Yêu anh để biết chia tay là gì…
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề…”, biết đâu nếu đi bên đời anh, khi đã khám phá mọi bí ẩn về nhau thì anh cũng giống như bao người đàn ông khác mà thôi, và cô cũng đơn giản cũng chỉ là một người đàn bà dễ hiểu…
Cô sinh ra đã được hưởng cái gien nghệ sỹ lãng mạn từ gia đình, từ đó lớn lên và trưởng thành với một tâm hồn ngập tràn mơ mộng. Cô yêu sách và đắm chìm trong những câu chuyện ngôn tình đầy hão huyền và thi vị, có lẽ vì thế mà cô luôn mong ước mình có một tình yêu đầy mộng tưởng giống như tiểu thuyết vậy!
Con tạo khéo bày, ở cái tuổi trăng tròn cô cũng đã có người để thầm thương, trộm nhớ. Người đàn ông ấy trong mắt cô đẹp như một vị thần. Anh đường hoàng, chững chạc, anh đẹp đến xa vời và anh làm nghề mà một con mọt sách ngôn tình như cô mê đắm: Nhà văn.
Từ ngày được găp anh trong một buổi off fan của anh và được anh ký tặng, chuyện trò, cô mắc lòng mình vào ánh mắt đăm đắm của anh, tự giăng lưới mình vào lời nói du dương của anh, cô nằm cả ngày chỉ để ngắm bức ảnh mà cô được diễm phúc chụp cùng anh. Rồi sự si mê càng ngày càng ngập tràn tâm trí, cô xây trong lòng mình những hão huyền về anh: Một người đàn ông mà cô muốn có trong đời!
Bằng sự nũng nịu của mình và sự yêu chiều con cái, ba mẹ cô chiều theo ý cô để liên lạc với người đàn ông mà cô đang mê đắm. Vài ngày sau, anh đã ngồi nói chuyện với ba mẹ cô tại nhà, cô tíu tít bên cạnh cười như hoa hàm tiếu, cái vẻ đẹp mơn mởn của con gái đang thì đẹp đến kinh ngạc! Anh như bị thôi miên trước nụ cười thơ ngây ấy, và anh bắt đầu thấy cô thật đặc biệt…
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề…” (Ảnh minh họa)
Cô muốn gặp anh nhiều hơn nhưng không biết làm cách nào, bèn nghĩ ra mấy trò con nít nhắn tin nhầm vào máy điện thoại của anh để anh hồi đáp. Không rõ vì anh thật thà hay vì anh đã thấy cô thú vị mà tin đi tin lại đến mấy mươi lần, từ chuyện cô nhắn tin nhầm suốt đến chuyện “Anh viết tiểu thuyết hay lắm, em thích lắm”! Những dòng tin nhắn tràn đầy sự ngây thơ và hồn nhiên đến lạ, thiện cảm vô cùng, anh thấy lòng mình như ấm lại, kể từ ngày tình cũ phụ anh, con tim anh giờ mới có cảm giác ấm áp…
Tình yêu đến với cô êm đềm như thế, không giận hờn mà chỉ có nhung nhớ, không đấu tranh mà chỉ có xây dựng niềm si mê với anh ngày một lớn hơn. Tình yêu của cô dành cho anh vừa là sự ngưỡng mộ thần tượng, vừa là sự đồng điệu về tâm hồn, trong đó có cả sự say mê về những điều trái ngược, mâu thuẫn, bí ẩn trong anh, người đàn ông mà cô còn quá non nớt để hiểu hiểu, hoặc sự mê muội về anh đã làm cô không thể sáng suốt, hoặc vì cô quá đơn giản mọi chuyện. Mà với đàn ông, họ thích nhất là những phụ nữ đơn giản!
