Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 2)
Một lần nữa, Thùy Lâm lại trở thành kẻ thế thân và bị bỏ rơi. Cô bơ vơ giữa con phố lạ vào lúc 10h đêm.
Thùy Lâm bật dậy như một cái lò xò khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Cô quýnh quáng khi nhìn thấy đã là 8h kém 15: “Chết tiệt thật, còn 15 phút cho mọi việc nếu không muốn đi làm muộn và phải làm bản kiểm điểm”. Nhanh như chớp, Thùy Lâm đánh răng, rửa mặt và thay đồ chỉ trong vòng… 5 phút.
Thùy Lâm bước xuống khu tầng hầm để lấy xe nhưng rồi cô chợt nhớ ra mình đã đánh mất chùm chìa khóa, trong đó bao gồm cả chìa khóa xe máy. Bực mình, cô nàng đá bụp một cái vào thân xe để rồi lại la oái oái vì đau.
- “Hết tay đau giờ lại đến chân đau. Số mình làm sao không biết” .
- “Đúng là mấy món đồ của cô số đen thật, toàn vì cô mà bị đấm đá”.
Thùy Lâm ngẩng lên nhìn, thì ra là Khánh. Khánh mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhìn anh lúc này khiến Thùy Lâm đờ người ra ngắm.
- “Cô không có xe đi làm à? Cô làm ở đâu, lên xe tôi cho đi nhờ. Tay cô thế kia, có tự đi cũng không an toàn đâu”.
Thực lòng, Thùy Lâm vẫn còn ái ngại về chuyện đêm qua của anh ta với một cô gái say khướt nhưng trước lời mời gọi có vẻ hấp dẫn đó, Thùy Lâm cũng không lỡ từ chối.
- “Cảm ơn anh, tôi làm ở đường Cầu Giấy, anh cho tôi đi nhờ ra đó nhé”
- “May cho cô là tôi cũng làm gần đó. Lên xe đi”.
Suốt đoạn đường đi, Thùy Lâm nín thở ngồi sau lưng Khánh. Thi thoảng cô lại hung hắng giọng để làm cho bầu không khí im lặng bớt căng thẳng. Thật may nhờ có anh ta mà Thùy Lâm tới cơ quan đúng giờ. Tới cổng cơ quan, Thùy Lâm luống cuống, tay tháo mũ, miệng lắp bắp:-
- “Cảm ơn anh, tôi vào làm đây”
Khánh đưa tay kéo Thùy Lâm lại gần, khẽ đẩy cổ Thùy Lâm xuống thấp một chút:
- “Để tôi tháo mũ cho, tay cô thế kia sao không nhờ một câu mà cứ loay hoay mãi”.
Cái khoảnh khắc đó, khi gương mặt Thùy Lâm gần hơn với Khánh, cô đã thấy tim mình xuyến xao.”Chẳng phải đây là điều mà những chàng trai khi yêu thường làm cho bạn gái của họ sao”. Thùy Lâm ngây người ra, đôi mắt nhìn Khánh không chớp. Trong thoáng chốc, đôi má cô bắt đầu đỏ ửng lên. Cô chỉ sực mình tỉnh lại khi Khánh cất lên tiếng nói:
- “Mà cô cho tôi số điện thoại đi”
- “Để làm gì vậy ạ?”
- “Tôi có việc cần. Chiều 5h30 tôi tan làm. Cô đứng đây chờ, tôi sẽ đón nhé”.
Thùy Lâm đứng nhìn theo Khánh phóng xe đi mà vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô tự hỏi với chính mình rằng: “Có phải với cô gái mới quen nào anh cũng tốt đến thế hay không”. Thùy Lâm bước vào cơ quan với một câu hỏi cứ chờn vờn mãi trong đầu.
Ngồi xuống bàn, Thùy Lâm thấy tin nhắn rung lên: “Xin lỗi vì phải nhắc cô điều này nhưng chiếc váy cô mặc bị rách một đường không hề nhỏ. Tôi nghĩ từ giờ cho tới lúc tôi đón cô, cô nên ngồi một chỗ, ít đi lại thì hơn”. Là tin nhắn của Khánh Lâm. Đọc xong nó, Thùy Lâm muốn độn thổ xuống đất.
Thùy Lâm thấy lòng háo hức đến lạ mỗi khi gặp Khánh (Ảnh minh họa)
Tan làm, Thùy Lâm thấy trong lòng háo hức lạ. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác mình giống như một kẻ đang yêu. Sáng được người yêu đưa tới chỗ làm, chiều đợi chờ hò hẹn. Cô nàng cười khúc khích với chính mình khi nghĩ về cái điều “phi lí” đó. Cô và Khánh mới chỉ quen nhau có… 2 ngày. Hơn nữa, Khánh và cô gái đêm qua…
- “Chờ tôi lâu chưa. Xin lỗi đường tắc quá”
Thùy Lâm cười gượng gạo thay cho câu trả lời. Ngồi lên xe Khánh, nghĩ tới tin nhắn sáng nay cô lại thấy không có lỗ nẻ nào mà chui. Đang đi, Thùy Lâm vỗ bồm bộp vào vai Khánh rồi nói vội:
- “Khoan đã, dừng xe, dừng xe!”
