Yêu 3 tháng, anh thẳng thừng: “Anh không lấy vợ thất tiết đâu, em có còn không?”
Tôi sững sờ khi nghe những lời người đàn ông ấy thốt ra sau 3 tháng yêu nhau. Tôi không phải loại gái hư hỏng nhưng tôi thấy ghê sợ sự ích kỉ và lạnh lùng của anh.
Tôi thật lòng thương thay cho những người chỉ vì trót dại trao đi đời con gái mà sau này bước vào hôn nhân không gặp được người chồng tử tế, biết thông cảm, để rồi bị anh ta đay nghiến,
27 tuổi, tôi có thể tự hào vỗ ngực nhận mình là gái ngoan. Tôi từng trải qua 2 mối tình. Một, thời còn đi học, ngây thơ, trong sáng. Hai là chuyện tình sinh viên, yêu cho tới tận khi ra trường ,vì điều kiện quá xa xôi nên hai đứa chia tay. Mặc dù vậy, đến giờ tôi vẫn còn giữ được điều quý giá nhất của đời con gái cho người đàn ông mình sẽ gọi là chồng sau này.
Tôi không đánh giá, chê bai những cô gái nhẹ dạ trao đi cái ngàn vàng. Là phụ nữ, tôi hiểu vì họ quá yêu, quá tin nên mới như vậy. Tôi thật lòng thương thay cho những người chỉ vì trót dại trao đi đời con gái mà sau này bước vào hôn nhân không gặp được người chồng tử tế, biết thông cảm, để rồi bị anh ta đay nghiến, hành hạ.
Kể từ sau khi chia tay mối tình thứ 2, tôi tập trung vào làm việc, ổn định sự nghiệp, kiếm tiền… Tôi chưa yêu thêm ai nữa cho tới khi gặp anh. Thực ra chuyện của chúng tôi là do có người quen mai mối. Tôi cũng không ngại gì chuyện tình yêu dắt mối bởi nếu đã là duyên số, tự tìm đến với nhau hay đượcgiới thiệu cũng chẳng khác gì nhau.
Quả thật, khi gặp anh, tôi thấy hợp rất nhiều điều. Thứ nhất là nhà chúng tôi gần nhau, điều này sẽ tránh được trở ngại xa xôi như mối tình trước mà tôi phải buông bỏ. Hơn nữa anh cũng chững chạc, hơn tôi 6 tuổi, có công việc ổn định, thu nhập khá… Tôi không phải là cô gái mới lớn để ôm ấp mộng tình yêu lãng mạn. Với tôi, hôn nhân muốn bền vững thì phải có những nền tảng cơ bản để đảm bảo hạnh phúc. Vì thế, anh thực sự là một người lí tưởng để tôi lấy làm chồng.
Tình yêu của chúng tôi bắt đầu khá nhanh vì hai đứa rất hợp nhau. Sau khoảng hơn 1 tháng quen nhau, chúng tôi chính thức yêu. Đến giờ là yêu nhau được 3 tháng rồi. Theo dự tính, chúng tôi định tháng 8 sang năm sẽ cưới. Chừng đó là vừa đủ để tìm hiểu về nhau và lo liệu cho đám cưới. Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra làm tôi phải suy nghĩ.
Video đang HOT
Theo dự tính, chúng tôi định tháng 8 sang năm sẽ cưới. Chừng đó là vừa đủ để tìm hiểu về nhau và lo liệu cho đám cưới. Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra làm tôi phải suy nghĩ. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, là sinh nhật tôi, anh tới chơi. Trời lạnh, hai đứa lên giường đắp chăn chung và trò chuyện, tâm sự. Anh thẳng thừng hỏi tôi một câu làm tôi chết lặng: “Mất lòng trước được lòng sau, anh cứ nói thẳng nhé. Anh không bao giờ chấp nhận lấy vợ mất trinh, thất tiết. Thế nên để khỏi mất thời gian, em cứ nói thật, em có còn trong trắng không? Nếu còn chúng mình yêu tiếp, anh nhất định sẽ cưới em, không để em khổ. Gia đình anh đủ điều kiện để mang đến cho em cuộc sống sung sướng. Nhưng nếu như em đã trao cái đó cho người khác thì anh xin lỗi, mặc dù chúng mình rất hợp nhau nhưng anh không thể nào yêu tiếp đâu, vì có yêu thì anh cũng không cưới”.
Tôi nghe xong mà choáng váng. Thời đại nào rồi mà còn có người đàn ông gia trưởng, ích kỉ và tàn nhẫn như thế. Cái thứ màng sinh học đó chẳng lẽ lại quan trọng đến vậy ư? Tôi không phải cô gái thất tiết, tôi đáp ứng được điều kiện của anh ta nhưng tôi cứ có cảm giác nếu vậy thì anh ta lấy tôi chỉ vì cái đó chứ không phải vì tình yêu. Bởi nếu yêu thật lòng anh ta sẽ không màng những điều khác. Đằng này, anh ta sẵn sàng dứt bỏ nếu như tôi không còn trinh nguyên, vậy rốt cục, thứ mà anh ta muốn cưới đâu phải tôi.
Tôi cứ băn khoăn có phải mình nhạy cảm quá không, tại sao không nghĩ thoáng ra, miễn là tôi đủ điều kiện như anh mong đợi, chúng tôi lại hợp nhau thì tại sao không cưới mà phải đắn đo nhiều đến vậy? (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó đến nay, tôi nhìn anh bằng ánh mắt khác hẳn. Anh không còn đáng để tôi tôn trọng nữa. Tôi cứ băn khoăn có phải mình nhạy cảm quá không, tại sao không nghĩ thoáng ra, miễn là tôi đủ điều kiện như anh mong đợi, chúng tôi lại hợp nhau thì tại sao không cưới mà phải đắn đo nhiều đến vậy?