Video đang HOT
Một ngày đông lạnh, cô mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo blaze mỏng đến nỗi nhìn thấy từng tế bào cô run rẩy. Anh đi bên cô, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, một tay ôm lấy eo cô rồi đi dạo trên con phố vắng, hai bên hàng cây rụng trơ trọi lá, nhưng cô thấy ấm áp hơn bất cứ một cái lò sưởi nào! Cả hai đi bên nhau chẳng ai nói với ai câu nào, tự dưng thấy có mấy người đang đốt củi sưởi ấm bên đường, anh chạy đến giơ hai tay hơ lửa rồi đút tay vào túi quần, tiến lại gần phía cô. Anh áp đôi tay nóng ấm của mình lên khuôn mặt xinh xắn của cô “Em hết lạnh chưa?” rồi nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Cô ngước lên nhìn anh, bầu trời của cô, tình yêu hoang tưởng của cô, nó thanh khiết đến nỗi cô chỉ sợ nó chỉ là mộng ảo.Tại sao tạo hoá lại dễ dàng cho cô có được tình yêu đẹp đẽ đến vậy?Cô lặng im không nói, rồi bất chợt nhón chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn đầu đời, vụng dại và trinh bạch của mình.Một nụ hôn phớt qua nhưng cũng đủ khiến anh run rẩy, anh nhìn cô thoáng giây rồi đáp lại đầy cuồng nhiệt. Tình yêu đầu và nụ hôn đầu của cô đẹp hơn cả tiểu thuyết mà anh viết…
Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô yêu anh nhiều hơn, nó hơn cả sự nhung nhớ đơn thuần trai gái, nó hơn cả sự hấp dẫn giới tính, cô không thể đặt tên thứ cảm xúc đó là gì, cô chỉ biết khi khi không gặp anh, tim cô nhức nhối đến khó thở, cả trung khu thần kinh chỉ còn hoạt động để não bộ khắc ghi một hình ảnh đó là anh, anh và chỉ anh! Nhiều khi cô thấy sợ hãi vì chính bản thân mình sao dành cho anh quá nhiều năng lượng sống đến vậy?Nhưng khi gặp anh ,ở bên anh cô tự trả lời câu hỏi của mình :Đó là vì cô yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời, vậy thôi!
Anh vốn dĩ bí ẩn, thời gian gần đây lại càng trở nên bí ẩn hơn. Có khi anh mất liên lạc với cô vài ngày, đủ khiến cô phát điên, spam tin nhắn trên mọi phương tiện liên lạc với anh, ủ ê sầu não vì không biết anh ở đâu, dường như anh bốc hơi khỏi thế giới này thì đột ngột anh lại trở về…Mỗi lần như thế cô nhìn vào đôi mắt anh chỉ thấy một màn sương giăng chắn lối, không thể nào nhìn thấu bí ẩn mà anh đang giữ.Cô buồn đến thê lương, nhưng anh không thấu hoặc không buồn nhận ra để yêu cô như ngày nào. Có lẽ, anh đã chán đàn bà đơn giản…
Một ngày cuối đông khác, một ngày mà anh lại bốc hơi khỏi thế giới này. Cô buồn bã khoác chiếc áo thật dày đi ra ngoài, lang thang trên con phố quen, đến một quán café mà hai người từng đến. Một cách tình cờ hay là sự sắp bày hài hước của tạo hoá, à không đó chính là sự trêu ngươi của tạo hoá, hắn muốn nói với cô rằng “Cô bé, đây chính là sự công bằng của tạo hoá đây!”. Người đàn ông của đời cô đang ôm ấp một người phụ nữ khác không phải cô, ánh mắt ấy, thái độ trìu mến ấy phút giây trước đó thôi còn làm cô cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến, giờ sao đắng chát, ghê tởm đến vậy!
Cô đứng im trước cửa quán cho đến khi nhân viên ra mời vào thì cô mới giật mình rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Nước mắt không biết đã rơi từ khi nào, con tim không biết đã nhức nhối tự lúc nào, miệng cười mà lòng tan nát tự bao giờ, cô bước thật nhanh để chạy trốn khỏi sự phản bội, cô chưa từng đau như thế bao giờ…
Bằng tất cả chút tự trọng còn sót lại so với tình yêu quá điên dại mà cô dành cho anh, cô quyết định từ biệt mối tình đầu như thế. Mặc cho anh đến tận nhà, cô không gặp, mặc cho nhắn tin điện thoại, cô không hồi đáp, mặc cho anh cố tình gặp gỡ cô trên đường quen, cô vờ như anh là người vô hình trước mặt, cô khoá con tim thật chặt rồi vứt chìa xuống dòng sông quên lãng. Cô, vốn dĩ là một kẻ mộng tưởng nên không bao giờ cô chấp nhận nổi sự phản bội. Tình yêu và sự chung thuỷ với cô là kim chỉ nam cho sự vĩnh cửu, nếu thiếu một trong hai thì mọi điều đều vô nghĩa.
Thời gian luôn tàn nhẫn với mọi thứ, nó đánh bay tất cả những điều mà người ta hay ca ngợi như tuổi trẻ, tình yêu hay những điều tương tự thế. Duy chỉ có vết thương lòng anh gây ra cho cô thì vẫn còn nhức nhối, chẳng thể nào khép miệng, lành lặn! Có lẽ vì cô vẫn chưa thôi mộng tưởng về một tình yêu hoàn hảo, hay vì trong trái tim cô vẫn còn đầy chặt hình bóng anh? Cô không hỏi con tim mình nữa, chỉ biết từ ngày chạy trốn khỏi anh, khỏi tình yêu và nỗi đau đời cô, chưa phút giây nào cô cảm thấy nguôi ngoai và thoát khỏi sự đau đớn khi chứng kiến giây phút phản bội ấy. Nhưng, bằng một cách đơn giản nào đó, cô tập nghĩ rằng “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề…”, biết đâu nếu đi bên đời anh, khi đã khám phá mọi bí ẩn về nhau thì anh cũng giống như bao người đàn ông khác mà thôi, và cô cũng đơn giản cũng chỉ là một người đàn bà dễ hiểu…
Theo Khampha
Gái ế cô đơn vì quá tham vọng
Sau khi nghe chị tuyên bố tiêu chuẩn, những anh chàng độc thân trong cơ quan cũng phải chào thua.