Tiếng xe phanh cháy mặt đường, Khánh giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra:
- “Sao thế?”
- – “À, tôi muốn mua ít bánh mì và sữa. Tôi mới chuyển tới còn chưa có đồ đạc nấu nướng nên…”
- “Trời ạ, thế mà cô làm tôi đứng tim”.
Tối!
Thùy Lâm ngồi hong tóc, vừa dùng khăn xoa đầu Thùy Lâm vừa miên man nghĩ về cả một ngày hôm nay. Cô thấy trong lòng vui vui vì bỗng đâu gặp một anh hàng xóm bí ẩn nhưng có vẻ như tốt bụng. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thùy Lâm nhận ra đó là số của Khánh: “Cô ăn tối chưa? Nếu không, sang ăn cùng tôi nhé”.
Thùy Lâm thấy vui đến lạ. Mặc dù cô vừa ních vào bụng máy cái bánh mì và một hộp sữa nhưng cô lại muốn phi ngay sang căn phòng đó để xem bữa tối với một người đàn ông sẽ như thế nào. Thùy Lâm lựa cả tủ quần áo mới tìm được một bộ đúng với tiêu chí: “Vẫn phải là đồ mặc ở nhà để anh ta không thấy mình quá coi trọng chuyện gặp anh ta nhưng vẫn phải toát lên được… vẻ đẹp của mình”.
Thùy Lâm đứng tần ngần trước cửa căn phòng. Cô đưa tay lên định gõ cửa nhưng lại ngập ngừng thôi. Cô cứ cảm thấy ngại ngại khi con gái mà lại sang phòng con trai chỉ sau một lời mời vu vơ. Đang mải suy nghĩ, cánh cửa mở ra bất ngờ khiến Thùy Lâm lại hét lên:
- “Ôi cha mẹ ơi!”
- “Sang rồi sao không gõ cửa mà còn đứng tần ngần ở đó?”
Cô nàng gãi đầu, gãi tai ậm ừ: “À , tôi cũng đang chuẩn bị gõ thì anh lại mở cửa thôi”.
Thùy Lâm hơi ngạc nhiên vì bữa cơm quá thịnh soạn trên bàn ăn. Cô không nghĩ một người đàn ông độc thân lại nấu nướng cầu kì đến vậy.
- “Không phải anh nấu tất cả những thứ này để mời tôi sang ăn đấy chứ” – Cô nàng vẫn hay tự tin kiểu hài hước như thế.
Khánh nghe Thùy Lâm nói khẽ bật cười. Phải công nhận một điều rằng, khi Khánh cười nhìn anh đẹp trai đến nỗi người khác không thể không ngắm nhìn:
- “Cô có trí tưởng tượng tốt thật”
Nói rồi Khánh trầm ngâm nhìn đứng tựa vào cánh cửa ban công, nhấp một ly rượu vang rồi nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Có một điều gì đó được gọi là nỗi buồn trong ánh mắt của Khánh khiến Thùy Lâm không muốn nói thêm. Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng và nhận ra rằng, ở đó, tràn ngập ảnh của người con gái đêm qua.
Lần trước vào căn phòng này rồi nhưng Thùy Lâm không có thời gian để ý nhưng lần này thì khác. Cô lặng người đi khi ngắm nhìn những món đồ trong căn phòng. Mọi thứ đều toát lên màu kỉ niệm, chiếc máy hát cổ điển, một cây đàn piano và những bức ảnh về người con gái đó. Bỗng chốc Thùy Lâm thấy lòng sao mà nặng trĩu:
- “Thực ra anh nấu những món này để dành cho một người khác đúng không?”
Khánh nhìn Thùy Lâm rồi quay mặt đi hướng khác:
- “Xem ra cô thông minh hơn vẻ ngoài của mình đấy”
- “Bà tôi thường nói ông trời chẳng cho ai tất cả bao giờ nhưng tôi lại vừa đẹp, vừa thông mình, có lẽ tôi là một phiên bản lỗi của tạo hóa”.
Gương mặt ưu tư của Khánh đột ngột thay đổi bằng một nụ cười sau câu nói đó của Thùy Lâm:
- “Đúng là bà cô có một cách đánh giá thật mới mẻ”.
Thùy Lâm nhún vai làm điệu. Cô biết nghe nó thật hài hước nhưng cô đã đạt được mục đích là khiến Khánh cười, bỏ đi khuôn mặt chất chứa nỗi buồn đó.
- “Anh biết không, khi anh cười trông anh, đỡ… nguy hiểm hơn một chút”.
