
- "Vâng".
Tuấn trở về phòng và thở phào nhẹ nhõm: "Chút nữa thì vỡ tim, không ngờ mấy cái trò tỏ tình này khó thật. Bấy lâu nay mình cứ tưởng dễ chứ...". Tuấn lẩm bẩm và tự cười với chính mình. Tuấn chỉ giật mình khi nghe giọng Khánh vang lên:
- "Cả ngày nay đi đâu vậy ông tướng?"
- "Tôi đi chơi với Thùy Lâm của tôi"
Cái điệp khúc "Thùy Lâm của tôi" được nhắc lại nhưng lần này có vẻ như Khánh không còn giữ được sự bình tĩnh như những lần trước nữa.
- "Hai người đi chơi riêng với nhau đấy à" - Khánh hỏi dồn dập.
- "Ờ thì tôi cũng định rủ ông nhưng sợ vừa đi ông lại cuống lên lao đến một chỗ nào đó. Tôi không muốn Thùy Lâm lại bị bỏ rơi như thế thêm một lần nữa. Nếu ông không có thời gian trọn vẹn dành cho Thùy Lâm thì tôi có. Nên tôi và Thùy Lâm đi chơi riêng. Vậy thôi".
Khánh im lặng vì anh không biết phải giải thích như thế nào sau lời trách cứ đó. Có một cảm giác tức tối trào lên trong lòng Khánh nhưng anh lại thấy mình chẳng có tư cách gì để ghen tức. Dù sao thì Thùy Lâm và Tuấn cũng là những người trẻ và họ có quyền để hẹn hò riêng mà không cần có sự góp mặt của Khánh.
Tiếng Tuấn tiếp tục vang lên:
- "Thùy Lâm có hỏi tôi về chuyện của An và ông. Tôi cũng đã nói cho cô ấy nghe rồi".
- "Sao ông lại nói?"
Khánh nói bằng cái giọng nổi khùng. Đáp lại thái độ đó, Tuấn vẫn ung dung uống cạn ly nước rồi nhìn Khánh:
- "Tôi cũng ghét phải là người nói điều đó cho Thùy Lâm. Nhưng cô ấy cứ hỏi thì tôi phải làm sao? Ông thì dường như luôn biến mất lúc cô ấy cần nên xem ra cô ấy cũng chẳng có thời gian để mà hỏi ông. Ông tưởng tôi thích thế lắm à?"
Tuấn táo bạo tỏ tình khiến Thùy Lâm ngượng ngùng bối rối (Ảnh minh họa)
Hai bên nhìn nhau có điều tức tối. Tuấn vỗ vào Khánh hỏi nhỏ:
- "Mà sao ông lại cáu khi tôi nói điều đó cho Thùy Lâm biết? Chuyện của ông và An là sự thật, ai là bạn của chúng ta mà chẳng biết. Ông sợ gì mà không dám cho Lâm biết. Hay ông có gì với cô bé?"
Khánh bị động chạm tức tối nói lớn:
- "Chẳng sao cả, tôi không thích vậy thôi. Mà ông nói rồi cũng không sao. Tôi với Thùy Lâm chẳng là cái gì cả".
Chỉ đợi có thế, Tuấn quay phắt người lại nheo mày:
- "Thật chứ"
- "Có gì mà không thật" - Khánh quả quyết thêm một lần nữa. Tuấn cười lớn lên:
-"Vậy thì may quá, vì tôi thích Thùy Lâm và tôi sẽ hẹn hò với cô ấy".
Nói xong, Tuấn lên giường nhắm mắt vờ ngủ. Khánh cảm thấy lòng hụt hẫng...
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 3) Thùy Lâm sững sờ khi biết sự thật về mối quan hệ của Khánh và người con gái tên An. Thùy Lâm mệt mỏi nằm xuống giường. Trong lòng cô trào lên cảm giác tủi thân ghê gớm. Đưa tay gạt nước mắt, Thùy Lâm tự cười rồi trách chính mình: "Có là gì đâu trách cứ nhau". Cô chìm vào giấc ngủ,...