Yêu 7 năm làm vợ đúng 1 tiếng đồng hồ Các cặp vợ chồng đọc ngay
Phương và Tiến đã mất 7 năm để yêu để đấu tranh cho tình yêu này, vậy mà họ chỉ được làm vợ chồng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ. Vậy còn bạn, bạn đã thực sự trân trọng từng phút giây bên “người ấy” chưa?
7 năm yêu bị gia đình phản đối, giờ được kết hôn với nhau sau lại cay đắng thế này (ảnh minh họa)
Yêu nhau từ thời sinh viên đến giờ đã 7 năm rồi Tiến và Phương vẫn đấu tranh cho tình yêu của 2 đứa. Tình yêu của họ lắm gian nan thử thách khi hết người thứ 3 xuất hiện, mâu thuẫn rồi cuối cùng lại là gia đình. Gia đình Tiến nhất quyết cấm 2 người đến với nhau vì nhà Phương nghèo, xuất thân từ nông dân vả lại giờ Phương làm công nhân trong khi nhà Tiến thì giàu có, ba mẹ là người có chức có quyền lớn trong thành phố.
Nhiều lần bị cấm đoán, thậm chí mẹ Tiến còn đến dằn mặt, sỉ nhục Phương cấm cô được tiếp cận con trai bà Phương thực sự rất nản và muốn buông bỏ tình yêu này. Thế nhưng lúc Phương muốn buông tay thì Tiến lại nắm chặt tay, động viên cô cùng vượt qua khó khăn thử thách này. Tiến bảo Phương chỉ cần yêu và chuẩn bị làm vợ anh thôi, mọi thứ cứ để Tiến lo miễn sao cô tin và chờ Tiến.
7 năm 1 hành trình yêu, đấu tranh cho tình yêu quá dài Tiến không thể thuyết phục bố mẹ được nữa, anh đằng dùng cách dọa chết để ép bố mẹ. Tiến biết bố mẹ nào cũng thương con, không ai đành lòng nhìn con chết cả. Và điều Tiến muốn bố mẹ thấy rằng cuộc đời này anh chỉ yêu Phương, muốn kết hôn cùng cô ấy. Nếu bắt anh chia tay Phương lấy người khác thà để anh chết còn dễ chịu hơn là sống đau đớn, uất hận như vậy.
Tiến trầm trồ ngạc nhiên thấy Phương hôm nay đẹp quá (ảnh minh họa)
Bất lực không khuyên giải được con trai bố mẹ Tiến đành miễn cưỡng gật đầu cho 2 đứa đến với nhau. Nhưng sợ xấu mặt với họ hàng quan khách mẹ Tiến yêu cầu nhà gái phải có 5 cây vàng trao cho Phương hôm kết hôn, cô không thể tay trắng đi về nhà chồng được. Đó là điều sỉ nhục với bố mẹ Tiến.
Video đang HOT
Đồng ý với yêu cầu đó của bố mẹ, Tiến chạy vạy đi gom tiền mua vàng rồi đưa cho bố mẹ Phương nhờ họ ngày cưới trao cho con gái. Tiến biết nhà phương nghèo, 1 chỉ chẳng có huống hồ là 5 cây. Thôi thì anh cứ làm thế sau này nó vẫn là của vợ chồng anh là được, miễn sao mẹ anh không phật lòng và mai này Phương về nhà làm dâu cũng dễ sống hơn.
Sau 3 tháng chuẩn bị thì ngày cưới của Tiến và Phương cũng đến. 7 năm gắn bố, cùng nắm chặt tay nhau để đến ngày hạnh phúc này ai cũng mừng cho vợ chồng Tiến. Chạy xe hơn tiếng về quê Phương đón dâu Tiến cứ cười tủm tỉm mãi mà tưởng tượng đến lúc vợ chồng anh trao nhẫn cho nhau thế nào.
Đến nhà gái, vào trong rước Phương ra Tiến trầm trồ ngạc nhiên thấy Phương hôm nay đẹp quá. Em xinh, rạng ngời trong bộ váy cô dâu khiến Tiến cứ nhìn mãi không thôi. Ra ngồi dự ở nhà gái tầm 15 phút thì nhà trai xin phép rước dâu về nhà trai cho kịp giờ hoàng đạo. Ngồi trên xe ô tô, Tiến cứ chăm chút cho vợ từng tý 1 rồi véo má vợ trêu đùa.