Khánh chỉ nhìn Thùy Lâm cười nhẹ rồi mơ màng đưa mắt ra phía ban công. Bên ngoài đó, những ánh đèn cao áp vẫn cần mẫn chiếu sáng thành phố. Dường như Khánh muốn tìm một ánh sáng nào đó cho tâm hồn mình.
- “Có vẻ như anh đã nhận được một lời từ chối cho buổi tối hôm nay?”
- “Uhm”.
-”Anh gọi tôi tới để đỡ phí đồ ăn, để đỡ buồn?”
Video đang HOT
- “Uhm”
- Và người vừa từ chối một bữa tối ngon tuyệt thế này là… cô gái đêm qua?”
- “Uhm”.
- “Và…”
Khánh tiến lại bàn, nhìn thẳng vào mắt Thùy Lâm và nói:
- “Đủ rồi cô bé, chừng đấy là đủ rồi. Cô biết hát không?”
Thùy Lâm thấy hơi lạ lẫm khi được gọi là cô bé trong một khung cảnh lãng mạn thế này. Bàn tiệc có những món ăn ngon, rượu vang và căn phòng vang lên nhè nhẹ một bản nhạc thật buồn.
- “Hát?”
- “Hôm nay là sinh nhật tôi, cô đến dự sinh nhật cũng nên có quà chứ nhỉ?”
- “À ra vậy, hôm nay là sinh nhật anh à? Thôi được, tôi sẽ hát cho anh nghe bài Chúc mừng sinh nhật nhé. Mà tôi đã nói với anh là tôi hát cũng rất hay chưa nhỉ?”
Thùy Lâm làm điệu bộ ca sĩ chuẩn bị luyện giọng. Bài hát kết thúc nhanh đến nỗi nét mặt của Khánh vẫn chẳng có gì thay đổi ngoài vẻ buồn xa xăm.
- “Cô muốn dùng thử một chút rượu vang không?”
Lần này Thùy Lâm không còn muốn lí lắc nữa. Cô cầm chiếc ly, nghiêng nó và chạm nhẹ vào ly của Khánh:
- “Chúc mừng sinh nhật anh”.
Cả hai nhấp môi ly rượu của mình, bản nhạc không lời cứ vang lên khe khẽ. Cái cảm giác này, Thùy Lâm chưa từng trải qua trong đời.
- “Cảm ơn cô đã cùng tôi ăn bữa tối nay. Nếu không có một người ăn cùng tôi không hiểu mình sẽ cảm thấy tồi tệ như thế nào nữa”
- “Tôi mới là người phải cảm ơn chứ. Nhờ có anh mà tôi được ăn một bữa ngon thế nà cơ mà”
- “Ngày mai thứ bảy, cô rảnh không?”
- “Tôi rảnh”
2 giây sau câu trả lời nhanh đó, Thùy Lâm bắt đầu cảm thấy hớ. Cô bạn thân vẫn thường nhắc nhở cô: “Phụ nữ phải luôn tỏ ra cao giá, đừng có lúc nào cũng bộc lộ sự ế của mình”. Mà cái câu trả lời “Tôi rảnh” đó đã hiện nguyên hình Thùy Lâm là một cô gái ế. Vì chỉ có gái ế mới không bận gì vào ngày mà người ta hay dùng để hẹn hò. Thùy Lâm vội chữa cháy:
- “Ý tôi là tôi không phải đi làm nhưng cũng có một vài cuộc hẹn”.
- “Vậy à, tiếc quá nhỉ, tôi thì lại đang cần cô giúp”.
- “Chuyện gì vậy?”
- “Ngày mai các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi nơi tôi hay đến có một bữa liên hoan nho nhỏ. Chúng cần người giúp đỡ”.
Thùy Lâm cảm thấy tim mình có luồng điện giật chạy qua. Khánh chẳng những đẹp trai mà dường như trái tim của anh cũng rất ấm áp. Một người con trai như thế để không rung động thật khó biết bao.
- “Vậy tôi sẽ suy nghĩ, dù sao những cuộc hẹn kia cũng không quá quan trọng. Tôi sẽ báo anh vào sáng mai nhé”.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang câu chuyện:
- “A lô, Tuấn à? Anh đây?”
Gương mặt của Khánh có vẻ căng thẳng:
“- Sao? Được, giữ An ở đó và đừng cho cô ấy uống thêm nữa. Anh tới ngay”.
Khánh đứng vội dậy làm chiếc ly rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Thùy Lâm giật mình vì âm thanh đó.
- “Có chuyện gì vậy?”
- “Tôi phải đi có việc gấp. Phiền cô lát về hãy khóa giùm tôi cửa. Cửa khóa không cần chìa. Tôi sẽ càm chìa đi. Giúp tôi nhé”.