Tôi nên trả lời anh như thế nào đây? Có nên lựa chọn anh làm chồng không hay chấm dứt?
Theo Eva
Tâm sự người đàn ông hối hận vì không lấy vợ giàu
Vì tôi lấy vợ nghèo, nên dường như bố mẹ cũng tỏ ý khinh khỉnh với tôi hơn.
Giờ tôi thật sự hối hận vì đã không chọn một người vợ giàu có (Ảnh minh họa).
Tôi năm nay 29 tuổi, vợ tôi 24 tuổi, chúng tôi cưới nhau được hơn một năm nay. Cả hai chúng tôi quen nhau khi cùng lập nghiệp ở Hà Nội. Mới đầu, khi tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi đều ưng ý, vì cô ấy hình thức tạm được, cao hơn 1m60, tuy nhiên sau khi biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, bố mẹ tôi lại khuyên tôi nghĩ lại.
Cũng là thế này, gia đình tôi có 2 anh em trai, bố mẹ đều là công chức đã về hưu. Anh em tôi nhìn mặt mày sáng sủa, học hành đến nơi đến chốn nên bố mẹ tôi hi vọng chúng tôi sẽ lấy được những người vợ tương xứng. Anh trai tôi cưới cách đây 2 năm, vợ anh là con gái hiệu trưởng trường cấp 3 nơi tôi từng theo học.
Hiện tại, anh trai và chị dâu tôi đang làm việc ở Hà Nội, đã có nhà đất riêng, có xe hơi do bố mẹ vợ mua cho. Cuộc sống của anh tôi khá hạnh phúc.
Khi tôi ra trường đi làm, bố mẹ tôi cũng khuyên tôi nên chọn một người vợ tương xứng về học vấn, gia đình không môn đăng hộ đối nhưng cũng thuộc diện cơ bản. Nhưng rồi tôi lại phải lòng Ly-cô ấy làm cùng cơ quan với tôi, cũng người cùng quê.
Ly là con cả, sau Ly còn có 4 đứa em đang tuổi ăn học, bố mẹ làm nông nên cuộc sống khá vất vả. Ngày đó, mặc bố mẹ ngăn cản, tôi vẫn bất chấp cưới Ly làm vợ, nhưng rồi cưới về tôi mới vỡ mộng.
Cưới nhau hơn 3 năm nay, chúng tôi vẫn phải ở nhà thuê. Chưa kể, mỗi tháng, tôi và vợ phải gửi về cho gia đình cô ấy 2-3 triệu để phụ giúp bố mẹ vợ nuôi em ăn học. Sau khi cưới vợ tôi già hẳn đi, khi tôi đi với anh trai mình, ai cũng chê tôi già, xấu hơn anh.
Họ hàng tôi, nhiều người còn cạnh khóe "Nó đẹp trai hơn anh, học cao hơn anh, nhưng không biết chọn vợ. Anh nó may mắn được hưởng phúc lộc nhà vợ nên ngày càng ngời ngời, phong độ hẳn ra".
Nghe thế, tôi buồn lòng lắm, tôi bỗng thấy số mình vất vả khi không chỉ nuôi vợ mà còn đèo bòng thêm mấy đứa em vợ.
Xét về tính cách vợ tôi hiền lành, nhưng từ ngày cưới chồng vì không có nhiều tiền thuê người giúp việc nên cô ấy nghỉ ở nhà chăm con, chăm chồng. Nhiều khi tôi cảm thấy chỉ có một mình gánh vác cả gia đình, tôi mệt mỏi, chán nản vô cùng.
Vì tôi lấy vợ nghèo, nên dường như bố mẹ cũng tỏ ý khinh khỉnh với tôi hơn. Có việc gì trong gia đình, bố mẹ cũng hỏi ý kiến anh trai tôi. Không ít lần, tôi cảm thấy mình như bị gạt ra ngoài gia đình.
Trước khi cưới, tôi cứ nghĩ vật chất chẳng mấy quan trọng, cưới vợ về rồi tôi mới nhận thấy sự thiệt thòi. Xưa kia, tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi, trong đó có con của những đại gia có tiếng trong vùng, thế mà tôi lại gạt đi, chê hình thức này nọ.
Giờ tôi cảm thấy nản chí lắm, vợ tôi lương cũng chẳng khá khẩm nên chẳng biết bao giờ tôi mới có được căn nhà nho nhỏ ở Hà Nội, chưa nói tới chuyện lo cho con học trường nọ trường kia.
Tôi ước giá như thời gian quay trở lại, tôi sẽ có lựa chọn khác để tôi đỡ vất vả hơn để con cái tôi có một nền tảng vững chắc hơn để phát triển. Tôi thật sự hối hận vì lựa chọn của mình ngày đó.
Theo Eva
Bị ép lấy vợ già, tôi chuốc thuốc cho em ngủ say nhưng lúc vô tình chạm phải "cái ấy"... Cứ nghĩ lấy cô vợ già đời trai của tôi sẽ chấm hết từ đây, ai dè đêm tân hôn nhìn thấy "cái ấy" của em vừa hồng vừa to tôi lại muốn "ấy" với ngay vì... Vừa chạm vào nó, tôi đã sướng điên người mà mà hét lên (ảnh minh họa) Tôi - 1 thằng con trai 25 tuổi đẹp trai,...