- 7 năm qua kể ra cũng đáng vợ nhỉ? Thế là từ này anh có vợ rồi, khối cô hôm nay ở nhà khóc ròng đấy vợ nhỉ?
- Từ nay em sẽ khóa chân anh lại, không cho anh đi đâu trừ khi có em đi cùng.
- Vợ sợ anh trốn vợ đi gái à?
- Tất nhiên rồi. Em phải giữ chồng chứ?
Đang cười đùa trêu đùa nhau trên xe thì bất ngờ tài xế phanh gấp lại rầm 1 cái thật to. Tỉnh lại sau cú đụng xe kinh hoàng đó, người Phương đau, chân không thể cử động được nữa nhưng cô vẫn sợ hãi ngơ ngác tìm chồng. Chồng cô sao thế này, sao người anh đầy máu, anh lại bất động nhắm chặt mắt thế này.
Cố gọi tài xế cứu chồng mình với, nhưng có lẽ anh tài xế cũng bị tai nạn nặng nên bất tỉnh rồi. Cô ôm chồng, gọi chồng thật lớn, thật lớn như thể sợ anh không nghe thấy nhưng Tiến không tỉnh dậy.
- Anh à, anh dậy đi. Dậy đi, đừng làm em sợ như thế? Dậy đi, chúng mình sắp về đến nhà trai rồi. Dậy chuẩn bị đưa em vào nhà anh rồi trao nhẫn cưới cho em nữa chứ? Đồ tồi này, sao anh cứ ngủ say thế? Chân em gãy rồi sao anh ạ, em không thể cử động nổi anh dậy đưa em đi viện được không? Em xin anh đấy, tỉnh dậy đi mà…
Gào thét, gọi chồng mãi nhưng không được. Lát sau chiếc xe chở người nhà cô dâu chú rể mới tới, mọi người vội vã gọi xe cấp cứu và đưa vợ chồng Phương cùng anh tài xế kia ra khỏi xe. Xe cấp cứu đến, bác sĩ lắc đầu bảo Tiến đã đi rồi khiến Phương hóa điên mà gào khóc thảm thiết. Mọi người đưa Phương lên xe cấp cứu vào viện nhưng cô nhất quyết không đi mà ôm chặt lấy chồng khóc. Chiếc váy, bộ vest cô dâu chú rể nhuộm đỏ máu cùng với tiếng khóc của Phương khiến ai cũng quay mặt đi gạt vội hàng nước mắt xót xa.
- Anh không thể chết được, 7 năm qua có bao nhiêu thử thách, chông gai 2 đứa mình đều nắm tay vượt qua cả. Giờ đến ngày cưới của tụi mình, anh không thể bỏ em đi được như thế. Em mới làm vợ anh chưa đầy 1 tiếng đồng hồ cơ mà. Sao anh lại nhẫn tâm bỏ em đi như thế chứ? Dậy đi, đồ tồi. Anh định để em góa chồng ngay trong ngày cưới sao? Đừng ngủ nữa, em xin anh mà. Hãy cho em 1 đám cưới trọn vẹn được không?
Cả chặng đường đưa Tiến về nhà Phương cứ ôm khư khư Tiến như thể sợ ai cướp mất chú rể của cô. Mặc cái chân đau, người trầy xước hết Phương chỉ biết đến chồng mà khóc nức nở khiến ai nấy cũng xót xa. Ngày cưới bỗng biến thành ngày làm ma khiến không khí càng sầu bi hơn, ai cũng lắc đầu rồi ôm Phương động viên cô mạnh mẽ lên, còn bố mẹ Tiến thì ngất lên ngất xuống trước sự ra đi của con trai.
Hạnh phúc mong manh lắm các cặp đôi à, hạnh biết quý trọng từng phút giây bên nhau mà yêu thương. Bạn nên nhớ rằng mình là người may mắn thế nào khi có cuộc hôn nhân hạnh phúc như vậy.