Thùy Lâm cảm nhận được trong con người Khánh một sự ấm áp lạ thường (Ảnh minh họa)
Khánh lao vội ra phía cánh cửa để lại sau lưng một đống đổ vỡ: chiếc ly rượu vang và một tâm trạng hụt hẫng đến khó tả của Thùy Lâm. “Thì ra người con gái đó tên là An. Có lẽ cô ấy gặp một vấn đề nào đó cần giúp đỡ”. Giây phút đó Thùy Lâm cảm thấy vừa ấm ức và hờn giận. Cô đã phải đóng thế vị trí của cô gái trong bữa tiệc này, cô chỉ là một kẻ được gọi đến lấp chỗ trống khi một người đã không thèm đến. Vậy mà giờ Khánh lại vội vã bỏ đi để mặc Thùy Lâm lại trong căn phòng. Điều đó có vẻ khiến Thùy Lâm bị tổn thương.
Giờ còn lại mình Thùy Lâm trong căn phòng với những mảnh vỡ của chiếc ly, bản nhạc buồn da diết và những tấm hình tràn ngập ảnh của người con gái đó…
Cả đêm hôm đó Thùy Lâm trằn trọc không sao ngủ được. Cô cảm thấy trong lòng tức tối. Những câu hỏi lởn vởn trong đầu Thùy Lâm: “Người con gái đó là ai? Mối quan hệ kì lạ của họ là gì”. Và còn một điều nữa khiến cô không thể nào chợp mắt: Cô chờ đợi cánh cửa phòng bên lạch cạch, vì khi ấy, cô biết là Khánh đã về.
Đồng hồ điểm 2h sáng, Thùy Lâm trở mình tới lui. Nhưng rồi cô ngồi dậy, chú ý lắng tai nghe khi phòng bên có tiếng mở cửa. Vậy là Khánh đã về!
Thùy Lâm nằm xuống giường thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Điện thoại của cô có tin nhắn: “Có lẽ cô đã ngủ rồi. Xin lỗi cô về chuyện tối qua”. Thùy Lâm mỉm cười, nhìn trân trân vào màn hình. Thì ra Khánh không phải là con người vô tâm như cô nghĩ. Cô nhắn lại một dòng tin:
- “Sáng mai mấy giờ chúng ta tới làng trẻ em?”.
- “Cô còn chưa ngủ sao? Hay tại tin nhắn của tôi làm cô thức giấc?”
- “À không, là tại tôi chưa ngủ”
- “Vậy sáng mai, 8h chúng ta đi nhé. Giờ thì ngủ đi nào. Chúc cô ngủ ngon!”.
Thùy Lâm đã chìm vào giấc ngủ với mấy dòng tin nhắn quá đỗi bình thường đó nhưng không hiểu sao cô thấy ngọt ngào đến lạ.
*****
Thùy Lâm mặc chiếc váy trắng ôm thân, tết tóc lệch về một bên và trang điểm vừa phải. Nhìn cô lúc này quả thật có phần “hấp dẫn” hơn ngày thường. Tiếng chuông của vang lên, Thùy Lâm hít thở thật sâu rồi ra mở cửa:
- “Chào buổi sáng”
Khánh đứng ngây người ra một chút khi nhìn thấy hình ảnh mới mẻ của Thùy Lâm. Cái nhìn đầy ngạc nhiên của Khánh khiến Thùy Lâm bối rối:
- “Anh biết không, trước một cô gái đẹp anh không nên nhìn chằm chằm như thế. Anh sẽ khiến cô ấy ngượng đấy”.
Khánh đáp lại đáo để:
- “Cô ngượng thì tôi có thể thấy rõ rồi nhưng tôi nhìn chằm chằm vì mãi chưa tìm ra cô gái đẹp mà cô vừa nói ở đâu”.
- “Anh”
Thùy Lâm đưa tay lên thách thức, chẳng ngờ Khánh cầm chặt lấy:
- “Thôi đi nào không muộn”.
Cả ngày hôm đó Thùy Lâm và Khánh thực sự bận rộn. Trại trẻ mồ côi nơi cô và Khánh đến nằm ở ngoại thành. Hôm đó, cả hai đã tất bật cùng các bé chuẩn bị đồ ăn, dựng lều cắm trại và hát hò văn nghệ. Trong suốt khoảng thời gian đó, không biết bao lần Thùy Lâm lặng người đi vì một nụ cười của Khánh, vì hình ảnh anh gần gũi các em nhỏ, quan tâm từng ly từng tí một. Khánh quá tình cảm và ấm áp.
9h tối, khi thành phố đã lên đèn hai người mới về gần tới nhà. Đi ngang một quán kem, Thùy Lâm cất tiếng nói:
- “Tôi muốn ăn kem. Anh thử không?”
Thay cho câu trả lời, ngay lập tức Khánh cho xe táp vào lề đường. Thùy Lâm thích thú vì được chiều như vậy. Cô nàng lăng xăng chạy vào quán gọi hết món này đến món khác.
- “Cô gọi từ từ thôi, trời nóng kem nhanh tan lắm. Ăn hết cô có thể gọi thêm mà”
- “Nhưng tôi vẫn thích tay cầm hai que kem, ăn hai vị cùng một lúc. Như thế thú vị lắm”
Khánh lắc đầu cười cho cái sự hồn nhiên của Thùy Lâm.
