Yêu 5 năm chưa từng được bạn trai mời bát phở
Ngày lễ anh không tặng quà mà dẫn tôi đi ăn, ăn xong anh cũng bảo tôi chia đôi hóa đơn.
Năm năm qua đi, mọi người giục tôi và anh cưới nhưng nhìn lại chặng đường yêu tôi lại lăn tăn, lại trăn trở: Liệu người đàn ông yêu mình 5 năm, sòng phẳng tới mức keo kiệt và đáng sợ có thể trở thành chồng tốt hay không?
Tôi và anh đã gắn bó với nhau 5 năm. Tôi vốn là cô gái yêu đương nghiêm túc, không thích thay đổi và trân trọng tình cảm. Khi yêu, tôi không muốn vụ lợi hay toan tính. Nhưng chính vì thế giờ đây nhìn lại chặng đường yêu, tôi thấy hình như mình đã thiệt thòi quá nhiều, hoặc giả, tôi đã và đang yêu một người đàn ông keo kiệt, bủn xỉn tới mức không thể chấp nhận được.
Tôi và anh quen nhau từ ngày còn là sinh viên. Chúng tôi bằng t.uổi nhau, cùng từ tỉnh lẻ lên thành phố học và cùng là người tự lập cao trong cuộc sống. Hai đứa thường đi chơi, đi học nhóm riêng cùng nhau.
Ảnh minh họa
Ngay buổi đầu gặp gỡ, anh nói với tôi rằng: ‘Anh không tính tình – t.iền dính tới nhau, dù có tình cảm đi chăng nữa thì cũng phải t.iền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng.
Anh không tiếc t.iền nhưng không muốn có cảm giác lúc nào đàn ông cũng phải là người chi trả cho các cuộc gặp gỡ. Và anh cũng không muốn em bị mang tiếng là người lợi dụng hay đào mỏ. Vì vậy, khi yêu, bọn mình cứ công bằng trong chuyện t.iền bạc, như thế sẽ thoải mái cho cả anh và em’.
Ngày đó tôi bị ấn tượng vô cùng bởi cá tính mạnh của anh. Quả đúng là anh khác biệt so với những chàng trai khác mà tôi quen. Bản thân tôi cũng thích như vậy. Tôi không cho rằng đàn ông là người phải chịu trách nhiệm tất cả về t.iền bạc khi yêu. Hơn nữa, chúng tôi mới quen cũng không xác định sẽ đi dài lâu được không, nếu lúc nào cũng bắt anh phải trả t.iền thì sau này nếu chúng tôi không đến được với nhau tôi cũng đỡ ngại. Ngoài ra, còn một lí do nữa, tôi hiểu chúng tôi đều là người phải tự lập, phải lo cho cuộc sống của mình nên khi yêu tôi muốn phần nào chia sẻ gánh nặng kinh tế với anh.
Video đang HOT
Vậy là chúng tôi đã yêu nhau theo cách đó. Những cuộc hẹn hò hóa đơn luôn chia đôi. Anh thoải mái cộng t.iền và yêu cầu tôi nộp một nửa những hóa đơn đó. Thời gian đầu tôi thấy thoải mái nhưng càng về sau tôi càng thấy tủi và cảm giác tình yêu này có gì đó không đúng.
Không phải tôi bắt đầu tham lam lên mà cùng với thời gian, yêu nhau lâu nhưng chưa bao giờ anh mời tôi được một bát phở vài chục nghìn chứ đừng nói là những món quà. Đi ăn sáng cùng nhau 2 bát phở anh cũng kêu tôi tự trả phần của mình. Còn các ngày lễ tết trong năm anh không bao giờ tặng quà tôi, anh dẫn tôi đi ăn, đi chơi và tất nhiên chi phí của vụ đó lại… chia đôi.
Ảnh minh họa
Tôi cảm thấy xấu hổ trước những lần thẳng thắn thái quá của anh khi đi chơi cùng. Khi tôi góp ý, anh tỉnh bơ và tỏ vẻ khó chịu: ‘Từ trước tới giờ vẫn như vậy sao em lại phải xấu hổ vì điều đó. Thời đại nào rồi mà còn quan trọng chuyện đàn ông phải trả t.iền? Hay em cũng định biến mình rẻ rúng như mấy cô gái thích lợi dụng khác?’.
Chưa kể, anh còn nói với tôi rằng, em cứ yên tâm, nếu lấy nhau, là vợ chồng anh chẳng tiếc em điều gì. Còn bây giờ đang yêu, mình cứ độc lập thế đi, điều đó chỉ làm em có giá hơn mà thôi. Lúc đầu vì ngại, vì yêu nên tôi tin… Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra bản chất của việc đó không phải là sự công bằng mà là vì anh keo kiệt. Nhìn vẻ bề ngoài phóng khoáng, đàn ông của anh, không ai nghĩ anh lại tính toán tới như vậy.