Ngày chị đôi mươi, chị cũng được mệnh danh là hoa hậu của phường. Đi đâu, đầu làng ngõ xóm ai cũng trầm trồ "xinh quá", "đã cao lại còn xinh, đã xinh lại còn thông minh",...Vì cái xinh đó mà chị kén cá chọn canh, ai đến chị cũng lắc đầu từ chối, bởi theo chị người ta chưa xứng tầm làm người yêu chị. Bố mẹ chị lúc đầu cũng có ưng một vài mối nhưng rồi nghe chị phân bua bố mẹ chị cũng ngầm hiểu "con gái mình có giá lắm chứ".
Ngày chị tốt nghiệp trung cấp, nhờ có quen biết mà bố chị chạy cho vào nhà nước. Chị như hổ mọc thêm cánh, nâng tiêu chuẩn chọn chồng cao thêm vài bước. Theo chị, mẫu người lý tưởng xứng đáng làm người yêu chị thứ nhất phải cao to đẹp trai. Thứ hai phải là công chức nhà nước đàng hoàng. Thứ ba, nhà mặt phố bố làm to. Và còn vài tiêu chuẩn vụn vặt khác như lãng mạn, tâm lý, đôi lúc tạo sự hài hước bất ngờ.
Sau khi nghe chị tuyên bố tiêu chuẩn, những anh chàng độc thân trong cơ quan cũng phải chào thua, ai cũng cho rằng cái tiêu chuẩn đó, thì chỉ có những anh chàng trong phim Hàn Quốc mới đáp ứng được.
Chị là gái Hà Nội, nên khá mạnh dạn. Nhờ bạn bè, chị cũng quen khá nhiều anh chàng được cho là "đại gia trẻ" có tiếng. Vì sẵn có ngoại hình nên chị luôn được để ý. Không ít người làm quen với chị. Có anh chàng tên H người trong Quảng Nam cao to đẹp trai, nhà mặt phố, học Đại học kinh tế hẳn hoi. Nhưng khi biết anh là chủ của một công ty phân phối phân bón, chị bĩu môi: "nhà mặt phố, nhưng bố chẳng làm to, lại còn làm cái việc phân phối phân bón thì thôi, nghỉ".
Bị chị làm cho mất mặt, anh chàng từ đó không dám bén mảng nữa. Rồi thằng bạn thân giới thiệu cho chị anh chàng tên K, người Nam Định được gọi là hào hoa lịch lãm ai gặp cũng mê, hơn nữa là con nhà thương nhân giàu có mấy đời ăn không hết. Chị vừa nghe vừa mừng, ngay khi gặp mặt chị đã sốc tới mức, phun thẳng ngụm nước vào mặt thằng bạn chỉ vì anh ta chưa cao nổi 1m70...
Thế rồi, tuổi xuân của chị qua đi trong sự tìm kiếm và chờ đợi. Khi chị nhận ra thì mình đã gần 30, cái tuổi mà ở quê các cụ gọi là "ế", chị vội vàng xét lại một vài tiêu chuẩn. Thôi thì đẹp trai vừa vừa cũng được miễn là cao hơn 1m70. Nhà không mặt phố, bố không làm to thì cũng hộ khẩu Hà Nội, nhà trong ngõ cũng được,... Qua sự giới thiệu của bạn bè, chị quen một "cậu em" người Nam Định tên là T ít hơn chị 3 tuổi. Không cao to đẹp trai nhưng cũng trên 1m70, có tài ăn nói, có hộ khẩu Hà Nội và quan trọng là T thích chị.
Cũng hẹn hò rồi yêu nhau được vài tháng, trước sự thúc dục của gia đình chị, T miễn cưỡng đưa chị về nhà giới thiệu. Vừa gặp chị, bố mẹ T tỏ ra phản đối quyết liệt. Tuy là gia đình bề thế, nhưng bố mẹ T lại có cách chọn con dâu rất truyền thống. Là con dâu ông bà chí ít cũng phải "thắt đáy lưng ong", "khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang", "đẹp hiền dịu không son không phấn",...ấy vậy mà chị mình dây mảnh khảnh, phấn son thơm phức. Chưa kể, mẹ T tí nữa ngã ngửa khi nghe con trai giới thiệu chị đã ngoài 30, hơn con ông bà những 3 tuổi.