- “Hôm nay cô mệt lắm phải không? Cảm ơn cô nhé”
Thùy Lâm dừng việc ăn lại và cười thật tươi:
- “Có gì đâu, tôi phải cảm ơn anh chứ. Lâu lắm rồi tôi mới quay lại chỗ như vậy. Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị. Nếu không có anh, tôi không biết bao giờ mình mới biết những cảm giác đó”.
- “Quay lại? Cô vẫn thường tới đây à?”
- “Không 1 lần thôi. Năm tôi 8 tuổi?”
- “Là sao?”
Cái cảnh tượng tối qua lại lặp lại một lần nữa. Thùy Lâm lại là người thế chỗ và lại trở thành kẻ bị bỏ rơi. (Ảnh minh họa)
Giọng Thùy Lâm bắt đầu trùng xuống sau câu hỏi của Khánh. Kí ức về một tuổi thơ cô quạnh ùa về trong cô. Đôi mắt Thùy Lâm ầng ậc nước nhưng cô cố ngăn không cho nó trào ra:
- “Tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi. Năm tôi lên 8 tuổi, bố tôi mất. 2 năm sau mẹ tôi đi lấy chồng. Mẹ không thể nuôi tôi vì cha dượng không muốn nên đã gửi tôi vào trai trẻ mồ côi. Hàng tháng mẹ có gửi quà và tiền lên cho tôi nhưng rất hiếm khi mẹ tới thăm. Khoảng 1 năm sau, bà ngoại tôi đón tôi về. Bà nói giàu nghèo hai bà cháu dựa vào nhau, bà không muốn tôi sống một mình ở đó. Kể từ đấy tôi sống với bà và cũng chưa từng một lần quay lại trại trẻ ấy”.
Khánh nhìn sâu vào đôi mắt của Thùy Lâm. Anh cảm nhận được nỗi cô đơn và sợ hãi trong cô gái ngày thường vẫn luôn tươi cười đó. Có lẽ đấy là một kí ức buồn:
- “Tôi xin lỗi vì đã hỏi tới chuyện này”
- “Không sao, tôi thấy nó bình thường mà. À, anh hay đến đây lắm à?”
Có lẽ câu chuyện của Thùy Lâm ban nãy đã khiến Khánh muốn cởi mở lòng mình hơn:
- “Tôi và An thường hay đến đây. Cô ấy rất yêu trẻ con. Nhưng giờ cô ấy không còn muốn đi nữa nên tôi đi một mình. Hôm nay ở đó cần người giúp đỡ nên tôi muốn rủ cô cùng đi”.
Thùy Lâm lấy hết can đảm để đưa ra câu hỏi: “An là ai?” nhưng cô không kịp thực hiện điều đó vì Khánh có điện thoại:
- “Tuấn à? An lại làm sao phải không? Được, anh tới ngay”
Trong lòng Thùy Lâm bỗng trào lên một cảm giác tức tối, thậm chí nó còn dữ dội hơn tối qua.
“Xin lỗi, tôi phải đi vì có việc gấp. Cô bắt taxi tự về nhé”
Khánh đặt lên bàn 2 tờ 500 nghìn đồng. Có lẽ anh muốn cô thanh toán cho chỗ kem vừa ăn, gọi một chiếc taxi để ra về. Cái cảnh tượng tối qua lại lặp lại một lần nữa. Thùy Lâm lại là người thế chỗ và lại trở thành kẻ bị bỏ rơi. Cô cầm 2 tờ tiền Khánh để lại và thấy tim nhói đau. Khánh đã bỏ cô lại giữa con phố lạ hoắc vào lúc 10h đêm. Liệu số tiền này có đủ để trả cho cảm giác bị tổn thương lúc này của cô?
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 1)
Thùy Lâm ngẫm nghĩ về việc Khánh thay đồ cho cô gái ấy. Họ là gì? Một đôi nhân tình?
Thùy Lâm vừa nhảy chân sáo, miệng vừa hát líu lo vang cả hành lang. Ai nhìn Thùy Lâm lúc này cũng phải phì cười vì cái điệu bộ chẳng giống ai đó của cô nàng. Thùy Lâm mới chuyển tới khu chung cư này được 2 ngày. Nói là vậy nhưng thực ra Thùy Lâm mới chỉ tới để dọn dẹp căn phòng chứ chưa ở. Hôm nay, cô chính thức chuyển tới căn hộ này để sống.
Thùy Lâm lục tung cả túi xách, miệng lẩm bẩm liên hồi:
- "Thôi chết tôi rồi, lại vứt đâu cái chìa khóa rồi không biết".