Một người đàn ông như thế, có đáng để lấy làm chồng không? Đúng là ngoài việc đó thì anh tốt, mà cũng có thể lấy về anh sẽ khác đi… Nhưng lúc này đây, sự keo kiệt của anh chỉ làm tôi thấy chán nản và khó chịu.
Theo Tinngan
Giới hạn của tình yêu
Tôi đau khổ vì không thể liên lạc được với anh, không được nhìn khuôn mặt khi nào cũng buồn rười rượi ấy nữa. Tôi lo lắng đi tìm...
Tôi có mối tình đầu đẹp như cổ tích, một tình yêu trong sáng, không toan tính, không vụ lợi...
Dù còn rất trẻ (mới học cấp 3) nhưng đó không phải là tình cảm bồng bột, trẻ con.
Tôi xem đó là tình yêu lớn đầu tiên của cuộc đời mình. Anh dân toán còn tôi dân văn, cả hai có điểm chung là yêu thơ, tôi cũng từng làm thơ.
Tôi tâm hồn rất bay bổng, thương cho hoàn cảnh bị mẹ bỏ rơi của anh, rồi yêu anh...
Tình yêu đó đẹp đến nỗi sợ nó sẽ vỡ như cốc pha lê được giữ trên tay bởi đôi đũa tre.
Rồi nỗi sợ ấy cũng thành sự thật. Khi chúng tôi bước chân vào giảng đường đại học, anh im lặng ra đi, không lý do, không lời giải thích, không một tin nhắn...
Ảnh minh họa
Mãi sau này tôi mới biết anh quyết xa tôi vì tự ti gia đình anh nghèo, bố mẹ ly tán... không phù hợp với tôi - gia đình gia giáo lại học hơn anh một bậc.
Tôi đau khổ vì không thể liên lạc được với anh, không được nhìn khuôn mặt khi nào cũng buồn rười rượi ấy nữa. Tôi lo lắng đi tìm anh, tôi đến những nơi có thể gặp anh, có thể nhìn anh đằng xa... nhưng đều vô vọng.
Ở trường đại học mọi việc đều diễn ra sôi động, hối hả thế nhưng tôi chỉ vùi đầu vào sách vở. Tôi tìm cách để không nhớ đến anh nữa... song nỗi đau cứ đeo bám.
Sau khi rời xa anh, tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng tuyệt nhiên chẳng thể mở lòng với ai. Mối tình đầu ấy vẫn ngủ trong trái tim tôi, có lẽ tôi không thể yêu ai được nữa.
Rồi một ngày anh (người yêu hiện tại của tôi) đến bên cuộc đời tôi, không ồn ào, không quà cáp, không lời nói hoa mỹ như những người khác.
Anh là người thành đạt, giàu có nhưng anh không tán tỉnh tôi bằng những món quà. Anh chỉ nói: 'Em đừng nhìn vào xe cộ anh đi, đừng nhìn vào những hàng hiện anh dùng mà hãy nhìn vào bờ vai anh đây. Bờ vai để em có thể dựa vào mỗi khi buồn, vui, khỏe, yếu...'.
Cứ thế tôi đã dựa vào bờ vai ấy và không biết tự bao giờ vết cứa của mối tình trong trái tim tôi được xoa dịu.
Khi bạn đau khổ vì tình yêu thì bạn cũng đừng suy nghĩ tiêu cực, đừng giữ nó mãi trong lòng bởi biết đâu chính điều đó lại châm ngòi cho một nỗi đau của người khác.
Tôi mất người yêu đầu vì chưa đủ trưởng thành để khiến anh hiểu được giới hạn của tình yêu, nên tôi sẽ giữ gìn những gì mình đang có, để mối tình này không rơi vào nuối tiếc.
Chỉ có tình yêu chân thành mới chữa lành được nỗi đau của chính nó.
Theo Tinngan
Tôi yêu Anh 5 năm nhưng chưa từng được mời bát phở Từ những hóa đơn rất nhỏ, đi ăn sáng cùng nhau 2 bát phở cũng kêu tôi tự trả phần của mình. Ngày lễ anh không tặng quà mà dẫn tôi đi ăn, ăn xong, chia đôi hóa đơn. 5 năm qua đi, mọi người giục tôi và anh cưới, nhưng nhìn lại chặng đường yêu tôi lại lăn tăn, lại trăn trở:...