Yêu 3 năm rồi mà bạn gái vẫn còn… kiêu
Ba năm không phải thời gian ngắn với một mối tình, không ít để hiểu nhau. Vậy mà cô ấy vẫn không bỏ được cái thói kiêu căng, nghĩ rằng tôi phải may mắn lắm mới yêu được cô ấy.
ảnh minh họa
Bạn gái tôi là con gái nhà giàu đất thủ đô, còn tôi xuất thân từ một gia đình bình thường ở Thái Bình. Đó là điểm chênh nhau duy nhất giữa chúng tôi. Tôi cũng đẹp trai, trông không có vẻ quê mùa, trình độ cũng ổn, nói chung ai cũng nói là đẹp đôi. Ấy thế nhưng không hiểu sao, bạn gái tôi vẫn luôn có ý nghĩ rằng cô ấy phải rất tuyệt vời mới dám yêu một trai tỉnh lẻ, và tôi nên ghi nhớ điều đó để cư xử phải đạo với cô ấy.
Tôi rất khó chịu khi cô ấy nói về “dân nhà quê”, “bọn nhà quê” bằng một giọng xem thường, dĩ nhiên là nói về người khác, không liên quan đến tôi, nhưng vẫn khiến tôi chạnh lòng lắm.
Tôi đã góp ý nhiều lần với bạn gái, rằng quê hay tỉnh đâu phải là cái để phân định giá trị con người, rằng em nói như thế anh rất tự ái, vì anh cũng nhà quê đây, có phải em khinh anh nhà quê không xứng với em thì để anh biết mà liệu…
Video đang HOT
Cô ấy có vẻ không hài lòng, nhưng vì không muốn xung khắc nên cũng đồng ý. Đồng ý miệng vậy thôi, chứ cô ấy vẫn không bỏ được cái thói đó.
Bạn gái tôi tính đỏng đảnh, nên rất hay có những hành động, lời nói có lỗi với tôi. Mỗi lần như vậy, tôi giận, cô ấy lại bảo tôi phải bỏ qua ngay mới xứng đáng với tình yêu của cô ấy, rằng cô ấy đã hy sinh các cơ hội tốt với những người đàn ông Hà Nội giàu có để yêu một trai nhà quê như tôi.
Nói thật, nghe những lời đó, tôi chỉ muốn bỏ luôn chứ đừng nói là chỉ giận dỗi bình thường. Tôi nói thẳng cho cô ấy biết, nhưng cô ấy không hiểu, lại khóc lóc mắng chửi tôi là đứa nhỏ nhen, hẹp hòi, không biết điều…
Tôi rất chán ngán và mệt mỏi, cảm thấy không được tôn trọng, cảm thấy danh dự thường xuyên bị thử thách. Tôi nghĩ đến tương lai khi tính đến cưới hỏi, cô ấy lại chê bố mẹ chồng nhà quê, nhà chồng quê mùa… thì chắc tôi không chấp nhận nổi. Nhưng chẳng lẽ lại vì chuyện này mà chia tay?
Theo TPO
Vừa cưới xong đã trở thành ôsin, còn "nô lệ tình dục"...cho chồng
Tôi thực sự cảm thấy quá mệt mỏi và không thể nào chịu đựng được cảnh sống của vợ chồng tôi nữa.
Tôi không phủ nhận việc vợ phải làm việc nhà và phải có nghĩa vụ "làm vợ". Thế nhưng tôi thực sự đã trở thành một người giúp việc và một "nô lệ tình dục" cho chính chồng mình trong chính ngôi nhà của mình.
Chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh trong một công ty xây dựng. Còn tôi là một nhân viên văn phòng. Hàng ngày cứ tan giờ làm là tôi phải nanh chóng trở về nhà lo chuyện chợ búa, cơm nước cho chồng. Tôi coi đó là nghĩa vụ của người vợ trong gia đình mà không mảy may phàn nàn với anh.
Ảnh minh hoạ.
Nhưng dường như anh cũng coi đó như một lẽ tất nhiên và không bao giờ chia sẻ việc nhà hay giúp đỡ tôi bất cứ một việc gì. Ngày ngày, anh đi làm về thì cơm nước đã xong, nước tắm cũng đã chuẩn bị sẵn sang, nhà cửa gọn gàng, tươm tất. Ăn cơm xong, tôi dọn dẹp còn ăn ung dung ngồi xem TV, đọc báo hay làm những gì anh muốn.
Có lần tôi ốm mấy ngày liền, tưởng anh sẽ quan tâm đến tôi hay đơn giản là nấu cho tôi một bữa cơm. Anh đi làm về đến nhà và buông một câu hỏi khiến tôi hoàn toàn thất vọng "em chưa nấu cơm à?". Tôi nói với anh rằng anh ra ngoài ăn tối, tôi mệt không thể dậy nấu cơm được. Và anh đi thật, anh bỏ mặc tôi nằm co ro một mình ở nhà với cái bụng rỗng tuếch.
Hạnh phúc mà tôi vẽ ra, tưởng tượng ra trước khi chúng tôi lấy nhau đã hoàn toàn tan biến khi tôi phát hiện ra anh là một kẻ cuồng dâm. Khi đêm về là một điều sợ hãi kinh khủng đối với tôi. Ngày nào anh cũng bắt tôi phải "chiều" anh chuyện ấy. Mỗi đêm đến 2,3 lần. Thậm chí anh còn bắt tôi phải xem phim sex, phải làm theo những gì mà diễn viên sex làm. Ngay trong đêm tân hôn anh đã khiến tôi kinh hãi. Không có cái gọi là "dạo đầu" hay âu yếm hay khoá môi như tôi từng nghĩ về đêm tân hôn, anh điên cuồng lao vào tôi chỉ để thoả mãn dục vọng của mình. Ban đầu tôi nghĩ chắc tại vì anh "nhịn đói" để chờ đến ngày cưới nên mới vậy. Nhưng sau đó, tôi chưa bao giờ được tận hưởng cái gọi là cuộc sống vợ chồng đích thực với anh.
Nhiều hôm quá mệt mỏi, tôi từ chối yêu cầu của anh. Anh doạ tôi nếu không để anh thoả mãn nhu cầu thì anh sẽ mang gái về nhà.
Tôi đã khóc rất nhiều vì anh. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc ly dị anh để giải thoát cuộc sống "địa ngục trần gian" này. Nhưng tôi đang mang thai đứa con của anh. Tôi không muốn con tôi ra đời mà không có bố. Nhưng tôi cũng không muốn làm osin và làm nô lệ tình dục cho anh. Tôi phải làm sao bây giờ?
Ngocnk...@gmail.com
Ảnh minh hoạ.
Theo VNE
Anh trách mình vô dụng đã để mất em Em đã dùng lý trí để gạt anh ra khỏi cuộc đời. Em sống có trách nhiệm nên anh không thể trách vì điều đó, không thể ích kỷ vì mình mà đấu tranh giành giật làm em khó xử, xao nhãng những dự định trước mắt. Em à! Bây giờ đã hơn 3h sáng rồi đấy, vậy mà anh vẫn không thể...