Hì hục một hồi không tìm thấy, mặt Thùy Lâm méo xẹo. Cô nàng là chúa hay quên. Gần như tuần nào cô nàng cũng phải để quên ở đâu đó một thứ đồ gì đó. Thùy Lâm đãng trí đến mức nhiều khi chính cô cũng không biết mình có những món đồ gì để mất.
Thùy Lâm loay hoay mãi không biết phải làm sao. Mới ngày đầu tiên chuyển đến mà mà căn hộ này đã có vẻ không chào đón khiến cô nàng cảm thấy bực mình. Cô nàng đánh bạo nhìn sang phòng kế bên: "Thôi cũng đành, chẳng còn cách nào khác cả, xấu hổ một tí vậy. Hi vọng sau cánh cửa kia là một cô nàng xinh xắn chứ không phải một anh chàng đẹp trai nào đó".
Cốc! Cốc! Cốc!
- "Có ai ở nhà không ạ?"
Khoảng 1 phút sau, cánh cửa từ từ mở ra. Thùy Lâm đứng ngây người khi nhìn thấy chủ nhân căn phòng. Đó là một người đàn ông cao, bờ vai rộng và đôi mắt đẹp mê hồn. Thi thoảng, Thùy Lâm cũng thường bắt gặp tình huống "điện đánh trúng tim" này trên tivi vì đối phương quá đẹp trai nhưng ngày hôm nay, chính cô là người trải qua nên cô có phần bối rối:
- "Sao vậy? Tôi giúp gì được cô không?"
- "À... à... em mới chuyển tới đây, em có việc cần tới một chiếc búa. Anh có búa không?"
Người đàn ông đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc ấy đưa tay che miệng để cười. Thùy Lâm vừa xao xuyến bởi sự cuốn hút mê đó vừa ngạc nhiên quá đỗi: "Quái lạ, cười cái gì chứ? Mượn cái búa thôi mà". Nghĩ vậy, Thùy Lâm lắc lư cái đầu tinh nghịch: "Thôi kệ, chắc họ cũng chẳng chê cười gì mình đâu".
- "Đợi tôi chút!"
Phía sau câu nói lạnh lùng đó, "người đàn ông đẹp trai" đóng sầm cánh cửa lại. Hành động ấy như dội một gáo nước lạnh vào mặt Thùy Lâm.
Thùy Lâm - nàng lí lắc hay quên và hậu đậu (Ảnh minh họa)
- "Đồ đáng ghét! Có cần phải lạnh lùng thế không? Nhà bên trong chứa cả kho vàng à? Hay là kim cương? Chưa gì đã đóng sầm cánh cửa lại. Mất lịch sự thế không biết. Mà mình thì rõ là xinh đẹp chứ" - Thùy Lâm lẩm bẩm trong miệng ra điều tức tối. Quả đúng là cái hành động của chủ nhân căn phòng này không được nhã nhặn với phụ nữ cho lắm.
- "Đây! Nhà tôi chỉ có cái búa này thôi"
- "Ối giời!"
Tiếng mở cửa bất ngờ cùng giọng nói lạnh lùng đó của "người đàn ông kì cục" khiến Thùy Lâm giật bắn mình. Cô nàng hét lên, đưa tay ôm lấy ngực như chỉ sợ tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Từ cảm giác choáng ngợp vì vẻ đẹp trai của anh chàng, Thùy Lâm chuyển sang tức tối vì anh ta quá lạnh lùng:
- "Cảm ơn! Mai tôi sẽ gửi lại anh!"
Thùy Lâm ngúng nguẩy quay đi để lại anh chàng chưng hửng ở cửa. Có lẽ anh ta cũng không thể ngờmình vừa làm một việc tốt mà lại bị đáp lại bởi thái độ như thể anh ta làm phiền Thùy Lâm vậy. Bực mình, anh chàng đóng sầm cánh cửa, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc ban đầu.
*****
Tiếng đập cửa chan chát vang lên giữa buổi tối yên tĩnh của khu chung cư khiến anh chàng hàng xóm không sao ngủ nổi. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau hàng loạt những âm thanh bốp chát liên hồi đó, tiếng cô nàng Thùy Lâm thét lên khiến anh chàng giật bắn mình:
- "Á! Mẹ ơi cứu con"
Anh chàng nhà bên lao vội ra phía cửa, ngó sang căn nhà bên cạnh khi mà cô nàng Thùy Lâm lóng ngóng tay đang chảy máu ròng ròng. Anh chàng cuống quýt chạy sang, cầm tay Thùy Lâm mà dò hỏi:
- "Giời ạ! Cô có bị làm sao không thế? Cô định tử tự bằng búa đấy à? Cô đừng hại tôi thế chứ. Nhỡ cô có làm sao, người ta sẽ truy tìm chủ nhân của cái búa đấy".
- "Tôi có điên đâu mà tự tử. Chẳng qua là tôi đang mở cửa vào nhà thôi".
- "Mở cửa? Phá cửa chứ mở cửa cái nỗi gì"
- "Ờ thì... tôi đánh mất chìa khóa đành phải phá cửa thôi".