Hãy nhìn vào Phương và Tiến trong câu chuyện trên, họ mất 7 năm để yêu để đấu tranh cho tình yêu này, vậy mà họ chỉ được làm vợ chồng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ. Nghe chua xót quá phải không? Vậy còn bạn, bạn đã thực sự thức tỉnh và nhận ra điều gì trong câu chuyện thương tâm trên chưa?
Hãy trân trọng và yêu thương người ở bên cạnh từng giây, từng phút bạn nhé. Đừng để khi mất đi thứ quý giá rồi mới biết trân trọng thì đã quá muộn rồi.
Theo blogtamsu
Vợ lo kiếm tiền, "bỏ đói" tôi
Cả tháng, tôi và vợ chẳng quan hệ với nhau. Cô ấy cứ mải miết lo kiếm tiền và bồi dưỡng kiến thức mà chẳng quan tâm đến nhu cầu của tôi...
Cả tháng, tôi và vợ chẳng quan hệ với nhau. Cô ấy cứ mải miết lo kiếm tiền và bồi dưỡng kiến thức mà chẳng quan tâm đến nhu cầu của tôi... (Ảnh minh họa)
Tôi 37 tuổi, yêu vợ lắm, dù rằng cô ấy chẳng xinh đẹp gì nhiều, cũng chẳng khéo ăn nói. Nhưng có cho tiền, có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tôi vẫn không phản bội lại vợ. Không muốn tìm đến ai khác, dù chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Tôi và vợ yêu nhau từ hồi còn sinh viên, cô ấy quyết giữ gìn cho đến tận khi hai đứa cưới nhau sau 2 năm ra trường. Cả hai đều xuất thân từ quê, bố mẹ cùng nghèo, nên từ hồi yêu nhau chúng tôi đã xác định, "tự lực cánh sinh", không dựa dẫm, nhờ vả vào ai.
Khi đứa con đầu lòng tròn 2 tuổi, vợ tôi lao vào kiếm tiền, cô ấy quyết tâm có được cái nhà gần nơi làm việc. Đó là cả một vấn đề của những cặp vợ chồng từ nông thôn ra thành phố như chúng tôi. Nên cả hai vợ chồng cùng nỗ lực, lao vào kiếm tiền, mua nhà, nuôi con. Mua được nhà, nợ một đống tiền, thì đứa con thứ 2 lại ra đời, sau khi con được 2 tuổi, vợ lại bắt đầu lao đầu vào kiếm tiền.
Cô ấy tận dụng mọi thời gian để làm việc. Ban ngày đi làm ở cơ quan, ban đêm cô ấy nhận việc làm thêm ở nhà và rảnh thì tự học ngoại ngữ với hy vọng cải thiện thu nhập. Thời gian ngủ còn chẳng có, nói gì đến thời gian thư giãn hay quan tâm đến chồng. Mối quan tâm duy nhất của cô ấy là con cái và công việc, còn tôi, cứ như người thừa với cô ấy vậy.
Dù thu nhập của hai vợ chồng mỗi tháng cũng được hơn 30 triệu, trong đó tôi được 20 triệu, còn lại là thu nhập của vợ. Nhưng chẳng lúc nào tôi thấy cô ấy hài lòng với mức thu nhập ấy, cứ lao đầu vào kiếm tiền ngày đêm.
Hàng tháng trời, chúng tôi chẳng quan hệ với nhau, tôi them lắm, nhưng thấy vợ bận làm việc, bận học, lại con cái quấy khóc nên đành phải kiềm chế nhu cầu. Hoặc không chịu được thì "tự xử", vợ biết, nhưng cô ấy cũng chẳng quan tâm. Coi như chuyện đó là hết sức bình thường.
Tôi thì thương vợ mệt mỏi, thương mình thiếu thốn tình cảm, khuyên vợ mà cô ấy không nghe. Chẳng biết đến bao giờ, cô ấy mới hiểu rằng, tiền không phải là tất cả.
Nam
7 năm làm kiếp vợ hờ và quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi Yêu anh 7 năm trời, 7 năm là người đàn bà trong bóng tối, tôi đã chôn vùi tuổi trẻ của mình như thế. Tôi yêu anh bắt đầu từ sự hàm ơn, quả thực là như vậy, khi anh nhận tôi, một con bé vừa tốt nghiệp đại học và công ty anh làm, dù hồ sơ của tôi cũng thuộc dạng...