Khi chị nhận ra thì mình đã gần 30, cái tuổi mà ở quê các cụ gọi là "ế", chị vội vàng xét lại một vài tiêu chuẩn (Ảnh minh họa)
Ban đầu T còn động viên chị, nhưng dần dà T cũng chán. Lý do không phải vì bố mẹ phản đối, mà càng ngày anh càng thấy rõ tham vọng của chị. Cuối cùng cậu ta đã đi theo tiếng gọi tình yêu mới cô bé đồng hương Nam Định. Cô bé tuy không cao hơn chị, nhưng xinh xắn và dễ thương hơn chị. Quan trọng là cô gái kém T những 5 tuổi và kém chị tới 8 tuổi. Chị sợ, sợ mất T, sợ cô đơn và sợ "ế", nên đã chạy đến tìm cậu ta. Nhưng chỉ nhận được những lời nói bâng quơ. Một tháng sau, T kết hôn. Chị suy sụp và già đi trông thấy.
Thời gian trôi nhanh như con thoi, thấm thoắt chị đã gần 40 tuổi. Bố mẹ chị ngày đêm "điếc tai" vì những lời dị nghị của hàng xóm bởi gia đình có một đàn con gái mà chòi lại một đứa mà lại là đứa "hoa hậu phường". Sợ tổn thọ, ông bà mua thêm một căn nhà nho nhỏ và cho chị ra ở riêng. Thế là chị bắt đầu hành trình "đi sớm về khuya một mình". Ban ngày đi làm, tối về chị lại vò võ sống trong ký ức tuổi xuân. Bạn bè cũng chẳng ai màng tới chị, bởi với chị họ chỉ là bạn bè "xã giao" chị chẳng thật sự thân với ai cả. Vì với chị, họ cũng chẳng xứng tầm làm bạn.
Rồi mỗi xuân về tết đến người người nhà nhà nô nức chuẩn bị Tết. Ai cũng vui vẻ hân hoan. Không như người khác, chị sợ Tết, sợ khoảnh khắc giao thừa khi mà nhà nhà người người sum vầy đón tết. Và điều chị sợ nhất đó là sự cô đơn.
Buồn vì cô đơn, khát khao mãnh liệt một bờ vai, chị đã khóc ngất đi trước của nhà mình. Đúng lúc đó, M xuất hiện. M bằng tuổi chị cũng ngoại tứ tuần. M làm nghề thợ điện, cách nhà chị chừng 100km. Hắn đã đỡ chị dậy, dìu chị vào nhà. Rồi ngày ngày M đến chăm sóc chị. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Chị chính thức qua lại với M trong sự ghét bỏ và ruồng rẫy của hàng xóm.
Chị bỏ ngoài tai lời đàm tiếu của thiên hạ rằng M là sở khanh, chỉ lợi dụng tiền bạc, vòi vĩnh chị. Từ lúc vợ hắn mất, hắn sa đọa, đàn đúm, cặp với đủ các thể loại đàn bà, từ cô bán rau, bán chuối, tới cô phục vụ nấu ăn,... Ai nói xấu M lọt tới tai, chị sẵn sàng nhảy bổ vào chửi mắng cả họ hàng, tông ti nhà người ta. Hàng xóm ai cũng khiếp vía và chẳng ai thèm quan tâm tới chị nữa.
Mỗi lúc cần tiền, M một điều "vợ ơi" hai điều "vợ của M yêu quý ơi" là chị xì hết lương cho M ngay. Cứ thế, năm này qua năm khác, chị không những còng lưng nuôi M mà còn nuôi cả thằng em trai nghiện hút của M mà chị không hề hay biết.
Nhưng cái còng lưng của chị cũng không đủ để đánh đổi sự cô đơn của mỗi đêm giao thừa. Bởi những ngày lễ tết đêm giao thừa, M luôn để mặc cô vợ hờ đáng thương để về với người vợ quá cố và gia đình hắn. Lúc chị hỏi, hắn ngọt xớt: "Rồi sang năm anh sẽ về ăn tết với mình".
Rồi chị đợi, đợi năm này qua năm khác, tới khi mái đầu đã điểm hoa râm, người chị thành hình chữ S, không còn một cuốn sổ tiết kiệm phòng thân chị mới hiểu cái giá của tham vọng là sự cô đơn.
Theo VNE
Khốn khổ vì được bố chồng cưng chiều Được bố chồng đối xử quá tốt, quá cưng chiều, phận làm dâu như tôi cũng chẳng hề yên ổn. Có lẽ câu chuyện của tôi khiến nhiều người không khỏi thấy lạ lẫm nhưng sự thật này đang khiến tôi "sống dở chết dở". Trong khi nhiều chị em khác cằn nhằn vì bố mẹ chồng hay làm khó dễ, bố chồng...