Anh chàng vừa nhìn 2 ngón tay chảy máu ròng ròng của Thùy Lâm, rồi lại đảo mắt nhìn qua cánh cửa:
- "Nếu tôi không nhầm thì hôm nay cô mới chuyển tới. Ngày đầu mà đã mất chìa khóa... hi vọng cô sẽ không tiếp tục mượn búa nhà tôi trong những tháng ngày ở đây".
Thùy Lâm tức sôi máu. Đang tự nhiên ở đây ra "cái thứ" mắng người không chớp mắt này? Đã bực mình vì mất chìa khóa thì chớ, lại thêm cái lão vừa mới gặp đã mắng xơi xơi khiến Thùy Lâm cảm thấy xui xẻo khi phải chuyển đến căn hộ này.
Thùy Lâm cảm thấy khó chịu khi không đâu gặp một anh chàng thích lên mặt dạy người (Ảnh minh họa)
- "Còn đứng đấy làm gì nữa, đi theo tôi..."
Chàng trai phòng bên vừa nó vừa quay người về phía căn hộ của mình. Thùy Lâm hơi bất ngờ với câu nói đó. Cô nàng ngây người ra vì chưa hiểu chuyện gì. Thấy vậy, chàng ta quay lại mắng mỏ:
- "Đi, định để tay chảy máu đến chết à".
Nói rồi anh chàng quay lại cầm lấy tay Thùy Lâm lôi xềnh xệch vào phòng của mình. Thùy Lâm cũng chẳng hiểu sao đi theo anh ta như một con rô bốt biết tức giận.
- "Tôi là Khánh, còn cô?"
- "Tôi là Thùy Lâm".
- "Con gái mà tên Lâm à? Nghe lạ phết nhỉ"
Khánh để Thùy Lâm ngồi xuống bàn ở phòng khách, anh ta lôi từ trong ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ. Khánh ngồi xuống cạnh Thùy Lâm, lấy băng gạc và thuốc cầm máu ra băng vết thương cho cô:
- "Không cần đâu, để tôi tự làm... Á! Á"
Chưa kịp nói dứt lời cô nàng đã lại tự làm mình đau. Khánh thấy thế bật cười:
- "Cô định tự làm thế nào, tay trái băng cho tay phải à? Tốt nhất là cô ngồi yên 5 phút đi, tôi băng cho cô xong ngay đây"
Thùy Lâm cũng không hiểu vì sao mình lại ngồi im lặng và ngoan ngoãn làm theo lời anh chàng đáng ghét đó. Cô nàng lặng đi nhìn những động tác thuần thục của Khánh mà trong lòng lại bỗng dưng dưng. Trong thoáng chốc, Thùy Lâm lại thấy tim rung rinh mới lạ:
- "Chắc tại mình lâu lắm không yêu ai nên giờ mới dễ xúc động vậy thôi. Cái người này thì đáng gì để động lòng cơ chứ. Không, nhất quyết là không, đồ đáng ghét..."
Thùy Lâm lắc đầu nguầy nguậy để xua đuổi cái suy nghĩ gàn dở ấy ra khỏi đầu:
- "Cô lại làm sao đấy? Đau tay quá chạy lên đầu à? Sao lại lắc đầu liên hồi thế. Cô không ngồi yên nổi 5 phút à?"
Bực mình vì thái độ của Khánh, Thùy Lâm rút vội tay ra:
- "Thôi được rồi, cảm ơn anh! Thế này là được rồi, chỉ là chảy chút máu thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu. Tôi còn phải đi xử lí nốt cái cửa. Tôi không muốn đêm nay phải ở ngoài hành lang cả đêm".
Nhanh như chớp, Thùy Lâm đứng dậy định ra về:
- "Cô định làm gì với cửa đấy? Tay lành còn chẳng ăn ai, tay đã thế lại còn đòi ra đập cửa tiếp à. Để đấy, tôi giúp cho"
Thùy Lâm lẽo đẽo đi theo sau Khánh sang phòng mình để chờ đợi. Tự nhiên cô nàng thấy thích thú vì anh ta lại nhiệt tình đến vậy: "Chắc tại mình xinh quá đấy mà". Cô nàng lí lắc và cười sung sướng với cái suy nghĩ đó.
Cuối cùng, cánh cửa phòng Thùy Lâm cũng được mở ra sau 3 phút có sự hỗ trợ của Khánh. Thùy Lâm ngắm lại cái tay, tiếc hùi hụi: "Giá mà ngay từ đầu nhờ một câu thì có phải đỡ khổ không?".
- "Cảm ơn anh. Nhất định có ngày tôi sẽ báo đáp sự giúp đỡ của anh hôm nay"
Khánh phủi tay vài cái, miệng cười đầy ý trêu chọc:
- "Chỉ cần cô không mượn búa của tôi, đập cửa thùm thụp giữa đêm là đã cảm ơn tôi hữu hiệu nhất rồi"
Nói rồi Khánh quay trở lại phòng. Vẫn điệu bộ như ban nãy, Khánh đóng sầm cánh cửa như thể nói với Thùy Lâm rằng: "May quá tôi đã không tiếp tục bị cô làm phiền".
*****
Đêm đầu tiên chuyển đến căn phòng mới, Thùy Lâm trằn trọc không sao ngủ được. 1h sáng, âm thanh du dương của bản nhạc từ căn phòng ngay bên cạnh của Khánh vang lên. Thùy Lâm nhắm mắt, mơ màng tận hưởng. Cô cảm thấy khoan khoái lòng thật nhẹ nhàng và thanh tịnh. Cô gật gù:"Xem ra cũng là kẻ có tâm hồn".
Đêm hôm ấy, Thùy Lâm nghĩ về mối quan hệ của Khánh và cô gái xinh đẹp đó (Ảnh minh họa)
- "Anh Khánh, anh Khánh ơi!"
Tiếng đập cửa và giọng nói quýnh quáng vì say rượu ở phòng bên khiến Thùy Lâm giật mình. Nó thực sự khiến cô khó chịu. Giữa đêm hôm, 1, 2h sáng mà gọi lớn như vậy làm phiền người khác quá. Thùy Lâm thấy bực dọc trong người: "Lạ nhà đã mất ngủ thì chớ lại thêm cái thành phần gây rối nữa. Không biết mình chuyển tới khu này có đúng không nữa. Mà ban chiều anh ta nói nghe cứ tưởng sống chỉn chu lắm, không làm phiền người khác. Thế mà giờ thì sao, anh ta đang làm mất giấc ngủ của mình đấy chứ".
Bên ngoài hành lang, tiếng của một người con gái cứ léo nhéo mãi tên Khánh làm Thùy Lâm tò mò. Cô khẽ hé cánh cửa ra nhìn trộm. Đó là một người con gái đẹp, mặc chiếc váy bồng bềnh trễ vai màu hồng nhạt, mái tóc buông dài. Mặc dù cô gái ấy đang say rượu nhưng Thùy Lâm có thể nhận ra nét thanh tú trên gương mặt cô gái. Thùy Lâm thấy Khánh mở cửa, anh vội đỡ lấy người cô ấy vì cô ấy đã không trụ nổi. Vừa thấy Khánh, cô gái đã ôm lấy anh mà hôn. Hình như cô ấy khóc thì phải. Thùy Lâm đóng sầm cánh cửa lại, quên béng mất việc cần phải giữ im lặng để đối phương không biết mình vừa "rình trộm": "Vô duyên, đêm hôm gọi nhau ầm ĩ, lại còn hôn hít nhau ngay giữa cửa. Không biết anh ta là cái loại gì nữa".
Thùy Lâm mang theo tâm trạng bức bối đó lên giường, cô đắp chăn, nhắm chặt mắt lại cố để ngủ. Nhưng khi cô chỉ vừa nằm xuống, tiếng gõ cửa phòng cô lại vang lên:
- "Cô ngủ chưa? Tôi nhờ chút chuyện".
Thùy Lâm nhận ra đó là giọng Khánh. Lúc này cô cảm thấy khó chịu thực sự vì bị làm phiền suốt từ tối đến giờ. Thùy Lâm hùng hổ bước ra phía cửa:
- "Tôi ngủ rồi! Có chuyện gì!"
- "Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng... cô có thể cho tôi mượn một chiếc váy ngủ hay một bộ quần áo ngủ được không?"
- "Cái gì, anh mượn váy ngủ của tôi làm gì? Anh định mặc chắc?"
Thùy Lâm mắt tròn, mặt dẹt, nói to lên tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi Khánh ra ám hiệu cô giảm "âm lượng" xuống, Thùy Lâm mới ngượng ngùng giữ im lặng:
- "Không, tôi mượn cho cô ấy. Cô ấy bị say rượu, nôn hết ra quần áo, tôi thấy dáng người cô ấy vừa với cô. Cô cho tôi mượn được không. Tôi cần phải thay quần áo cho cô ấy chứ không thể để như thế mà đi ngủ được?"
- "Anh tụt quần áo cô ấy ra để thay à?"
Thùy Lâm "hồn nhiên" hỏi nhanh như chớp, nhanh đến nỗi chính cô cũng không hiểu mình vừa thốt ra một câu hỏi vô duyên đến thế nào. Nhìn điệu bộ quay đi né tránh câu trả lời của Khánh, Thùy lâm mới biết mình vừa "hố" một câu. Cô gãi đầu, gãi tai cười nhạt:
- "À, hì hì, đợi tôi tí, tôi đưa cho".
Khánh cầm chiếc váy ngủ màu xanh của Thùy Lâm về phòng. Sau khi anh khép cánh cửa lại, Thùy Lâm bắt đầu tưởng tượng về màn "thay quần áo"...
(Còn nữa)
Theo VNE